“Cô Giang, cô yên tâm, tổng giám đốc Trần sẽ không thiếu cô một đồng tiền trợ cấp nuôi dưỡng hàng tháng của Tiểu Nhung Nhung.” Đây chính là câu trả lời mà trợ lý Đường cho Giang Nhung.
“Cái gì? Tiền trợ cấp nuôi dưỡng? Ai cần tiền trợ cấp của anh ta chứ?” Giang Nhung tức giận quát, ngay lập tức thu hút ánh mắt của những người xung quanh.
Cô tự có tay có chân, bản thân cô có thể kiếm tiền nuôi các con và chính mình, cô muốn hỏi Trần Việt, rốt cuộc anh đang muốn gì?
Anh cho rằng Tiểu Nhung Nhung chính là một “đồ vật” sao?
Có thể mặc cho anh đá tới đá lui sao?
Cô để Tiểu Nhung Nhung cho anh nuôi nấng là vì, cô cho rằng tình cảm giữa anh với Tiểu Nhung Nhung sẽ sâu đậm hơn cô, vậy mà anh lại bảo cô mang hết tất cả “món đồ” của cô đi.
Mà món đồ này còn là Tiểu Nhung Nhung.
“Cô Giang, chúng tôi cũng chỉ là truyền lại lời của tổng giám đốc Trần, nếu như có thắc mắc gì có thể đi hỏi anh ấy.” Đường Nghị khách khí nói.
Giang Nhung nghe thấy Đường Nghị nói, bảo cô đi tìm Trần Việt để hỏi cho rõ, cô lại rút lui.
Cô có thể hỏi Trần Việt được điều gì?
Lại giống như lúc cô đưa lời đề nghị ly hôn sao, ngay cả một câu hỏi tại sao anh cũng không hỏi, chỉ sợ khi cô đi hỏi anh, chỉ có thể nhận lấy một ánh mắt lạnh lùng của anh mà thôi.
Người cô quý trọng nhất đã để lại cho anh, thế nhưng anh căn bản là không cần, đã vậy thì cô cần, cô nuôi Tiểu Nhung Nhung.
Giang Nhung hít một hơi thật sâu rồi nói: “Luật sư Hoàng, không phải anh bảo tôi đến phòng khách VIP để ký tên với tổng giám đốc Trần của các anh sao, còn không mau dẫn đường đi.”
Ly hôn là do cô nói ra, Trần Việt cũng đã đồng ý, không hề có một chút ý kiến phản đối nào, cô còn có điều gì mà không vừa lòng nữa?
“Cô Giang, mời đi bên này!” Luật sư Hoàng làm ra một động tác mời, sau đó đi lên phía trước để dẫn đường cho Giang Nhung.
Giang Nhung vừa muốn cất bước đi theo, bỗng dưng nghe thấy tiếng nói thầm của Đường Nghị ở bên tai mình: “Bà Trần, tính cách của tổng giám đốc Trần là như vậy đó. Nếu như hai người có cãi nhau, cô chủ động nói mấy câu ngon ngọt với anh ấy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”
Mặc dù việc nhà của tổng giám đốc không phải là chuyện bọn họ có thể xem xét, thế nhưng nếu bọn họ không biết nguyên nhân sinh bệnh từ đâu thì, những ngày tháng sau này rất có thể sẽ khó sống.
Ngày hôm nay, tổng giám đốc Trần của bọn họ rất đáng sợ, không phải là tổng giám đốc Trần tức giận thế nào, mà là hình như tổng giám đốc Trần lại trở về với bộ dạng lạnh lùng của mấy năm trước, trên khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo của tổng giám đốc còn viết mấy chữ rất lớn, đó chính là người sống chớ đến gần.
Tổng giám đốc như vậy mới thật sự đáng sợ.
Ngay khi bọn họ không hiểu vì sao tổng giám đốc lại trở về như lúc trước chỉ sau một đêm thì, đột nhiên tổng giám đốc gọi luật sư đến giúp anh ấy viết một bản thỏa thuận ly hôn.
Mọi người lập tức hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu rồi.
Chắc chắn vấn đề nằm ở trên người vợ của tổng giám đốc bọn họ.
Những người đi theo Trần Việt, có ai là không biết anh cưng chiều vợ như mạng của mình, nhưng đột nhiên lại nói ly hôn, chắc chắn là có chuyện gì xảy ra rồi.
“Cảm ơn ý tốt của anh!” Giang Nhung nói tiếng cảm ơn rồi đi theo luật sư Hoàng.
Trong phòng khách VIP, không chỉ có người phụ trách tới tiếp đón mà còn có cả phục vụ trà nước, đúng là đãi ngộ ly hôn giữa người có tiền và người bình thường cũng không giống nhau.
Trần Việt ngồi trên ghế sô pha, ưu nhã gác hai chân lên, tay còn cầm một điếu thuốc, lúc anh nhìn thấy Giang Nhung bước vào, cũng không có một sự thay đổi nào, nhưng anh đã tự giác dập tắt điếu thuốc còn hơn một nửa ở trong tay.
Luật sư Hoàng nói: “Tổng giám đốc Trần, bản thỏa thuận này cô Giang đã xem qua rồi, cô ấy không có ý kiến gì. Bây giờ chỉ cần hai bên ký tên vào đây là có thể hoàn tất thủ tục ly hôn rồi.”
“Không, tôi có ý kiến, tôi không cần tiền trợ cấp nuôi dưỡng của anh ấy.” Giang Nhung nhìn về phía Trần Việt, thế nhưng Trần Việt không hề để ý đến cô.
