Nhưng, trái tim của Giang Nhung vừa mới quay về vị trí cũ, bất ngờ lại vang lên lần nữa.
Lần này ấn chuông cửa không phải là người của Trần Việt, nói không chừng lần sau là người của Trần Việt rồi, chỉ cần anh muốn, anh làm thế nào cũng sẽ đón tiểu Nhung Nhung đi.
Giang Nhung thực sự muốn Trần Việt để tNhung Nhung lại cho cô, nhưng cô lại không thể ích kỉ như vậy, tiểu Nhung Nhung theo cô, Trần Việt thì làm thế nào?
“Cô Giang, làm phiền cô nhận hàng!” Nhân viên chuyển phát nhắc nhở.
“À, được!” Giang Nhung không có để ý nhãn hàng DD tặng là quà gì, cầm bút liền kí lên hóa đơn vận chuyển.
Mặc dù trong lòng cô nghĩ tiểu Nhung Nhung là Trần Việt nuôi lớn Trần Việt muốn lấy lại quyền nuôi dưỡng tiểu Nhung Nhung cũng là điều đương nhiên, nhưng cô vẫn không nỡ.
Cô đã bỏ qua thời thời gian trưởng thành ba năm của tiểu Nhung Nhung, cô hy vọng biết bao mỗi ngày sau này đều có thể ở bên cạnh tiểu Nhung Nhung a.
Nhân viên chuyển phát rời đi rất lâu, Giang Nhung vẫn cầm tay tiểu Nhung Nhung đứng trên mặt tuyết, ánh mắt cô vô hồn nhìn về một chỗ nào đó.
“Nhung Nhung lớn, cậu đứng ở tuyết ngây ngốc cái gì vậy?” Lương Thu Ngân huơ tay trước mắt Giang Nhung, không có phản ứng, cô lại động tay kéo kéo Giang Nhung: “Giang Nhung, cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?”
Giang Nhung bừng tỉnh, hít hít mũi: “Nghĩ cái gì chứ? Có thể nghĩ cái gì chứ? Chính là muốn biết tại sao hôm qua tiểu Nhung Nhung lại vui như vậy.”
Tiểu Nhung Nhung gặp Trần Việt ở chỗ Lương Thu Ngân, Lương Thu Ngân nhất định cũng nhìn thấy Trần Việt, nếu như Trần Việt muốn đón tiểu Nhung Nhung đi, Lương Thu Ngân có lẽ cũng nghe được phong phanh gì đó đi.
“Hôm qua tại sao lại vui như vậy?” Lương Thu Ngân gãi đầu: “Hai người bọn tớ ở nhà xem phim hoạt hình, xem đều là sách tiếng anh, một bên xem phim, còn có thể học phát âm. Cậu vẫn đừng nên nói nữa, khẩu âm tiếng anh của cô nhóc này còn chuẩn hơn tớ nhiều, vừa nghe là biết tiếng anh bản địa. Mà tớ ở bên này nửa năm rồi, nói tiếng anh vẫn còn mang nặng khẩu âm người Bắc Kinh.
Lương Thu Ngân mở miệng liền nói rất nhiều, hơn nữa còn không thoải mái gãi đầu, Giang Nhung quen cô nhiều năm như vậy, đều rất rõ cô chỉ cần nói dối, sẽ có thói quen gãi đầu và nói nhiều. Mặc dù không có được đáp án chính xác từ miệng tiểu Nhung Nhung và Lương Thu Ngân, nhưng Giang Nhung cũng đủ khẳng định một trăm phần trăm, bọn họ đều gặp qua Trần Việt, hơn nữa còn có chuyện giấu cô.
Cô cũng đoán được, nhưng không có ý định vạch trần Lương Thu Ngân và tiểu Nhung Nhung.
Giang Nhung cười: “Tình hình của tớ và cậu đều gần giống nhau, cũng không nói tiêu chuẩn bằng bảo bối Nhung Nhung nhà chúng ta.”
Có điều, cũng không nghĩ xem, thầy giáo tiếng anh của bảo bối Nhung Nhung là ai?
Đường đường là người nhà của Trần Việt của Thịnh Thiên, con gái anh dạy, sao có thể kém người khác.
“Nhung Nhung, cậu yên tâm đi, tiểu Nhung Nhung mọi người đều trông giúp cậu, sẽ không có chuyện đâu, đừng lo lắng a.” Lương Thu Ngân biết tiểu Nhung Nhung vui là vì gặp được ba, nhưng tuyệt đối không được để lộ một chữ với Giang Nhung.
“Ừ, chỉ là tớ nhìn con bé vui như vậy, con bé lại không nói, liền thuận tiện hỏi cậu một câu.” Nhìn thấy trước mắt tuyết lại rơi nặng hạt, Giang Nhung lại nói: “Thu Ngân, muốn vào trong ngồi không?”
“Tớ không ngồi đâu. Chúng tớ đã hẹn bác sĩ hôm này làm kiểm tra phụ sản, lát nữa phải đi bệnh viện.” Lương Thu Ngân nói.
Giang Nhung nhắc nhở: “Tuyết rơi nặng như vậy, cậu bảo Trình Chí Dũng lái xe cẩn thận một chút.”
“Anh ấy à, cả đời này cho dù làm bất kì chuyện gì cũng cẩn thận từng li từng tí, đến cả lên giường cũng vậy.”
