"Đồ ác quỷ khốn nạn! Ông là đồ ác quỷ khốn nạn!" Tiểu Nhung Nhung thở phì phì quát: “Không được ức hiếp mẹ tôi, không được ức hiếp Nhung Nhung."
Dù sao, cô bé vẫn còn quá nhỏ nên căn bản là không biết gã đàn ông đang túm cô bé nguy hiểm như thế nào.
Giang Nhung còn chưa đứng vững đã quay sang giật lấy Tiểu Nhung Nhung, ôm chặt vào lòng: "Diệp Diệc Thâm, anh tức giận thì cứ nhằm vào tôi này."
Trước khi sinh ra Tiểu Nhung Nhung, cô đã không bảo vệ được con bé nên lần này, cho dù mất mạng thì cô cũng phải bảo vệ con bé an toàn.
"Ha..." Diệp Diệc Thâm hơi mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, cao ngạo nhìn xuống hai người trên mặt đất: “Hay là chúng ta hãy chơi một trò chơi kích thích nhé.”
Giang Nhung ôm chặt lấy Tiểu Nhung Nhung, nhìn Diệp Diệc Thâm một cách đề phòng, nói: "Anh muốn chơi trò gì?"
Cô và đứa bé đang nằm trong tay Diệp Diệc Thâm, hơn nữa con người này đã phát điên rồi, không ai biết được một tên điên sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
Cho nên cô nhất định phải nghĩ cách chạy thoát khỏi gã Diệp Diệc Thâm đã hoàn toàn phát điên này, cô phải bảo vệ hai đứa con của mình, cả nhà họ thiếu dù chỉ một người cũng không được.
"Tôi muốn chơi gì sao?" Diệp Diệc Thâm giả bộ suy nghĩ một lát rồi nở nụ cười gian ác: “Tôi, muốn, chơi, cô!"
Gã ta lại ngồi xổm xuống, ghé sát vào tai Giang Nhung, chậm rãi nói từng chữ: "Cô là tim gan phèo phổi của Trần Việt nhưng nếu tôi chơi cô xong thì cô nói xem thằng đó liệu có còn cần cô nữa không?"
Giang Nhung nghiến răng không dám hé một lời, bởi vì cô biết lỡ như nói ra điều gì kích thích sẽ khiến Diệp Diệc Thâm càng thêm điên cuồng.
Lúc này cô phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới có thể nghĩ cách chạy trốn cho nên cô không thể bộp chộp đấu võ mồm với Diệp Diệc Thâm.
"Không nói tiếng nào sao? Là vì cô cũng không biết liệu Trần Việt có cần cô nữa hay không? Đúng không?" Gã ta thật sự rất muốn nhìn thấy biểu cảm của Trần Việt khiichạy tới đây và chứng kiến người phụ nữ của anh bị gã ta đè.
Khẳng định Trần Việt sẽ hận đến mức muốn bắn chết gã ta nhưng Trần Việt lại không làm được... Bởi vì hai người mà Trần Việt quan tâm nhất đang nằm trong tay gã.
Nắm được điểm yếu chết người của Trần Việt trong tay nên gã muốn làm gì thì làm, đánh tan sự cao ngạo của anh, chỉ nghĩ đến đó thôi cũng cảm thấy sảng khoái vô cùng!
"Cô cho rằng cô không nói tiếng nào thì tôi có thể buông tha cô sao? Hay cô muốn chờ Trần Việt đến, để nó nhìn thấy tôi chơi cô như thế nào, sau đó lại bắn một phát vào đầu nó." Diệp Diệc Thâm đưa tay làm dấu súng bắn vào đầu và còn tự mình tạo hiệu quả âm thanh: “Đoàng… Đầu của nó nở hoa, óc văng tứ tung trên mặt đất và chết!”
Giang Nhung cắn môi, vẫn không thốt một lời, bởi vì căn bản là cô không dồn toàn bộ sự chú ý vào Diệp Diệc Thâm, mà ánh mắt của cô đang lặng lẽ quan sát khắp nơi, hy vọng tìm được cách chạy trốn.
Giang Nhung không nói lời nào, Diệp Diệc Thâm cũng không thèm để ý, gã ta đặt tay vào phần bụng đã hơi to của Giang Nhung, xoa xoa bụng cô: "Tôi chưa từng chơi phụ nữ đang mang thai mấy tháng... Cảm giác này chắc là… Rất đã!"
Giang Nhung nhẫn nhịn, thầm nghĩ đừng chọc giận tên điên này, nhưng cô không có cách nào chịu được bàn tay đang chuyển động trên bụng của Diệp Diệc Thâm nên không kềm được mà hất tay gã ra.
"Sao vậy? Không muốn?" Ánh mắt dâm tà khiến người ta sởn gai ốc của gã di chuyển từ khuôn mặt của Giang Nhung sang Tiểu Nhung Nhung đang nằm trong lòng: “Cô có xem những tin tức về ấu dâm trong xã hội những năm gần đây không?"
"Anh dám!" Cánh tay ôm Tiểu Nhung Nhung của Giang Nhung khẽ run lên, tức giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn Diệp Diệc Thâm.
Ánh mắt sắc bén nhưng kiên định của cô phảng phất như một thanh kiếm bén ngót có thể đâm chết bất cứ kẻ nào, đây là phản ứng theo bản năng của mỗi một người mẹ khi muốn bảo vệ con gái mình, cô có thể tự mình tìm đến cái chết nhưng sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ nào dám làm hại con mình.
