Khi Giang Nhung lấy lại ký ức trước kia mới phát hiện người thân nhất bên cạnh cô, hóa ra chính là kẻ thù giết mẹ của cô.
Không những như thế, cô còn biết được thì ra trong ba năm cô mất đi ký ức, người đó còn luôn cho cô uống thuốc phiện.
Đó là người thân duy nhất, người có thể tin tưởng duy nhất trong ba năm cô mất đi ký ức, cô luôn hiếu thảo ông ta như ba ruột của mình, nhưng cuối cùng lại phát hiện mọi thứ đều là giả tạo.
Vẫn may rằng, Trần Việt không từ bỏ cô, Trần Việt luôn tìm cô, là Trần Việt đã cho cô cảm giác an toàn, khiến cô cảm thấy mình vẫn có thể sống như rất nhiều người bình thường khác.
Nhưng dần dần, Giang Nhung nhận ra rằng cô không giống với người bình thường.
Trần Việt nuông chiều cô, chăm sóc cho cô, mọi thứ đều giúp cô sắp xếp ổn thỏa, chăm sóc cô như chăm sóc một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Anh thường nói với cô rằng... Giang Nhung, anh là chồng của em, là người mà em có thể dựa vào cả đời.
Cô muốn làm chuyện gì, chỉ vừa mới có ý tưởng thôi, Trần Việt đã làm hết giúp cô rồi.
Dần dần cô nhận ra rằng chuyện tự cô làm ngày càng ít, chuyện Trần Việt làm cho cô lại ngày càng nhiều, một khi rời khỏi Trần Việt cô cứ như một phế nhân vậy.
Cô đã trở thành gánh nặng của anh, mỗi một vấn đề đều đang gây trở ngại cho Trần Việt.
Sự nhận biết này khiến cô lo lắng, khiến cô sợ hãi.
Từ trước đến nay, cô muốn ở bên cạnh Trần Việt với thân phận là vợ anh để cùng nhau sánh vai với anh, trở thành một người hoàn hảo như anh mà không phải trở thành gánh nặng của anh.
Ba bị hại, Tiêu Kình Hà bị bắt, vào lúc cô cảm thấy mình là một tai họa, những người xung quanh cô đều bị tổn thương ở những mức độ khác nhau bởi cô, người của Diệp Diệc Thâm bỗng dưng gửi cho cô một đoạn video.
Diệp Diệc Thâm uy hiếp cô rời khỏi Trần Việt, nếu không anh ta sẽ tung những tin đó ra ngoài khiến Trần Việt thân bại danh liệt.
Trong lòng cô vốn đã có rất nhiều nhân tố không xác định, Diệp Diệc Thâm bỗng làm vậy càng khiến cô tin rằng người bên cạnh cô sẽ vì cô mà chịu tổn thương.
Suy nghĩ vài ngày, cuối cùng cô quyết định rời khỏi Trần Việt.
Bởi vì cô cảm thấy chỉ có như vậy mới thể đảm bảo Trần Việt sẽ không bị cô tổn thương đến.
Thật ra nói đến cùng, là do cô nghi ngờ bản thân, cực kỳ không tin tưởng bản thân nên cô mới chọn con đường này.
Giang Nhung giấu những chuyện này trong lòng, người ta không thể biết được nhưng Lương Thu Ngân là bạn thân nhất của cô, cô ấy nhận ra được.
Cô ấy không nói nhiều, chỉ ôm chầm lấy Giang Nhung: “Nhung Nhung, mình tin cậu. Cậu sẽ trở thành một Giang Nhung tốt nhất.”
Trở thành một Giang Nhung thực sự có thể xứng với Trần Việt.
“Thu Ngân, cảm ơn cậu!” Giang Nhung bật cười rồi nói: “Cậu về trước đi, tớ ở đây ngủ với tiểu Nhung Nhung một lát.”
Lương Thu Ngân nói: “Vậy mình về trước đây, có chuyện gì cần cậu cứ gọi cho mình.”
“Ừm.” Giang Nhung gật đầu, đứng dậy tiễn Lương Thu Ngân ra cửa.
Khi quay trở lại phòng, Giang Nhung thấy tiểu Nhung Nhung ngủ không yên, do vừa nãy khóc đến nỗi quá đau lòng, cơ thể nhỏ bé vẫn đang co giật.
Giang Nhung cúi đầu hôn lên trán tiểu Nhung Nhung nói: “Nhung Nhung, mẹ không biết tại sao ba không muốn lấy quyền nuôi dưỡng của con, nhưng mẹ tin rằng ba chắc chắn không phải không cần con đâu. Đợi một thời gian sau ba nghĩ thông rồi nhất định sẽ đến thăm Nhung Nhung của chúng ta.”
Tiểu Nhung Nhung đang ngủ say không nghe được những gì mẹ nói, khi ngủ vẫn bĩu môi, dường như có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Thấy bộ dạng này của tiểu Nhung Nhung, Giang Nhung ngoại trừ đau lòng cũng không nghĩ được cách nào khác nữa.
