Sau khi xuống xe, Phó Nhàn Linh đi thẳng lên tầng hai, cha mẹ của Thôi Hiểu sống ở tầng hai, nghe thấy tiếng động liền đi xuống.
Không giống như mẹ Phó, mẹ Thôi rất vui khi thấy Thôi Hiểu mua một chiếc ghế sô pha mới, “Hôm đó mẹ còn nói với cha con hôm nào có thời gian đi chọn một bộ ghế sô pha, sao con lại mua rồi.
”
Phản ứng đầu tiên của mẹ Phó nhìn thấy ghế sô pha chính là hỏi giá, còn mẹ Thôi nhìn thấy sô pha không ngừng khen ngợi: “Đẹp quá, mấy đứa trẻ các con có gu thẩm mỹ tốt hơn, sô pha đẹp thế này, đẹp hơn nhiều so với chiếc sô pha mà cha con mua.
”
Cái mà cha Thôi mua có giá hơn 600 nghìn tệ, trong mắt mẹ Thôi nó lỗi thời không có giá trị, là một người làm ăn, bà thích những thứ đẹp đẽ, sao có thể thưởng thức món đồ lỗi thời kia.
Căn biệt thự đơn lập họ ở trước đó vì quá vắng vẻ nên họ nhanh chóng mua một căn chung cư cách nhà cha mẹ Phó không xa, còn nhờ thầy xem hộ phong thủy, cuối cùng lựa chọn nơi ở hiện tại, cách nhà cha mẹ Phó Nhàn Linh chỉ mười phút lái xe, cũng không xa lắm.
Công nhân vận chuyển xuống xe, đầu tiên vào nhà xem vị trí đặt ghế sô pha, sau đó bắt đầu tháo ghế sô pha chuẩn bị dọn đi.
Khi Vu Hướng Tây xuống xe, mẹ Thôi nhìn cậu, ngay sau đó nhìn về phía Thôi Hiểu, “Bạn trai mới?”
Thôi Hiểu bật cười, “Đúng vậy, mẹ thấy thế nào? Nếu mẹ không thích, ngày mai con sẽ đổi người khác.
”
“Đi đi.
” Mẹ Thôi khẽ đẩy cô ấy, “Nghiêm túc một chút, đừng đùa giỡn với tình cảm của người ta.
”
“Người này không thích con mà” Thôi Hiểu cười nói, “Vừa rồi con nói muốn bao nuôi cậu ấy nhưng cậu ấy không đồng ý.
”
Mẹ Thôi tặc lưỡi, “Anh bạn trẻ có phẩm chất, mà con ra giá bao nhiêu?”
Thôi Hiểu dùng tay ra hiệu, “Con đã bao nuôi người ta, ít cũng phải tầm này chứ nhỉ? Nếu không tin tức truyền ra ngoài không hay đâu.
”
Mẹ Thôi gật đầu, “Số tiền này không ít, con không đủ tiền thì nói với mẹ.
”
“Vâng ạ.
”
Phó Nhàn Linh đứng bên cạnh hoàn toàn không nghe được, cô vội vàng đi lên tầng hai.
Tai Vu Hướng Tây đỏ ửng, đi đến chỗ công nhân vận chuyển chuẩn bị giúp đỡ dọn dẹp.
Sau khi lắp đặt ghế sô pha xong, mẹ Thôi mời công nhân uống nước, ăn hoa quả, đồng thời chuẩn bị riêng một phong bao lì xì màu đỏ cho Vu Hướng Tây, “Nào, chàng trai, cái này cho cháu.
”
Vu Hướng Tây xua tay không nhận, “Cảm ơn dì ạ, không cần đưa cháu cái này đâu.
”
Mẹ Thôi nhét phong bì đỏ màu túi cậu, “Nhà của chúng tôi ngoài tiền ra thì không có gì cả, tôi thấy cháu hợp mắt, cầm đi, lần sau có cơ hội thì tới nhà tôi ăn bữa cơm nhé.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...