Lầu Trên Lầu Dưới


Lúc Phó Nhàn Linh lên xe, Thôi Hiểu khẽ hỏi, “Cậu ta nói gì với cậu thế?”

“Không có gì.

” Phó Nhàn Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, chàng trai vẫn đứng ở đó, ánh mắt nhìn cô chằm chằm không chớp.


Thôi Hiểu mở cửa sổ, hét về phía Vu Hướng Tây: “Buổi tối cậu có hẹn không? Ăn cơm cùng nhau thế nào?”

Ban đầu Vu Hướng Tây rất vui vẻ, sau đó nhìn về phía Phó Nhàn Linh ngồi ghế phụ, vẻ mặt do dự.

Cậu tiến lại gần vài bước, nhìn Phó Nhàn Linh qua cửa sổ xe, hỏi: “Chị, em có thể đi không?”

Phó Nhàn Linh trừng mắt nhìn Thôi Hiểu, khi đối diện với ánh mắt của chàng trai, lời từ chối biến thành đồng ý, “Ừ, ăn cùng nhau một bữa cơm đi.



Dù sao cũng chỉ là ăn cơm mà thôi.



Chàng trai lập tức vui vẻ, khóe môi cong lên, để lộ chiếc răng nanh đáng yêu, đôi mắt sáng như sao trời.


Sau khi Thôi Hiểu lái xe rời đi, cô ấy vẫn còn ngạc nhiên, “Trời ơi, đó chính là thay đổi sắc mặt.

Cậu không thấy đâu, so với lúc cậu ta nhìn cô gái kia với lúc nhìn cậu, trông giống như cún con nhìn thấy chủ nhân vậy…”

Phó Nhàn Linh không nhịn được mà phản bác: “Cậu mới là chó.



“Ồ, hiện tại bắt đầu biết che chở rồi.

” Thôi Hiểu nhướng mày nhìn cô.


Phó Nhàn Linh dứt khoát không quan tâm cô ấy nữa.


Xe lái tới nhà cha mẹ Phó Nhàn Linh, Thôi Hiểu xuống xe vào chơi, cô ấy để rất nhiều quà ở cốp xe, phải đi hai chuyến mới chuyển được hết.



Mẹ Phó kéo tay cô ấy, quả thực còn thích cô ấy hơn cả con gái ruột của mình: “Hiểu Hiểu xinh đẹp, lần sau cháu đừng mua nhiều đồ như vậy, nhà bác có đủ cả.



Cha Phó nằm trên ghế sô pha, Phó Nhàn Linh đi qua ngồi bên cạnh nói chuyện với ông, bóp vai cho ông một lúc rồi theo mẹ vào bếp nấu bữa trưa.


Thôi Hiểu ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với cha Phó, trong phòng khách thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói của hai người.


“Sao gần đây cảm giác con gầy đi vậy? Con có ăn cơm đầy đủ không đấy?” Mẹ Phó rửa sạch gừng rồi đặt lên thớt.


Phó Nhàn Linh đã đeo tạp dề, cúi đầu thái gừng, “Con ăn đầy đủ mà, tại mùa hè dễ gầy đi thôi.



“Lần sau đưa cả Tuyền Phong đến đây nữa nhé.

” Mẹ Phó nói, “Lâu rồi mẹ không gặp nó.



Phó Nhàn Linh gật đầu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận