“Việc của anh chính là việc của em, đây là chuyện em nên làm mà.” Giang Hân dịu dàng cười, khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp ốm yếu bệnh trạng, dường như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay cô ta.
Cù Mạnh Chiến đỡ Giang Hân, nở một nụ cười vừa ấm áp vừa săn sóc: “Nếu em đã đến đây rồi thì cứ yên tâm ở lại đi. Đến lúc làm xong việc thì chúng ta cùng nhau trở về Kinh Đô.”
“Được, em nghe anh.” Giang Hân ngoan ngoãn gật đầu.
Cù Mạnh Chiến lại nói: “Vậy anh đưa em về phòng trước.”
Giang Hân lắc đầu: “Không phải anh vẫn còn việc phải làm ư? Không cần quan tâm đến em đâu, anh cứ đi làm việc đi, em về phòng một mình là được rồi.”
Giang Hân vừa dứt lời, Cù Mạnh Chiến đã ôm chầm lấy cô ta, hôn một cái thật mạnh, dịu giọng nói: “Hân, em luôn luôn quan tâm đến người khác như thế, bảo anh làm sao có thể không thương em cho được.”
Giang Hân cười khẽ, bàn tay nhỏ nhắn vỗ nhẹ lên ngực Cù Mạnh Chiến: “Là vị hôn thê của anh, chăm sóc anh, chia sẻ gánh nặng với anh là chuyện nên làm mà. Anh không ghét em nhiều chuyện là được rồi.”
Cù Mạnh Chiến không nhịn được ôm lấy cô ta, hôn nhẹ: “Anh cho người đưa em lên phòng nghỉ ngơi. Sức khỏe của em không tốt, đừng chạy lung tung.”
Giang Hân nhìn hắn, gương mặt tràn đầy yêu thương: “Em muốn nhìn anh đi.”
“Vậy anh đi trước nhé, em cũng lên phòng sớm đi.” Lại dặn dò một lúc, Cù Mạnh Chiến mới dẫn người đi.
Nhìn theo bóng Cù Mạnh Chiến xa dần, ánh mắt chứa nét cười của cô ta dần dần biến mất, hai tay đang buông thõng bên hông siết thành nắm đấm, miệng cô ta lẩm bẩm: “Anh Chiến, em ở bên anh ba năm, sảy thai vì anh mà anh lại không thể quên được nó. Anh bảo em phải làm sao bây giờ?”
…
Thành phố Giang Bắc.
Trong một nhà hàng xa hoa nào đó.
Trần Tiểu Bích cầm thực đơn tiện tay lật xem, giá không phải đắt bình thường mà là cực kỳ đắt.
Cô vẫy gọi nhân viên phục vụ đến, gọi liền một lúc mười mấy món đắt nhất.
Trung Khôn ngồi bên cạnh mấy lần định lên tiếng nhắc nhở, cuối cùng vẫn kìm nén không nói gì.
Trần Tiểu Bích biết anh ta định nói gì, cùng lắm cũng chỉ là: “Polaris, cô gọi nhiều thế sao ăn hết được, đừng lãng phí nữa. Tiền của cậu cả không phải trên trời rơi xuống, cô tiết kiệm chút đi. Nói không chừng lần sau cậu ấy sẽ đồng ý viết riêng một bộ phim cho cô đấy.”
Trần Tiểu Bích hiểu rất rõ những người xung quanh mình, thực ra bọn họ đều là người của Leo phái đến giám sát cô, căn bản không được tính là người của cô.
Ông anh cổ hủ trong nhà lúc nào cũng canh chừng cô thì thôi, không ngờ đến những người xung quanh cô đều nghe ông anh cứng nhắc hết, cái gì cũng muốn quản lý cô, chẳng cho cô tý tự do nào.
Hơn nữa, ai bảo cô đang tiêu tiền của Leo chứ? Cô còn lâu mới cần tiền của anh ấy, cô còn đang tức giận đây này.
Nghĩ đến chuyện hôm đó Leo nhẫn tâm quăng cô vào bể bơi, khiến cô suýt chút nữa thì chết chìm, cô lại tức đến mức nghẹn họng.
Hừ, muốn đấu với cô à, để xem cô có quậy cho tung beng lên không, phải cho anh ấy nhớ kỹ bài học lần này, sau này không dám bắt nạt cô nữa.
Cô quyết tâm phản kháng, phải báo thù, cho nên mới cố ý tung tin đồn rằng Leo rất hám gái.
Cô muốn làm cho những cô gái kia tránh xa lão anh ra, không ai dám lấy ông anh nhà mình cả. Đến lúc đó ông anh mình mới biết cô em gái này thích anh mình là chuyện đáng quý đến mức nào.
Nhưng Trần Tiểu Bích lại chẳng thể ngờ được, cô chỉ tùy tiện tung tin đồn ra mà lại câu được cậu cả nhà họ Cù, Cù Mạnh Chiến.
Đối với Cù Mạnh Chiến, ấn tượng duy nhất của Trần Tiểu Bích chính là, có một biên kịch trong công ty của hắn tên Ngư Ma đi đạo văn của người khác. Đã đạo văn, còn hùng hồn tuy bố rằng tác phẩm của mình là kinh điển.
