Cạnh công ty có rất nhiều địa điểm ăn uống, ngã tư cũng đông đúc người qua lại, cô vẫy tay gọi taxi, Vu Hướng Tây cũng theo cô vào xe, mãi cho đến khi cửa xe đóng lại, cô mới dám quay đầu nhìn cậu,
Nhưng chỉ vừa mới quay đầu, cơ thể cô đã bị chàng trai ôm lấy, trên người cậu có mồ hôi, nhưng mùi không khó ngửi, hơi nóng trong lồng ngực xuyên qua lớp áo thun không ngừng truyền vào da cô, trái tim cô gần như bị bóp nghẹt, nhịp tim đập gấp gáp.
“Chị.
” Cậu ghé sát vào tai cô, lo lắng tài xe nghe thấy, giọng nói rất nhỏ, khàn khàn, “Em nhớ chị lắm.
”
Tim Phó Nhàn Linh đập chệch một nhịp.
“Đi đâu?” Tài xế hỏi.
Phó Nhàn Linh đẩy Vu Hướng Tây ra, ho nhẹ một tiếng nói, “Dừng ở ngã tư phía trước.
”
Chàng trai đã buông cô ra, nhưng lại đưa tay nắm tay cô, lòng bàn tay khô nóng, nắm ngón tay tiến vào khe hở giữa ngón tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Khi xe dừng lại, cậu mới buông tay trả tiền.
Phó Nhàn Linh xuống xe liền đi về phía trước, tìm một quán ăn, mở cửa ra, không quá yên tĩnh, trong sảnh tương đối nhiều người, vừa mở cửa bước vào, tiếng cười nói ồn ào xung quanh bao vây.
Thôi Hiểu thích những nơi như thế này, nói rằng những nơi này tương đối bình dân, ăn uống cũng thoải mái, không giống như những khách sạn đó, yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng dao nĩa, không cẩn thận xì hơi đều có thể bị người ta nghe thấy.
Phó Nhàn Linh nghe xong không khỏi bật cười, nói rằng tính tình cô ấy quá hoang dã, sau này sẽ quen dần.
Sau đó, Thôi Hiểu chưa kịp thích ứng, cô đã trở thành một người nội trợ, buồn chán đến mức nhớ nhung nơi ồn ào trước đó, sau đó cô liền đi ăn một mình.
Thôi Hiểu nói đúng, đây là một nơi rất thoải mái, chỉ khi ở giữa nơi ồn ào, náo nhiệt, cô mới nhận ra mình cô đơn đến mức nào.
Sau bữa ăn đó, cô không bao giờ đến mội nơi như thế này nữa.
Phó Nhàn Linh đặt hai chỗ ngồi, cùng Vu Hướng Tây ngồi chỗ cạnh tường, hai người mặt đối mặt, sau khi Phó Nhàn Linh đặt túi xách xuống, Vu Hướng tây đứng dậy đi đến phía sau lưng cô, buộc mái tóc dài cho cô.
Khi cậu ngồi xuống lần nữa, Phó Nhàn Linh nhìn cậu: “Thành thạo như vậy, trước kia hẹn hò không ít nhỉ?”
Vu Hướng Tây có ưu điểm, đẹp trai, cao ráo, thân hình cân đối, cậu đối xử với người khác rất nhẹ nhàng, những người như vậy, chắc chắn rất nổi tiếng ở trường.
Chàng trai nhìn cô, “Chỉ một lần, nhưng em chưa từng buộc tóc giúp cô ấy, em chỉ từng buộc tóc cho em gái em thôi.
”
Phó Nhàn Linh ngạc nhiên khi biết cậu từng có một cô bạn gái, nhưng cô không hỏi sâu mà hỏi sang vấn đề khác: “Cậu có em gái?”
“Vâng, em ấy học lớp 12.
” Vu Hướng Tây nhìn cô, nở nụ cười trên môi, “Chị, trước kia chị đã dạy em ấy.
”
Phó Nhàn Linh sửng sốt, “Cái gì?”
“Em ấy tên Vu Hoan.
” Vu Hướng Tây nhỏ giọng nói: “Có một lần họp phụ huynh em đi muộn, chúng ta từng chào nhau, nhưng chị…quên em.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...