"Tôi không dám? Tôi đã bắt được hai mẹ con cô thì cô nói xem còn cái gì mà tôi không dám chứ? Hửm?" Diệp Diệc Thâm giơ tay lần mò Tiểu Nhung Nhung nhưng còn chưa đụng được đã bị Giang Nhung tát một cái hất mạnh tay gã ra.
"Diệp Diệc Thâm, cút!" Cái tát này của Giang Nhung vô cùng mạnh, không chỉ cô bất ngờ mà Diệp Diệc Thâm cũng sững sờ.
"Đồ khốn nạn! Nhung Nhung sẽ không sợ ông! Mẹ sẽ không sợ ông! Ba sẽ đến cứu chúng tôi!" Tiểu Nhung Nhung đang nằm trong lòng mẹ cũng ngẩng đầu, trừng đôi mắt to trong veo của mình, nói một cách vô cùng dũng cảm.
Nói không sợ hãi, nhưng Tiểu Nhung Nhung chẳng qua chỉ là một đứa bé bốn tuổi, làm sao có thể không sợ hãi chút nào cơ chứ.
Nhưng cô bé có một lòng tin kiên định rằng ba nhất định sẽ tới cứu mẹ và mình, cho nên cô bé mới có dũng cảm đối mặt với Diệp Diệc Thâm như thế.
"Đồ con hoang, dũng cảm đáng khen lắm. Mày là một bông hoa lớn lên trong nhà kính nên vĩnh viễn không biết thế giới bên ngoài tàn nhẫn nhường nào, hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày thay cho cái loại cha mẹ đã sinh ra mày nhưng không biết dạy dỗ mày đàng hoàng."
Diệp Diệc Thâm vừa động tay, những tưởng sẽ cướp được Tiểu Nhung Nhung từ tay Giang Nhung nhưng Giang Nhung sống chết che chở Tiểu Nhung Nhung không buông, cô quát: "Diệp Diệc Thâm, anh muốn đánh người xả giận thì đánh tôi đây này, anh ăn hiếp một đứa bé không biết gì thì vẻ vang lắm sao?"
Nhưng Diệp Diệc Thâm đã điên rồi, thực sự điên rồi, căn bản là gã ta chẳng nghe thấy Giang Nhung nói gì cả, gã chỉ muốn xả hết những oán hận và tức giận trong lòng.
Tất cả những chuyện này đều là do Trần Việt, chỉ trong một thời gian ngắn mà Trần Việt đã khiến cho nhà họ Diệp bọn họ phải chịu đựng sự công kích lớn nhất từ trước đến nay, khiến cho một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Diệp thất bại thảm hại.
Cho nên chỉ cần là người có quan hệ với Trần Việt, nhất là những người thân cận của Trần Việt thì đều là kẻ thù của gã ta.
Gã muốn Trần Việt cũng phải nếm thử cái cảm giác chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn những người thân thiết nhất của mình tìm đến cái chết.
Gã túm lấy một cánh tay của Tiểu Nhung Nhung, Tiểu Nhung Nhung đau đến mức òa khóc lên: "Khốn nạn, đồ ác quỷ khốn nạn, thả Nhung Nhung ra!"
Giang Nhung ôm Tiểu Nhung Nhung, Diệp Diệc Thâm túm lấy một cánh tay của Tiểu Nhung Nhung, gã ta kéo mạnh, nếu còn tiếp tục như vậy thì cánh tay của Tiểu Nhung Nhung có thể sẽ bị gã ta kéo gãy.
Giang Nhung đau lòng đến mức tim như rỉ máu, cô không muốn thấy Tiểu Nhung Nhung bị đau, nên buông lỏng cánh tay đang ôm Tiểu Nhung Nhung ra.
Giang Nhung vừa buông tay, Tiểu Nhung Nhung liền bị Diệp Diệc Thâm xách lên.
Gã nhấc Tiểu Nhung Nhung lên cao: "Đồ con hoang, tao chính là một thằng cực kỳ khốn nạn, mày có biết một thằng cực kỳ khốn nạn mà bắt được con nít thì sẽ làm gì không?"
"Đồ ác quỷ khốn nạn, oa oa oa..." Tiểu Nhung Nhung khóc vì cánh tay vừa rồi suýt chút nữa bị kéo gãy, đau muốn khóc.
"Một thằng cực kỳ khốn nạn bắt được bé con thì sẽ đem bán hoặc là..." Diệp Diệc Thâm nhìn thấy Tiểu Nhung Nhung có nét hơi giống Trần Việt thì trong con ngươi liền lóe lên một tia lạnh lùng, tàn nhẫn: “Bé con, nếu bé không lớn được nữa thì cũng đừng trách chú nhé, muốn trách thì phải trách người ba đó của bé. Vì nó quá độc ác, không chừa lại cho người ta một con đường sống, cho nên bé chỉ có thể trở thành vật hy sinh mà thôi."
Trước kia khi còn đi học, Trần Việt luôn là người dành lấy sự nổi bật, phàm là những nơi có anh xuất hiện thì ánh mắt của những người khác sẽ chẳng bao giờ để ý tới gã.
Cha mẹ của Trần Việt yêu nhau đã mấy chục năm nhưng vẫn mặn nồng, còn ba của Diệp Diệc Thâm thì thay phụ nữ nhanh như thay đồ, đã vậy còn có tới mấy đứa con rơi con rớt ngoài đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...