Nói đến chuyện lên gường, Lương Thu Ngân có một trăm cái không hài lòng, nhưng ai bảo cô lúc đầu lại rơi vào tay Trình Chí Dũng chứ.
.........
Cùng lúc đó, trong biệt thự sát vách bên cạnh, Trần Việt đang tiến hành họp qua video với cấp dưới.
“Tổng Giám đốc Trần, đã điều tra ra rồi, họ Diệp cùng với Hằng Viễn hợp tác quả nhiên có chiêu trò. Người tổng phụ trách của hạng mục Hằng Viễn phụ trách nhận được biệt thự trị giá hơn hai trăm triệu không rõ lai lịch.
Trong video hội nghị, Lục Diên đứng vô cùng thẳng thắn, đối mặt với camera báo cáo tình hình điều tra mới nhất với Trần Việt.
“Nếu đã tra ra được, vậy đem tin tức này lộ ra ngoài, càng ầm ĩ càng tốt.” Trần Việt bắt chéo hai chân,tư thế ngồi nho nhã, nhẹ tựa như gió đưa ra mệnh lệnh.
Lục Diên lại nói: “Đã truyền ra ngoài theo sự dặn dò của anh, hơn nữa còn thêm thắt một số tin tức khác, nhà họ Diệp bên đó đang tiến hành biện pháp sử dụng quan hệ công chúng.”
Trần Việt hơi híp mắt, nói: “Mấy ngày này, tôi rất bận, sự việc muốn làm thế nào cậu tự xem mà xử lý, chỉ gần mỗi tối báo cáo kết quả với tôi.”
Lục Diên theo Trần Việt đã nhiều năm, Trần Việt tin sự việc này không cần đích thân anh ra tay, Lục Diên cũng có thể xử lý hoàn mỹ.
Từ khi nhận chức vụ Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thiên đến nay, Trần Việt chưa từng cho mình nghỉ ngơi lấy một ngày, giờ đây, anh không thể vứt bỏ vợ con, nhân cơ hội này cho mình nghỉ ngơi thoải mái.
“Giám đốc Trần, ngài đi Mỹ rồi?” Thân là trợ lý đặc biệt của Trần Việt, lần này bọn họ vậy mà không biết Tổng Giám đốc đại nhân của bọn họ đi đâu, thật là không làm tròn bổn phận.
Trần Việt nhíu mi: “Có vấn đề sao?”
“Không, không có.” Đương Nhiên không có vấn đề, có thể có vấn đề gì chứ? Bọn họ chỉ là xác định lại một chút an toàn của Tổng Giám đốc đại nhân.
Ngắt điện thoại, Trần Việt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ vị trí của anh nhìn xuống, vừa hay có thể nhìn thấy sân nơi Giang Nhung ở.
Tiểu Nhung Nhung ở trong sân vui vẻ nhảy nhót, Giang Nhung cầm chổi quét đám tuyết tích ở giữa sang bên cạnh.
Nhảy mãi, tiểu Nhung Nhung bởi vì không khống chế tốt tốc độ, ngã xuống đất, lăn trên mặt đất giống hệt quả cầu tuyết.
Bởi vì cô nhóc mặc quá dày, quả thực đi lại không thuận tiện, sau khi ngã xuống đất, nhóc nỗ lực rất lâu, cũng không đứng dậy được.
Cuối cùng Giang Nhung cũng nhìn thấy cô nhóc, cô bế tiểu Nhung Nhung dậy, cười nói: “Nhung Nhung muốn biến thành quả cầu tuyết chọc mẹ vui sao?”
Tiểu Nhung Nhung chớp đôi mắt to nhìn mẹ, mẹ vừa nói nhóc là cái gì cơ?
Cầu tuyết là hình tròn!
Nhóc mới không muốn biến thành cầu tuyết, nhóc muốn biến thành thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu, là kiểu thật xinh đẹp thật đáng yêu.
Giang Nhung cười cười: “Mẹ nói Nhung Nhung nhà chúng ta xinh đẹp nhất, cho dù có giống như quả cầu tuyết lăn trên đất, nhưng vẫn rất đáng yêu.”
“Mẹ, Nhung Nhung là bảo bối mẹ sinh ra, thế nên đáng yêu.” Tiểu Nhung Nhung đem lời ba dạy cô nhóc nói cho mẹ nghe.
Ba nói lúc nhóc nói câu này, mẹ nhất định sẽ rất vui, quả nhiên mẹ cười rất vui, còn hôn lên mặt nhóc.
Nghe được câu nói của cô nhóc này, Giang Nhung cảm thấy trái tim của mình sắp tan chảy rồi.
Nhìn tiểu Nhung Nhung hiểu chuyện đáng yêu như vậy, Giang Nhung bất giác nghĩ đến ba của tiểu Nhung Nhung, có sự giáo dục tốt của anh, mới có tiểu Nhung Nhung đáng yêu như vậy.
Nhất cử nhất động của bọn họ, đều rơi vào trong mắt Trần Việt, nhìn nụ cười của hai mẹ con bọn họ, khóe môi Trần Việt bất giác giương lên, anh cũng cười theo.
Nhưng, nụ cười dịu dàng của Trần Việt bởi vì hành động tiếp theo của Giang Nhung phút chốc biến mất, lát sau xuất hiện trong mắt anh là sự lo lắng sâu sắc.
Anh dường như không do dự xoay người chạy xuống lầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...