Lầu Trên Lầu Dưới


Sáng hôm sau, chưa đến 7 giờ Thôi Hiểu đã tới ấn chuông cửa nhà nhưng không có phản hồi, cô ấy trực tiếp ấn mật khẩu đi vào, đi thẳng đến phòng ngủ, Phó Nhàn Linh vẫn đang ngủ, cô ấy kéo rèm ra, nói, “Cô nương của tôi ơi, cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, tớ còn đang định qua đây ăn chùa bữa sáng, còn cậu thì vẫn đang ngủ đây.

Tối hôm qua cậu tăng ca à?”

Phó Nhàn Linh xoa mắt ngồi dậy: “Không, tớ dậy ngay đây.



Đêm qua cô cứ nằm mơ, ngủ không ngon, trong giấc mơ, cô bị chàng trai quấn lấy, ôm cô không chịu buông, đến nửa đêm lại biến thành mộng xuân, bản thân trong giấc mơ bị chàng trai đụ đến mức hét to.


Sau khi nhận ra là một giấc mơ, cô sờ quần lót thì phát hiện nó đã ướt đẫm.

Cô đứng dậy đi vào phòng tắm, thay quần rồi giặt sạch sẽ mới quay lại ngủ tiếp.


Thôi Hiểu xoay người đến gần, trực tiếp chọc vào cổ cô, nhìn kỹ một lúc mới hỏi: “Cậu đừng nói với tớ là cậu vẫn còn ngủ với Trương Tuyền Phong nhé?”


Dấu hôn trên cổ Phó Nhàn Linh vẫn chưa biến mất.

Tối hôm qua cô tắm xong, soi gương nhìn thử, dấu hôn này ít nhất một tuần nữa mới biến mất, Trương Tuyền Phong vốn đã dùng lực để lại dấu, sau đó lại bị Vu Hướng Tây mút mạnh.


Phó Nhàn Linh nhớ tới nhiệt độ nóng bỏng khi chàng trai liếm hôn mình, xương sống đột nhiên rùng mình.


Cô vén chăn, đi xuống giường, “Hôm đó anh ta muốn, nhưng tớ không đồng ý.



“Mẹ kiếp, cậu nên thiến chết anh ta mới đúng.

” Thôi Hiểu tức giận đến mức chế nhạo, “Với kích cỡ đó của anh ta, nhiều lắm cũng chỉ 5cm.




Phó Nhàn Linh cười khẽ, vô cớ nhớ tới Vu Hướng Tây, chàng trai nắm tay cô, ấn lên nơi nóng bỏng kia, giọng vô cùng khàn: “Chị ơi sờ tiếp đi…”

Thôi Hiểu từng nói nếu một người đàn ông có sống mũi cao, dáng người cao thì phía dưới sẽ không nhỏ.


Cô chỉ mới nhìn thấy của Trương Tuyền Phong, so sánh thì Vu Hướng Tây lớn hơn anh ta rất nhiều.


Cô đi vào phòng tắm, vỗ vỗ mặt mình, sáng sớm nghĩ cái gì không biết nữa.


Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô đi ra ngoài, Thôi Hiểu hỏi cô, “Cún con ở tầng dưới nhà cậu xảy ra chuyện gì à?”

Tim Phó Nhàn Linh đập thình thịch, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, “Sao vậy?”

“Đôi mắt đỏ hoe giống như đã khóc, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?” Thôi Hiểu cắn quả táo vừa mới rửa sạch, hàm hồ nói, “Lúc tớ đến thì gặp cậu ta ở tầng dưới, tớ không tiện hỏi, nếu không cậu hỏi thử xem.



Phó Nhàn Linh không nói gì, chỉ khẽ trả lời: “Ừm.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận