Thôi Hiểu rất thích mấy cửa hàng nội thất, cô ấy là người tổ chức đám cưới, thường xuyên đến mấy cửa hàng nội thất tìm cảm hứng, cô ấy còn nói những nhân viên nam ở đó ai cũng đẹp trai.
Nghe vậy, Phó Nhàn Linh chỉ cười: “Tớ thấy cậu không phải Túy Ông tìm rượu, tìm linh cảm gì đó đâu, mà là tìm trai đẹp mới đúng.
”
Thôi Hiểu búng ngón tay: “Không sai, bị cậu phát hiện mất rồi.
”
Phần lớn nhân viên của phố bán đồ nội thất là nữ, nhưng cũng có nhân viên nam, những thứ như sô pha, nệm chuyên dụng…thường là nhân viên nam giới thiệu, mặc vest chỉnh tề, rất chuyên nghiệp, cũng rất đẹp trai.
Phố buôn bán nội thất rất rộng, có hai cửa Đông Tây, muốn đi dạo hết phải mất từ hai đến ba tiếng, người buôn bán thường đến đây mua, giữ giá mở mức thấp nhất, một lần mua hàng từ chục triệu đến hơn hai trăm triệu tệ.
Còn người mua lẻ đa phần đến cửa hàng trong thành phố mua trực tiếp, mà ở khu vực nội thành, đa số là phục vụ nữ.
Lần này Thôi Hiểu trực tiếp đưa Phó Nhàn Linh đến phố buôn bán nội thất, cô ấy vốn không thích làm người trung gian kiếm tiền chênh lệch, cho nên lúc mua sẽ đến thẳng nơi sản xuất, trực tiếp mặc cả với ông chủ.
Hai người đi dạo một vòng, thăm quan toàn bộ cửa Đông, Phó Nhàn Linh cảm thấy hơi mệt, hôm nay cô đi giày đế bằng, ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một lúc, có nhân viên phục vụ rót cho cô một tách trà, cô cảm ơn, cầm tách trà nhấp một ngụm nhỏ.
Thôi Hiểu đã sang cửa hàng tiếp theo, Phó Nhàn Linh nghỉ ngơi một lúc, đang định đi theo thì Thôi Hiểu đột nhiên chạy tới, kéo cô đi ra ngoài, “Cún con! Cún con!”
Mỗi khi Thôi Hiểu thấy trai đẹp đều như vậy, Phó Nhàn Linh quá quen rồi, nhưng cô không ngờ lúc đi vào mình lại gặp Vu Hướng Tây.
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, thắt cà vạt, dáng người cao ráo, khuôn mặt trắng trẻo, mũi cao, môi mỏng, quai hàm thẳng tắp, đôi mắt đen nhánh, cậu đang nói chuyện với khách hàng, môi lúc nào cũng nở nụ cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...