EDIT: TRÀ ĐÀO
- ----------
Lúc Phó Nhàn Linh đi đến ngồi xuống băng ghế dài, trước mặt đã có sẵn một ly rượu.
Cô đặt chiếc túi xuống bên cạnh, thở dài nói “Tớ không muốn mượn rượu giải sầu.”
Bạn thân Thôi Hiểu đem một ly rượu khác đặt trước mặt cô “Ai bảo cậu tới để mượn rượu giải sầu? Uống đi, chờ lát nữa tớ sẽ tìm cho cậu một người đàn ông hàng to xài tốt, đảm bảo đêm nay cậu sẽ sướng tới lên trời!”
Phó Nhàn Linh nhìn lên sàn nhảy, một đám nam nữ trẻ tuổi đang điên cuồng nhún nhảy, cau mày nói “Tớ không muốn.”
“Không muốn?!” Thôi Tiếu hét lớn “Thằng chó đểu cán Trương Tuyền Phong kia ** má nó ra ngoài bao nuôi trà xanh, vậy mà bây giờ cậu còn thủ thân như ngọc để làm mẹ gì?! Nếu tớ mà là cậu, *** mẹ mỗi ngày tớ đều sẽ ra ngoài tìm đàn ông! Tớ có nhiều tiền mà! Tại sao phải lãng phí tuổi trẻ thanh xuân của mình vào những thứ chó đẻ đó!”
Nhạc trong quán bar rõ ràng rất lớn, nhưng Phó Nhàn Linh vẫn nghe được hết lời Thôi Hiểu nói, cô tức giận bưng ly rượu trước mặt lên ngửa đầu uống sạch.
Đúng vậy.
Chồng cô đã ngoại tình.
Ở bên ngoài nuôi người thứ ba.
Hắn giấu chuyện bí mật này rất tốt, nhưng có cẩn thận mấy vẫn có sai sót và bị cô phát hiện.
Hắn đi công tác nửa tháng, chiếc điện thoại dự phòng kia vô tình để ở nhà, bị hết pin tắt nguồn, buổi sáng hôm nay cô sạc pin điện thoại giúp hắn.
Hai năm trước bọn họ chia phòng ngủ riêng, ngoại trừ lúc dọn dẹp vệ sinh ra, cô hầu như không vào phòng hắn, sáng nay cô tràn đầy nhiệt tình giúp hắn thu thập tài liệu vào ngăn kéo, lúc đó mới phát hiện chiếc điện thoại dự phòng kia.
Điện thoại có mật khẩu, cô không mở được, cũng không muốn mở, nhưng trên màn hình lần lượt tràn đầy thông báo gửi tới, đó là biên lai trừ tiền mua đồ trong thẻ của hắn, cô nhận ra một vài thương hiệu cao cấp.
Nó cũng không phải là mua cho cô, cô khá chắc chắn.
Hắn không bao giờ tặng quà cho cô khi đi công tác về, vì cô không thích trang điểm, cũng không thích những chiếc túi hàng hiệu cao cấp, mà chỉ mua những chiếc túi xách phù hợp để đi chợ.
Dường như từ khi sinh ra phụ nữ đã có giác quan thứ sáu —— ngay lúc ấy cô đã biết, chồng của mình đã ngoại tình.
Cô cầm điện thoại đi đến chỗ Thôi Hiểu, nhờ cô ấy giúp tìm người mở khóa điện thoại, sau đó cô run rẩy ngồi xuống ghế.
Cô và Trương Tuyền Phong kết hôn được ba năm, để chuẩn bị mang thai, cô đã xin nghỉ việc một năm trước, ở nhà làm công việc nội trợ, khi anh đi làm, thì cô đến phòng tập thể thao rèn luyện thân thể, để có thể được mang thai một em bé khỏe mạnh.
Kể từ khi chia phòng ngủ riêng vào năm ngoái, kế hoạch sinh hoạt của bọn họ dần biến thành mỗi tháng một lần, thỉnh thoảng hắn đi công tác, thì biến thành hai tháng một lần, thậm chí khi cô đến ngày, họ chỉ quan hệ ba tháng làm một lần.
Phân phòng là bởi vì hắn về khuya, nói sợ đánh thức cô, lúc đó cô cảm động cực kỳ, nhưng giờ nghĩ lại, thấy mỉa mai vô cùng.
Thôi Hiểu tìm người mở khóa điện thoại, lúc xem xong tin nhắn rồi lại đi xem ảnh và video, lúc sau tức đến mức muốn đập điện thoại vào tường, Phó Nhàn Linh giật lấy điện thoại đôi mắt ủng đỏ, cô muốn tận mắt nhìn xem Trương Tuyền Phong cùng người phụ nữ khác sau lưng mình bên nhau như thế nào.
Các tin nhắn đều là của người phụ nữ đó gửi tới, nội dung thật sự quá đáng, gạ tình hết tin này đến tin khác, không phải kêu chồng thì nói muốn bị chơi, còn cầu xin hắn mau chóng tới làm mình.
Trương Tuyền Phong đều gọi điện thoại, nhật ký trò chuyện giữa hai người duy trì từ năm ngoái đến năm nay, những bức ảnh chụp được gửi tới đều là hình trần truồng của người phụ nữ, một số video khác là video mà hai người họ quay ở các khách sạn khác nhau.
Sau khi Phó Nhàn Linh đọc xong, nước mắt thấm đẫm trên khuôn mặt cô.
Cô nhìn Thôi Hiểu và hỏi “Sao anh ta lại có thể đối xử với tớ như vậy?”
Cô xuất thân trong một gia đình lớn, bố mẹ đều là người trí thức, từ nhỏ cô đã rất hiểu biết, sau khi lớn lên cô nghiêm túc tuân thủ bổn phận của mình, không dám làm bất cứ điều gì bất thường, trước khi kết hôn với Trương Tuyền Phong, cô thậm chí còn chưa bao giờ nói về chuyện yêu đương, vì gia đình hai người vốn đã rất khăng khít thân thiết.
Từ lúc nhỏ cô đã biết, mình phải lấy anh, nên chăm chỉ học hành, rèn luyện bản thân để trở nên thật tốt, nhưng không ngờ, từ đầu đến cuối, cô lại là một kẻ ngốc.
Còn ngu ngốc chuẩn bị cho việc mang thai, từ bỏ những món ăn mình thích, rượu cũng không uống, bây giờ xem ra, Trương Tuyền Phong chỉ đang coi cô như một cổ máy sinh sản.
Chính vì thế tại sao cô lại phải sinh con cho loại người này!
Cô uống cạn ly rượu thứ hai, lau nước mắt, nói với Thôi Tiếu “Tớ về nhà.”
“Về làm gì!” Tiếng nhạc trong quán bar quá lớn, Thôi Hiểu phải hét lên.
Phó Nhàn Linh hít hít mũi, lo lắng mình nhịn không được sẽ khóc thành tiếng trong hoàn cảnh như vậy, cô hít một hơi thật sâu, cầm lấy ly rượu trước mặt Thôi Hiểu uống cạn sạch.
“Tớ không thể ngốc ở chỗ này được, tớ muốn khóc.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...