Trần Tiểu Bích đã từng gặp những kẻ mặt dày, nhưng thực sự chưa gặp kẻ nào mặt dày như thế này. Mà quan trọng hơn nữa chính là, công ty giải trí của nhà họ Cù chẳng những không xử lý người này mà còn dốc sức nâng đỡ cô ta.
Trần Tiểu Bích ghét nhất là loại không biết xấu hổ như thế, cho nên cô quyết định lợi dụng triệt để cơ hội tự đưa đến tận cửa này.
Đang nghĩ thế, người muốn gặp cô đã đến, đang đi về phía cô.
Nhìn thấy Cù Mạnh Chiến mặc vest đen, trông có vẻ đạo mạo nghiêm trang, Trần Tiểu Bích thầm khinh bỉ hắn.
Tuy nhiên, có ghét thì giữ trong lòng, không được thể hiện ra ngoài, cô cười cười vẫy tay: “Anh Cù, ở đây.”
Cù Mạnh Chiến đi đến, thoáng cau mày, Trần Tiểu Bích biết, chắc chắn hắn đang ghét gương mặt của cô.
Cô thừa nhận, gương mặt này của cô là do cố tình trang điểm. Vì lớp trang điểm quá dày nên lúc cười phấn bay lả tả, trông rất mất mỹ quan.
Nghĩ đến việc một mỹ nhân xinh đẹp vô địch thiên hạ như cô mà không trang điểm xấu đi, để gã cậu cả nhà họ Cù khốn nạn này coi trọng thì đúng là bi kịch.
“Cô chính là Polaris à?” Cù Mạnh Chiến đánh giá Trần Tiểu Bích từ trên xuống dới, ánh mắt đó rõ rành rành là không tin Leo Tran của Thịnh Thế lại ăn mặn như vậy. Ngoại trừ nhìn thấy lớp phấn dày bịch trên gương mặt cô ta thì chẳng nhìn thấy cái gì nữa cả, rõ ràng là một đứa xấu xí.
Trần Tiểu Bích cười đến mức mắt cong lên: “Đúng, là tôi, chính là tôi. Sao thế, nhìn thấy ngôi sao lớn như tôi mà không muốn chụp ảnh chung à?”
Trong lòng Cù Mạnh Chiến hừ lạnh, hắn không có hứng thứ với dạng “ngôi sao lớn” như thế này, không nói đến người ngợm gầy đét, chỉ riêng bản mặt dày bịch phấn kia đã khiến người ta không muốn ăn rồi.
Cù Mạnh Chiến thẳng thừng nói ra ý định của mình: “Polaris, chắc thư ký của tôi cũng đã nói với cô mục đích của cuộc hẹn này rồi.”
Gương mặt này của Trần Tiểu Bích quả thực có hơi quá đáng, hóa trang kiểu này gần bằng vai ma nữ trong phim kinh dị rồi, Cù Mạnh Chiến không bỏ chạy mất dép cũng coi như kiếm chế giỏi lắm.
Trần Tiểu Bích chớp đôi mắt xếch quyến rũ: “Chẳng lẽ không vừa ăn vừa nói chuyện được hay sao? Tôi đã gọi món xong rồi, anh cũng phải để tôi ăn no rồi nói chứ.”
Cù Mạnh Chiến nói: “Cô có thể nói cho tôi tin tức trước, sau đó từ từ ăn. Dù sao cũng là tôi trả tiền cả.”
“Anh trả tiền á?” Trần Tiểu Bích sáp lại gần, cố ý dí gương mặt dày bịch phấn lắc qua lắc lại trước mặt Cù Mạnh Chiến: “Cho dù tôi có ăn đến mức bội thực cũng chẳng tốn của anh bao nhiêu tiền, anh như làm thế mà muốn mua được tin tức anh cần từ tôi à?”
“Cô cứ việc đưa ra điều kiện.” Cù Mạnh Chiến lặng lẽ lùi về phía sau, gương mặt này của cô ta thật khiến người ta buồn nôn.
Trần Tiểu Bích giơ tay ra thể hiện một con số: “Anh cho tôi từng này, anh muốn tin gì cũng được.”
“300 triệu?”
“300 triệu? Anh tưởng tôi đi chợ mua đồ ăn à?” Trần Tiểu Bích lắc lắc ngón tay trước mặt Cù Mạnh Chiến: “Đây là 3 tỷ.”
“Cô tham quá rồi đấy.” Người lên tiếng chính là Hồng Lâm Giang đứng đằng sau lưng Cù Mạnh Chiến.
“Anh Cù, rốt cuộc là tôi ra giá, hay là người đứng đằng sau lưng anh đây?” Trần Tiểu Bích không sợ gây chuyện, ngoại trừ Trần Việt thì cô chẳng sợ ai cả.
Nếu có thể hợp tác với Thịnh Thiên thì 3 tỷ này chẳng qua chỉ là con số lẻ, chẳng đáng là gì, quan trọng là tin tức của con nhỏ này đưa cho hắn có hữu dụng hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...