Cù thị tuyên bố các công ty chi nhánh dưới cờ Cù thị sau này sẽ không còn bất kỳ hợp tác nào với phòng sáng tạo kỹ thuật nữa, bên này cũng cử người ở phòng quan hệ xã hội đại diện đến nhưng xem ra hiệu quả không tốt lắm. Nhất thời, tổng giám đốc Trần phía này dường như đang phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió.
Đọc được tin tức này, chân mày Cù Mạnh Chiến khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ.
Một tổng giám đốc nho nhỏ ngành sáng tạo kỹ thuật cũng muốn đấu với anh ta sao, anh ta có hàng ngàn phương pháp khiến tên họ Trần kia trở về lò tái chế.
Lý Cường thấy chủ nhân tâm tình tốt, lập tức nói: "Cù thiếu gia, tin tức của chúng tôi một khi đưa ra ngoài, tên giám đốc bên kia ngay cả xoay đường sống cũng chẳng còn."
Cù Mạnh Chiến nghịch nghịch chiếc điện thoại trong tay, cười lạnh một tiếng: "Chớ đắc ý quá sớm, nhiều khi những gì thấy bên ngoài chưa chắc đã là thực."
Lý Cường nghi ngờ nói: "Cù thiếu gia, ý của anh là?"
"Tên họ Trần kia nếu có thể khiến lão giàTrịnh Thắng đích thân đi đón người, chỉ dựa vào một điểm này liền không thể coi thường." Cù Mạnh Chiến lạnh lùng nhìn Lý Cường một cái, "Sau này làm việc nên dùng đầu óc nhiều một chút. Đi theo bên cạnh bổn thiếu gia nhiều năm như vậy mà vẫn còn cù lần."
Cái tên Trần gì gì đó, trông có vẻ không có năng lực phản kích, nhưng cũng không thể lơ là không đề phòng, ai biết được anh ta sẽ có thủ đoạn gì.
Lý Cường lập tức chân chó gật đầu một cái: "Cù thiếu gia nói phải, sau này tôi hành sự sẽ dùng đầu óc nhiều hơn.”
Cù Mạnh Chiến lại nói: "Sai người quan sát tên nhất cử nhất động tên họ Trần kia cho tôi, xảy ra tình hình gì khác thường lập tức phải báo ngay."
Lý Cường nói: “Sai người theo dõi anh ta, để anh ta không giở được thủ đoạn gì phải không ạ.”
Cù Mạnh Chiến giơ tay lên, tập văn kiện liền vỗ vào đầu Lý Cường: "Vừa rồi bổn thiếu gia mới nói gì với cậu, cậu cho rằng bổn thiếu gia đang đánh rắm cho vui thôi sao?"
"Cù thiếu gia, tôi..." Lý Cường sờ đầu một cái, vừa vô tội vừa ấm ức, anh ta thật không biết mình lại làm sai chỗ nào.
Cù Mạnh Chiến khoát khoát tay: "Bảo người chuẩn bị xe, hôm nay cậu đi chơi việc của cậu đi, chớ theo bổn thiếu gia mà làm hỏng đại sự."
Lý Cường dĩ nhiên biết đại sự Cù Mạnh Chiến nói là chỉ cái gì, lập tức nịnh hót cười một tiếng: "Cù thiếu gia, có muốn tôi đặt phòng trước hay không, anh cùng cô hai nhà họ Giản..."
Cù Mạnh Chiến lạnh lùng nhìn Lý Cường một cái, lạnh lùng nói: "Cút!"
Nếu Giang Nhung tùy tiện cùng anh ta như vậy, sẽ không phải là Giang Nhung đi ba năm rồi còn làm anh ta nhớ mãi không nguôi.
"Nhung..." Trong lòng Cù Mạnh Chiến lặng lẽ gọi tên cô.
Còn nhớ, trước kia Giang Nhung thích nhất được anh ta gọi như vậy, mà cô cũng sẽ nghịch ngợm gọi anh ta một tiếng Cảnh Cảnh, sẽ vô cùng bá đạo nói hai chữ "Cảnh Cảnh" chỉ thuộc về một mình cô, những người khác đều không cho phép gọi.
Nhưng cũng có lúc, Giang Nhung vẫn là gọi đầy đủ họ tên anh ta, cô nói ba chữ "Cù Mạnh Chiến" mới có thể hoàn toàn thể hiện anh ta.
Giang Nhung của khi đó tính tình nóng như lửa, nhưng cũng sẽ có một mặt đáng yêu dịu dàng của thiếu nữ, sẽ tự do phóng khoáng mà nũng nịu với anh ta, sẽ quấn lấy anh ta bắt anh nói yêu cô.
Cô giống như một cái mặt trời nhỏ, đi tới đâu cũng sẽ hấp dẫn vô số ánh mắt đàn ông ở đó, cô tự tin ưu tú như vậy, anh ta làm sao có thể không thương cô.
Quan hệ giữa nhà họ Cù và nhà họ Giản rất kỳ lạ, người nhà họ Giản ở trước mặt nhà họ Cù theo bản năng sẽ cúi mình, ứng với câu nói kia, nhà họ Giản chính là một dây leo phụ thuộc nhà họ Cù.
Nhưng Giang Nhung không giống vậy, ở trước mặt người Nhà họ Cù cô vẫn có tự tin và kiêu ngạo của cô, cho tới bây giờ đều sẽ không cúi đầu.