Luật sư Hoàng đưa một tập tài liệu đặt trước mặt Trần Việt, lại đưa bút cho anh, Trần Việt cầm bút, nặng nề viết hai chữ.
Dường như hai chữ “Trần Việt” anh đều viết ra mỗi ngày, thế nhưng chưa có bao giờ giống như ngày hôm nay, anh dùng sức rất lớn, mạnh đến mức làm rách cả giấy.
Bởi vì mỗi một nét chữ giống như một lưỡi dao đâm vào trái tim anh, nếu tay anh không dùng sức, anh chỉ sợ mình sẽ đau đến mức phải hét lên.
Cuối cùng hai chữ “Trần Việt” cũng xuất hiện một cách đầy đủ trên bản thỏa thuận.
Giang Nhung nhìn thấy hai chữ “Trần Việt” trên bản thỏa thuận, trái tim Giang Nhung lại run rẩy, thế nhưng cô lại mím môi nở nụ cười.
Cô có thể khẳng định một lần nữa, hóa ra Trần Việt thật sự không thể chờ đợi được nữa muốn ly hôn với cô, anh không hề do dự mà ký tên mình vào đó.
Lúc trước, khi Giang Nhung nhìn thấy hai chữ “Trần Việt” này, cô sẽ cảm thấy vô cùng thân thiết, thế nhưng vào giờ phút này, cô chỉ cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Chỉ có điều cũng tốt, đây không phải là điều mà cô mong muốn hay sao?
Không phải đây chính là điều mà cô muốn nhìn thấy hay sao?
Giang Nhung nhận lấy cây bút màu đen của luật sư Hoàng, ký vào tên của người vợ, cô cẩn thận viết từng nét tên… Giang Nhung của mình.
Hai chữ này, lúc cô bốn tuổi đã biết viết rồi, viết trong hai mươi mấy năm qua, đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Thế nhưng, ngày hôm nay chính ngày cô không muốn viết nhất, nhưng cô không thể không viết ra được.
Viết ra hai chữ Giang Nhung, như vậy sau này bốn chữ Giang Nhung và Trần Việt sẽ không còn xuất hiện cùng nhau nữa.
Cuối cùng, hai chữ “Giang Nhung” vô cùng ngay ngắn và hai chữ “Trần Việt” rồng bay phượng múa ở bên dưới đã tạo nên một sự tương phản rất rõ rệt.
Lúc đó nhân viên cũng tuyên bố, ngày hôm nay Trần Việt và Giang Nhung đã không còn là vợ chồng nữa, hai người cũng sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào khác nữa.
“Anh Trần, cô Giang, hai bên có tự nguyện ly hôn không?” Nhân viên xử lý vụ ly hôn của bọn họ đặt câu hỏi theo thường lệ.
Giang Nhung vẫn còn nhớ, năm đó lúc cô lấy hết dũng khí kết hôn với Trần Việt, nhân viên đã giúp bọn họ làm giấy đăng ký kết hôn cũng hỏi một câu như vậy.
“Anh Trần, cô Giang, hai người có tự nguyện kết hôn không?”
Ngày hôm đó, ngay lúc Giang Nhung hơi do dự, lần đầu tiên Trần Việt đã nắm chặt tay cô, chính một hành động nhỏ của anh đã làm cho cô trở nên kiên định gật đầu: “Đúng vậy, tôi tự nguyện.”
Ngày hôm đó, nhân viên đã đóng con dấu lên tờ giấy kết hôn của bọn họ, công nhận cuộc hôn nhân của hai người bọn họ là hợp pháp.
Nhưng ngày hôm nay, người nhân viên cũng làm một việc giống như vậy, đóng con dấu lên tờ giấy ly hôn của bọn họ, rồi tuyên bố mối quan hệ vợ chồng giữa hai người đã kết thúc kể từ đây.
Từ nay về sau, cô có thể gả cho người khác, hoặc là anh cưới người khác cũng hoàn toàn hợp pháp, không ai có thể can thiệp đối phương.
Khi con dấu được đóng xuống, Trần Việt đã đứng dậy rời đi, thậm chí anh không hề nói câu lịch sự chào tạm biệt với Giang Nhung, tất cả những việc còn lại đều do trợ lý và luật sư của anh thay anh làm.
Giang Nhung nắm thật chặt giấy chứng nhận ly hôn ở trong lòng bàn tay.
Sau này, cô sẽ không còn mối quan hệ nào với Trần Việt nữa, thế nhưng chí ít cô vẫn còn một tờ giấy chứng nhận ly hôn có tên của anh, điều này chứng tỏ cô đã từng có quan hệ với anh.
Khi Giang Nhung cầm giấy chứng nhận ly hôn đi ra khỏi phòng, cô mới nhớ tới một điều, hôm nay là ngày nghỉ lễ theo quy định nhà nước, dưới tình huống bình thường, đáng lý ra các cơ quan chính phủ đều sẽ được nghỉ vào những ngày này, sao hôm nay họ lại đi làm như thường vậy?
Đến khi cô quay đầu lại, cánh cửa đã đề bảng đã nghỉ làm, bọn họ đã nghỉ rồi, nói cách khác, ngày hôm nay có thể thuận lợi hoàn thành thủ tục ly hôn là do Trần Việt vận dụng mối quan hệ.
Hóa ra Trần Việt thật sự còn nóng vội hơn cô rất nhiều, anh không thể chờ đợi thêm một ngày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...