Cô vỗ nhẹ lên tấm chăn đắp trên người tiểu Nhung Nhung, vừa ngâm nga nhạc ngủ vừa mở điện thoại ra xem một số trang web thiết kế.
Hôm nay đã là ngày thứ hai họ đến New York rồi, cô phải nhanh chóng tìm việc làm kiếm tiền mới có thể đảm bảo cho cuộc sống của cô và các con được tốt hơn.
Cô nghĩ chỉ cần khiến bản thân trở nên bận rộn, như vậy cô sẽ không suy nghĩ quá nhiều, chẳng bao lâu nữa cô sẽ có thể dẫn tiểu Trạch và tiểu Nhung Nhung cùng bước vào cuộc sống mới, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp.
Giang Nhung truy cập vào một trang web thiết kế nào đó, thấy được quảng cáo tuyển dụng nhà thiết kế, nhưng khi thấy điều kiện là phải từng có tác phẩm thiết kế nổi tiếng trên thế giới thì cô liền bỏ cuộc.
Tìm một hồi lâu, một trang web thiết kế có tên “Thiết kế cá nhân” đã thu hút ánh mắt của Giang Nhung.
Cô mở ra xem, phát hiện trang web này có rất nhiều nhà thiết kế treo biển hành nghề.
Sơ yếu lý lịch và tác phẩm của mỗi nhà thiết kế đều được hiển thị trên trang web, tiện cho người mua cần thiết có thể tìm được nhà thiết kế phù hợp.
Bây giờ mức sống của con người khá lên, người giàu có cũng ngày càng nhiều hơn.
Sau khi mọi người coi trọng trong việc ăn ngon, ăn mặc gần như tiêu phí nhiều nhất.
Rất nhiều người nổi tiếng người giàu có đều có nhà thiết kế riêng của mình, như vậy mới có thể ăn mặc khác người, mặc ra ngoài sẽ không đụng hàng với người khác.
Ví dụ như nhà họ Trần, trang phục họ mặc đều được thiết kế bởi nhà thiết kế riêng, sau đó hoàn toàn được làm bằng thủ công cắt xén tạo thành, mỗi một chi tiết đều rất chú trọng.
Nhưng trên thế giới này còn có rất nhiều người không giàu có, họ cũng muốn có nhà thiết kế riêng của mình, nhưng do chi phí của những nhà thiết kế riêng thực sự quá đắt đỏ, không đủ khả năng nên đã phát triển nên trang web như thế.
Những nhà thiết kế hành nghề trong trang web này chắc chắn sẽ không quá nổi tiếng, mọi người đều có một trái tim yêu thích thiết kế và sự cố chấp đối với thiết kế.
Họ không nổi tiếng lắm, thu phí cũng sẽ không quá đắt, như vậy nhiều người làm công ăn lương bình thưòng muốn có một chiếc lễ phục phù hợp với nhu cầu của họ cũng có thể tìm người thiết kế giúp họ.
Cứ như thế, nhà thiết kế và khách đều có đầy đủ, còn lo lắng không kiếm được tiền sao?
Giang Nhung cảm thấy cô hoàn toàn có thể thử sức.
Có được ý tưởng này, Giang Nhung lập tức mở máy tính ra tìm sơ yếu lý lịch cô viết trước kia và đính kèm hai bản thảo thiết kế vẽ tay, sau đó gửi sơ yếu lý lịch vào email phụ trách tuyển dụng nhà thiết kế của trang web.
Sau khi gửi đi, Giang Nhung bắt đầu chuẩn bị, nếu lý lịch được thông qua vậy ngày mai chắc chắn phải đi phỏng vấn, cô phải chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn trước.
Tin gửi đi không bao lâu, Giang Nhung đã nhận được phản hồi bên đó, người phụ trách hẹn cô gặp mặt tại công ty vào lúc mười giờ sáng mai.
Chỉ cần vượt qua phỏng vấn thì Giang Nhung cũng sẽ hành nghề tại trang web này với thân phận là nhà thiết kế, nếu có người thích phong cách thiết kế của cô và giá cả cũng có thể chấp nhận thì cô sẽ có thể nhận được đơn hàng sớm thôi.
Chỉ cần đơn hàng đầu tiên được hoàn thành một cách hoàn hảo, khách hàng hài lòng vậy sau này cô sẽ không lo không có người tìm cô thiết kế nữa.
Bất kể thế nào, đây là một khởi đầu hoàn toàn mới, Giang Nhung phải cố gắng hết sức mới được.
Vào lúc Giang Nhung đang vui vẻ chuẩn bị, tiểu Nhung Nhung chợt thức dậy, tự mình bò dậy dụi hai con mắt vừa đỏ vừa sưng kia: “Mẹ ơi.”
“Nhung Nhung dậy rồi à.” Giang Nhung quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt của cô nhóc thực sự vừa đáng thương vừa đáng yêu.
“Mẹ ơi, Nhung Nhung có khóc sao?” Tiểu Nhung Nhung nhớ thấp thoáng bé đã từng khóc mà còn khóc rất dữ dội, nhưng bé không muốn thừa nhận bé từng khóc bởi vì quá mất mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...