Sau khi bọn họ yêu nhau, cô lại càng cố gắng học tập, mục đích chính là muốn làm một người phụ nữ có thể đứng bên cạnh anh ta.
Năm cô học đại học năm thứ hai, anh ta nói trước tiên làm lễ đính hôn với cô. Sau khi tốt nghiệp hai người sẽ cử hành hôn lễ.
Khi đó, anh ta cho rằng cô sẽ từ chối, nhưng vạn vạn không nghĩ tới cô vậy mà đồng ý, lý do rất đơn giản.
Cô nói: "Em vẫn luôn chuẩn bị làm cô dâu của Cù Mạnh Chiến, anh có thể đặt em trước, chờ đến khi em đủ ưu tú cũng chính là lúc em sẽ gả cho anh."
Năm đó, cô mới mười chín tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học, hai nhà Cố Giản cũng không có tổ chức lễ đính hôn hoành tránh, chỉ là hai bên tụ họp ăn chung một bữa cơm, xem như như đã đính hôn.
Sau đó, cô càng cố gắng học tập, cố gắng thiết kế áo cưới. Mặc dù còn ở trường học, nhưng áo cưới do cô thiết kế đã có chút danh tiếng, rất nhiều phòng làm việc đều tới tìm cô.
Lần đầu tiên cô kiếm được tiền, liền mời anh ta đi ăn cơm, bên bàn ăn cô tự hào nói với anh ta: "Cù Mạnh Chiến, em cảm thấy ánh mắt anh thật sự rất không tệ."
Anh cười nhìn cô: "Có ý gì?"
Cô nói: "Em bây giờ có thể tự mình kiếm tiền, còn kiếm được không ít, sau này nếu là anh thất nghiệp, em có thể nuôi anh rồi."
Nghĩ đến hết thảy những chuyện này, trong đôi mắt Cù Mạnh Chiến hiện lên chút nhu tình.
Đúng vậy, Nhung của anh ta vẫn luôn là ưu tú cùng tự tin như vậy, còn yêu anh ta sâu đậm như vậy.
Nhưng sau đó, chính anh ta đã phá hủy hết thảy những thứ này, còn khiến cô tổn thương sâu sắc như vậy, trơ mắt nhìn cô buộc phải đi tha hương mà anh ta chẳng thể làm gì được.
Ba năm trôi qua, anh ta đã có đủ năng lực và cơ hội lần nữa đến bên cạnh Giang Nhung. Lần này, bất luận như thế nào anh ta cũng sẽ không dễ dàng buông tay.
"Nhung..." Cù Mạnh Chiến nhẹ nhàng gọi tên cô. "Lần này bất luận phải dùng biện pháp gì, tôi cũng nhất định sẽ giữ em bên cạnh."
"Cù thiếu gia, tài xế chờ đã lâu, ngài còn muốn ra ngoài hay không?" Mặc dù Cù Mạnh Chiến đã đuổi Lý Cường cút, nhưng chủ nhân còn chưa ra khỏi cửa, anh ta sao dám rời đi trước.
Cù Mạnh Chiến phục hồi lại tinh thần, che giấu đi ưu tư, đứng dậy rời đi.
Nửa giờ sau.
Giang Nhung đang bận rộn làm việc, điện thoại di động bỗng vang lên, cầm lên nhìn là một dãy số lạ hoắc, cô vẫn lễ phép nghe: "Alo, xin chào!"
Cù Mạnh Chiến hạ giọng nói: "Nhung, anh đang ở quán cà phê Thượng Cách cạnh công ty em, em ra ngoài đi, chúng ta nói chuyện một chút được không."
Nghe thấy giọng của Cù Mạnh Chiến, chân mày Giang Nhung nhíu một cái, theo bản năng muốn cúp điện thoại, nhưng lại nghe thấy anh ta nói: "Em có thể không đến, nhưng phải tự gánh lấy hậu quả."
Anh ta biết, cô sẽ không bằng lòng gặp anh ta, chỉ có dùng loại thủ đoạn này, mới có thể buộc cô tới gặp.
Chỉ cần có thể khiến cô trở lại bên cạnh anh ta, anh cũng không quan tâm sẽ dùng thủ đoạn gì. So với cô hận anh ta dùng thủ đoạn, điều khiến anh ta lo lắng hơn chính là vĩnh viễn mất đi cô.
Giang Nhung mím môi, bàn tay cầm điện thoại di động xiết chặt, lời từ chối không nói được ra miệng, bởi vì cô sợ Cù Mạnh Chiến lại dùng thủ đoạn gì.
Nếu chỉ là một mình cô, cô ngược lại sẽ không sợ Cù Mạnh Chiến giở thủ đoạn, nhưng bây giờ Trần Việt cũng đã bị kéo vào chuyện này, cô không muốn anh bởi vì mình mà bị dính líu.
Giang Nhung hít một hơi thật sâu, từ trong kẽ răng nặn ra một chữ: " Được."
Cô tắt máy cầm áo khoác lên đi, chỉ mất hơn mười phút đã đến địa điểm Cù Mạnh Chiến hẹn trước, quán cà phê Thượng Cách.
Vừa mới tới lầu dưới quán cà phê, cô liền thấy Cù Mạnh Chiến ngồi bên cửa sổ tầng hai, anh ta cũng nhìn thấy cô, cười cười vẫy tay với cô.
Hình ảnh như vậy, Giang Nhung đã từng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, chuyện cũ từng chút lại trào về trong trí óc cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...