Phó Nhàn Linh nhớ rõ Vu Hoan.
Cô bé đó rất xinh đẹp, thành tích học tập tốt, có một lần bởi vì thiếu máu nên ngất xỉu, lúc cô đến phòng y tế, cô bé vẫn nằm trên giường, cầm cuốn từ điển tiếng Anh to bằng lòng bàn tay.
Cô tặng cho cô bé một hộp sôcôla, lúc mới kết hôn, cô mua rất nhiều sôcôla tặng bạn bè, không cẩn thận mua nhiều quá nên cô mang tới trường chia cho các thầy cô, cuối cùng vẫn dư mấy hộp.
Vu Hoan cảm ơn cô nhưng lại không nhận món quà của cô.
Phó Nhàn Linh cảm thấy cô bé này hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, cô hỏi cô bé tại sao?
Cô bé nói anh trai từng nói nếu cô bé muốn thứ gì đó, anh trai sẽ kiếm tiền mua cho cô bé, bảo cô bé không được nhận quà của người khác.
Người anh trai mà cô bé nhắc tới chỉ lớn hơn cô bé ba tuổi, vừa mới vào đại học, cũng vừa học vừa làm, chi tiêu tiết kiệm, dùng một nửa số tiền kiếm được cho cô bé làm phí sinh hoạt, một nửa gửi về nhà, mà bản thân thì bữa no bữa đói.
Khi nhắc đến anh trai, Vu Hoan khóc rất nhiều, nói anh trai rất vất vả, cô bé không thể làm gì khác ngoài việc chăm chỉ học tập, thi đỗ đại học, như vậy mới có thể giảm nhẹ gánh nặng cho anh trai mình.
Sau đó Phó Nhàn Linh chú ý đến Vu Hoan hơn, cô bé này sau khi chạy 800 mét lại ngất xỉu, việc đầu tiên sau khi tỉnh lại là bảo người bên cạnh đừng gọi điện thoại về nhà, Phó Nhàn Linh an ủi cô bé, cô không gọi điện thoại thông báo với người nhà của cô bé.
Cô đưa thẻ ăn của trường cho cô bé, bảo cô bé ăn uống đầy đủ, nhưng cô nhóc này khóc lóc không chịu nhận nên Phó Nhàn Linh giả vờ uy hiếp: “Vậy cô sẽ gọi điện thoại cho anh trai của em.
”
Lúc này Vu Hoan mới chịu cầm, cứ cảm ơn cô mãi, còn nói sau này chắc chắn sẽ trả lại cho cô.
Sau đó, trong buổi họp phụ huynh, người đến người đi, khắp nơi đều là những gương mặt mới, với tư cách là chủ nhiệm lớp, cô phải nói chuyện riêng với từng phụ huynh, đến khi sắp xếp xong điểm số của các em, phụ huynh của Vu Hoan không tới, người tới là anh trai của cô bé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...