Giang Nhung đứng dậy ngồi bên cạnh Trần Việt, cô nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, đếm sơ sơ cũng có mười mấy đĩa, phần lớn đều là món ăn cay, không thích hợp cho người đang ốm.
Sau khi xem xét một lượt, ánh mắt Giang Nhung nhìn chằm chằm về bát cháo A Giao trông vô cùng hấp dẫn.
Cho dù Giang Nhung không biết nhiều về các loại thuốc bổ nhưng cũng biết a giao có hiệu quả bổ máu cho phụ nữ, không thể để người bệnh còn chưa hết sốt cao như Trần Việt dùng thứ này.
Thường ngày Trần Việt ăn uống rất thanh đạm, đồ ăn cũng là bà ấy làm, nhưng tại sao khi anh bị bệnh lại làm những món thế này cho anh ấy ăn?
Sau khi liếc nhìn một vòng, cô thắc mắc hỏi Trần Việt: “Anh có chắc những món này là dì Trần chuẩn bị cho anh không?”
“Không.” Trần Việt nhìn Giang Nhung, ánh mắt sâu thẳm chan chứa sự dịu dàng: “Anh đã ăn rồi, những món này dì Trần làm cho em đấy.”
Giang Nhung ngạc nhiên: “Làm cho em sao?”
Trần Việt gật đầu.
Chỉ một câu đơn giản đến không thể đơn giản hơn của Trần Việt đã khiến những uất ức trong lòng Giang Nhung tan thành mây khói. Thì ra không chỉ cô lo lắng cho anh mà anh cũng nghĩ cho cô rất nhiều.
“Cám ơn!” Giang Nhung nhìn Trần Việt mỉm cười, sau đó cầm đũa bắt đầu ăn.
Hôm nay vì chuyện của Trần Việt mà Giang Nhung lo lắng đến mức không còn tâm trạng ăn uống gì. Từ sáng đến giờ cô chưa có hạt cơm nào vào bụng, bụng đã kêu réo không dứt, vì thế tướng ăn của cô không hề tao nhã chút nào.
Trần Việt ngắm cô rất lâu, sau đó mới mở miệng: “Có phải hôm nay em bị thiệt thòi gì không?”
Giang Nhung không phải người dễ rơi lệ, dáng vẻ cô khóc đã in sâu vào tâm trí của Trần Việt, anh cứ cảm thấy cô đã bị uất ức gì đó.
Đang gắp đồ ăn, Giang Nhung đột nhiên khựng lại, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, phụng phịu nói: “Đúng thế.”
“Nói anh nghe nào. Nếu ai dám bắt nạt em, anh sẽ xả giận giúp em.” Lời của Trần Việt nghe như đùa giỡn, nhưng anh vẫn chú ý tới từng thay đổi trên nét mặt cô.
“Người bắt nạt em chính là anh chứ ai.” Giang Nhung rất muốn nói như thế, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thôi cũng bỏ qua, nói ra thì làm được gì, chẳng lẽ anh còn tát vào mặt chính mình thay cô à.
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, Lục Diên đẩy cửa bước vào, cầm một bộ chứng từ đặt trước mặt Trần Việt: “Sếp à, đây là chứng từ cần anh ký.”
Giang Nhung không hiểu lời bọn họ nói lắm, chỉ nghe thấy một vài từ như mua tin tức gì đó.
Trong lúc hai người nói chuyện, Trần Việt đã đọc xong chứng từ, anh cầm lấy cây bút Lục Diên đưa tới rồi ký tên tiếng Anh của mình lên chứng từ: Leo Tran.
Lục Diên nhận lấy chứng từ rồi đi ra, Trần Việt lơ đãng liếc mắt nhìn thấy hộp giữ nhiệt đang đặt trên bàn.
Trần Việt nhớ như in chiếc hộp giữ nhiệt này, lần trước Giang Nhung làm đồ ăn cho anh rồi đựng bằng chiếc hộp này.
“Đó là gì thế?” Anh nhìn chiếc hộp giữ nhiệt trên bàn, dịu dàng hỏi.
Giang Nhung nhìn theo ánh mắt của anh liền thấy chiếc hộp giữ nhiệt mà mình mang tới, cô ấp úng nói: “Không, không có gì đâu.”
“Hửm?” Trần Việt nhíu mày, lẳng lặng nhìn Giang Nhung.
Lòng Giang Nhung rối bời, chỉ đành thành thật khai báo: “Là cháo rau cải em mang đến cho anh, sợ anh ăn không quen nên không lấy ra.”
Trần Việt khẽ ho, giọng nghiêm túc nói: “Giang Nhung, em không phải anh, sao em biết anh không thích? Em không hỏi anh, không cho anh cơ hội lựa chọn thì sao có thể dễ dàng quyết định thay anh như thế?”
Lúc anh quyết định cưới Giang Nhung là anh đã thử học cách chấp nhận tất cả con người cô, dù là tốt hay xấu.
Nhưng gần đây Giang Nhung lại khiến anh có cảm giác cô không tin anh, lúc nào cũng là cảm giác này!
Giang Nhung cúi đầu, lí nhí nói như một đứa trẻ làm sai chuyện: “Ừm, sau này em sẽ hỏi ý kiến của anh rồi mới quyết định thay anh.”
Thấy Giang Nhung cúi đầu tủi thân, Trần Việt lại cảm thấy buồn cười: “Vừa hay anh thấy đói, em đi lấy một bát cho anh ăn đi.”
“Ừm.” Giang Nhung lấy hộp giữ nhiệt ra, vừa múc cháo vừa nói: “Đây là cháo rau cải, có lẽ hơi đắng một cút, anh ăn được chứ.”
“Anh không kén cá chọn canh thế đâu.” Trần Việt vô cùng kén ăn, nhưng không kén đồ Giang Nhung làm, chỉ cần là đồ ăn cô làm anh sẽ ăn hết.
Cũng giống như lần trước, rõ ràng biết mình dị ứng vởi hành tây nhưng anh vẫn ăn, cuối cùng phải nằm truyền nước cả một đêm ở bệnh viện. Sau khi kết hôn, anh luôn cố gắng làm một người chồng chuẩn mực.
“Ngon không?” Giang Nhung mỉm cười nhìn anh.
“Cũng được.” Lần này Trần Việt không hề tiếc lời khen với cô, anh vừa nói vừa ăn một miếng to.
Nhìn thấy Trần Việt ăn món cháo chính tay mình làm, còn ăn ngon miệng như vậy, trong lòng Giang Nhung bỗng dâng lên cảm giác ngọt ngào khó tả, giống như khoảng cách giữa anh và cô đã thu hẹp lại.
Thường ngày Trần Việt sẽ không nói lời ngon ngọt với cô, nhưng khi biết tay chân cô lạnh, anh liền chuẩn bị bao tay và túi giữ ấm cho cô, người đàn ông này luôn dùng hành động thực tế để quan tâm chăm sóc cô. Gần đây tối nào cô cũng ngủ rất ngon, không còn tình trạng mất ngủ vì lạnh tay chân nữa.
Lúc Trần Việt đang ăn cháo, Hứa Huệ Nhi và một bác sĩ gõ cửa bước vào.
Bác sĩ là người buổi sáng Giang Nhung gặp, cũng chính là người truyền nước cho Trần Việt.
Ánh mắt bác sĩ nhìn lướt qua Giang Nhung, rồi dừng lại ở bát cháo Trần Việt đang ăn: “Cậu chủ, cậu còn chưa hết sốt, lúc nào cũng có thể xảy ra biến chứng, thế nên cậu vui lòng tạm thời đừng ăn những món không phải chúng tôi chuẩn bị, lỡ nhiễm khuẩn thì không tốt đâu.”
Nghe xong, trong lòng Giang Nhung cảm thấy rất khó chịu, rõ ràng anh ta đang nói đồ ăn cô làm không sạch sẽ.
Đúng thế, cô thừa nhận thời gian cô quen biết Trần Việt không dài như bọn họ. Bọn họ đều là người ở bên cạnh Trần Việt từ lâu, có tình cảm vô cùng thân thiết với anh, nhưng dù sao cô cũng là vợ của anh.
Cũng chính vào lúc cô đang buồn rầu, Trần Việt đột nhiên ôm lấy cô, giọng nói trầm thấp vừa chậm rãi vừa kiên định của anh vang lên bên tai cô: “Trợ lý Hứa, bác sĩ Lương, chính thức giới thiệu với hai người, đây là vợ tôi, Giang Nhung.”
Đây là vợ tôi, Giang Nhung!
Chỉ sáu chữ ngắn gọn đã bắt lấy trái tim cô, khiến lòng cô như tan chảy bởi sự ngọt ngào ấy. Cô yên lặng nhìn Trần Việt với ánh mắt đầy dịu dàng.
Đúng thế, từ ngày hai người nhận giấy chứng nhận kết hôn thì Giang Nhung đã không còn là cô Giang nữa, mà là cô Trần rồi.
Tb nhìn Giang Nhung với ánh mắt ấm áp: “Giang Nhung, trợ lý Hứa và bác sĩ Lương đều là người đã làm việc bên cạnh anh từ rất lâu. Tuy bề ngoài bọn anh là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng thật ra mọi người đều là bạn bè, họ cũng giống như người thân của anh vậy.” Lời của Trần Việt rất dễ nghe, nhưng cũng một lần nữa nhấn mạnh quan hệ thật sự giữa bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...