Phó Nhàn Linh cúi đầu sờ nệm sô pha, Thôi Hiểu hỏi cô, “Mua ở đây hay mua chỗ khác?”
Phó Nhàn Linh nhớ lại lời cô gái nói, cau mày, “Mua ở đây đi.
”
“Được.
” Thôi Hiểu chọn hai bộ ghế sô pha, cô ấy không nhắc chuyện cô gái kia với Vu Hướng Tây, cầm thẻ thanh toán, Phò Nhàn Linh ở bên ngoài điền địa chỉ, chốt thời gian để nhân viên sắp xếp thời gian giao hàng.
Vu Hướng Tây đứng trước mặt cô, đợi đến khi xung quanh không có ai, lúc này mới nói: “Chị, đó bạn gái cũ của em.
”
Phó Nhàn Linh đoán được, cô gật đầu, lại cúi xuống viết số điện thoại của Thôi Hiểm, hai địa chỉ đương nhiên phải có hai số điện thoại.
Nhìn thấy trên mặt Phó Nhàn Linh không có biểu cảm gì, Vu Hướng Tây nhận ra hình như cô không muốn nghe, vì thế cậu không nói nữa.
Chỉ là lúc Phó Nhàn Linh đặt bút xuống, cô hỏi, “Tại sao lại chia tay?”
Vu Hướng Tây mở miệng, một lúc lâu sau mới nói: “Em quá nghèo.
”
Khi đó Vu Hướng Tây mới lên đại học, ngoại trừ thời gian học cậu còn đi làm thêm bên ngoài, có một lần đang đi phát tờ rơi bên ngoài vào cuối tuần, chị gái kia cầm tờ rơi hỏi cậu ăn cơm lúc mấy giờ, sau đó đứng sang một bên chờ cậu làm xong, cậu mời chị gái đó ăn một chiếc hamburger.
Hai người quen nhau chưa đến hai tuần, chị gái đó dẫn cậu đi thuê phòng.
Chị gái đó thậm chí còn ngạc nhiên hỏi cậu: “Đây là lần đầu của cậu à?”
Vu Hướng Tây gật đầu, khi cậu nói sẽ chịu trách nhiệm, chị gái đó cười vui vẻ, nói cậu thật đáng yêu.
Khi hai người mới hẹn hò, Vu Hướng Tây đang thiếu tiền, nhưng cậu thường xuyên tiết kiệm tiền để mua đồ ăn cho chị gái đó, nhưng lại không thể tặng quà khác cho cô gái.
Không lâu sau, Vu Hướng Tây phát hiện cô gái đó có bạn trai giàu có bên ngoài, sau khi hai người chia tay, cậu chưa từng có bạn gái.
“Vậy tại sao bây giờ cô ấy lại đến tìm cậu?” Phó Nhàn Linh lại hỏi.
Vu Hướng Tây cúi đầu, cậu không nói gì.
Phó Nhàn Linh mơ hồ đoán được, cô gật đầu.
Có lẽ tên bạn trai giàu có kia không khiến cô ta thỏa mãn, mà cô ta lại nghĩ đến Vu Hướng Tây, muốn dùng tiền bao nuôi cậu, nhưng Vu Hướng Tây từ chối.
Dường như Vu Hướng Tây còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Thôi Hiểu đã đi tới, cậu chỉ có thể nhìn Phó Nhàn Linh không chớp mắt.
“Hai người có chuyện muốn nói sao?” Thôi Hiểu nhướng mày với Phó Nhàn Linh, “Vậy tớ ở trong xe chờ cậu.
”
Phó Nhàn Linh trừng mắt nhìn cô ấy, “Không cần.
”
Cô đi thẳng ra ngoài, Vu Hướng Tây vẫn luôn đi theo sau.
Phó Nhàn Linh xoay người: “Cậu còn có chuyện gì muốn nói sao?”
Vu Hướng Tây lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười: “Chị, em chỉ muốn nhìn chị thêm một lúc thôi.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...