Từ đầu vai tới khuỷu tay cánh tay phải của Cố Doãn, toàn bộ cánh tay bao gồm gần nửa cái lưng đều bị totem * phức tạp kia bao trùm.
(*) Totem: 图腾 là một thuật ngữ mà tiếng Anh đã mượn từ một ngôn ngữ của người bản địa Châu Mỹ. "Từ điển tiếng Việt" của Trung tâm Khoa học Xã hội và Nhân văn Quốc gia do Nguyễn Kim Thản, Hồ Hải Thụy, Nguyễn Đức Dương biên soạn (Nxb Văn hóa Sài Gòn, 2005) giảng totem là “động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có sự gần gũi máu thịt”. Từ điển tiếng Việt do Văn Tân chủ biên (NXB Khoa học xã hội, Hà Nội, 1967) cũng giảng tô tem là: “Động vật hay thực vật người nguyên thuỷ sùng bái, coi là tổ tiên của thị tộc”
Thi Dạ Triêu nhớ lại, Cố Doãn lqd quả thật chưa bao giờ cởi áo trước mặt người khác, có lẽ là cố ý che giấu hình xăm này.
Anh bỗng nhiên đưa tay kéo Cố Lạc, cứng rắn ấn ở bên cạnh bàn cơm bằng gỗ, một tay vén áo cô lên lộ lưng ra cùng với hình xăm trên lưng.
Cố Lạc bị anh khống chế được điểm yếu, không còn hơi sức phản kháng, chờ đến khi cuối cùng anh buông lỏng sức lực thì lập tức thoát khỏi sự kìm hãm của anh kéo lại quần áo, liên tiếp lui về sau hai bước, gần như đứng không vững dưới ánh mắt khiến người ta sợ hãi của anh.
Thi Dạ Diễm cũng chấn động như vậy, có chút không dám tin nhìn Cố Doãn một chút, rồi lại liếc nhìn Cố Lạc.
Nếu như anh nhớ không nhầm, hình xăm trên người bọn họ là một totem rất cổ xưa của phương Tây, đại biểu cho một tín ngưỡng, đường vân ở trên người đại biểu cho bất luận là thân thể hay linh hồn, bất luận từ khi sinh ra cho đến chết, đời đời kiếp kiếp chỉ thuộc về một chủ nhân, nếu phản bội, linh hồn này vĩnh viễn đóng chặt, nói một cách khác, cô thuộc về Cố Doãn.
Về ý nghĩa của totem này còn có rất nhiều, mặc dù chứa chút sắc thái truyền thuyết thần thoại, nhưng bởi vì hàm nghĩa quá mức độc ác nên có rất ít người sẵn lòng xăm nó lên người.
…
“Thế nào, em đã không nói với cậu ta sao?” Cố Doãn nhặt khăn tắm choàng lên lần nữa, kéo gương mặt cứng ngắc của Cố Lạc lqd sang gõ nhẹ xuống trán của cô, giống như đối đãi với vật cưng nhỏ tiện tay chỉnh lại tóc của cô bị gió biển thổi loạn. “Lần đầu tiên anh xăm cho em thì em bao nhiêu? Mười lăm tuổi?”
…
…
Cố Lạc nhìn Thi Dạ Triêu trầm mặc, cam chịu như vậy.
Một cảnh này hôm nay, Thi Dạ Triêu chân chính nhìn thấy thì mới phát hiện ra đáy lòng mình không kinh ngạc, dường như đã đoán trước từ trong tiềm thức.
Không phải như vậy?
Trước đây chỉ biết cô không phải là người phụ nữ bình thường, bản lĩnh tốt nhất, tính tình còn quật cường cứng cỏi hơn đàn ông, ngay cả anh cũng phải bội phục sự nhẫn nại, Cố Doãn cam chịu để cho cô chỉ làm một công chúa đơn thuần như thế nào.
“Có phải còn có chuyện gì anh không biết không?” Thi Dạ Triêu cố đè cảm xúc trong lòng xuống, hai cánh tay ôm ngực, thái độ lạnh lùng bất cận nhân tình *.
(*) Bất cận nhân tình: không gần với lòng người. Ý nói viển vông, không thực tế, không hợp lý.
Khóe miệng Cố Doãn khẽ nhếch lên, chắp tay tặng cơ hội “giải thích” cho Cố Lạc, ngồi lại trên ghế tựa, bày ra một tư thế xin mời với Thi Dạ Diễm.
Thi Dạ Diễm sao mà để ý đến anh ta, dieendaanlêquydoonn chọn cách xem thường anh ta, dùng ánh mắt hỏi Cố Lạc.
Cố Lạc không nói chuyện hồi lâu, Cố Doãn lạnh lùng hừ một tiếng, cầm ly rót rượu đỏ đưa cho cô: “Nếu không tiện mở miệng nói, uống chút này để hỗ trợ.”
“Cũng tốt.” Cố Lạc không nhìn ly rượu kia của Cố Doãn, xoay người cầm chai Vodka trên bàn, đầu ngửa lên ùng ục ùng ục một hơi uống hơn nửa chai.
Cô bỏ chai rượu xuống, hai tay chống lên bàn hít thở thật sâu, cảm giác có một dòng bỏng cháy mạnh mẽ từ yết hầu chạy lên, thẳng vào lỗ mũi trí não, mấy người đàn ông yên lặng, bị hành động hào phóng của cô làm kinh sợ. Cố Lạc lau miệng, cảm nhận lửa nóng bùng cháy mãnh liệt nhanh chóng xâm nhập tứ chi bách hài * của cô, mỗi một mạch máu, mỗi một dây thần kinh.
(*) tứ chi bách hài: tứ chi = hai chân hai tay, bách hài = trăm xương.
Cô từ từ quay người lại, tỏ vẻ thoải mái hé môi: “Cuối cùng đã tới lúc này, không uống chút rượu tôi thật sự không có cách nào nói ra miệng…”
Trong mắt Thi Dạ Triêu có chút không nỡ xẹt qua, Cố Lạc chỉ coi như không nhìn thấy: “Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, tất cả mọi chuyện không phức tạp như anh nghĩ, thật ra thì rất đơn giản, như anh thấy ——” cô buông tay: “Tôi là người Athena, từ khi tôi mười ba tuổi vào Athena có lẽ chính là vì đợi ngày này, trở thành một con át chủ bài không ai nghĩ tới.”
Thi Dạ Triêu cười lạnh: “Em thật sự không đơn giản, anh vẫn không biết coi thường em chính là xem trọng em, nếu em lqd không thể lựa chọn bán mạng vì nhà họ Cố, như vậy ở chung một chỗ với người đàn ông nào đó đều là nghe theo sự sắp xếp sao?”
“Anh nói giống Eric.” Cô mấp máy khóe miệng, lắc đầu: “Không, đó là ý nguyện của tôi.”
Giống như sợ anh nghe không hiểu, Cố Lạc đón ánh mắt của anh lặp lại từng câu từng chữ rõ ràng: “Tôi yêu anh ấy, là chuyện của tôi, không liên quan tới bất kỳ ai, nếu không phải có Du Nguyệt Như, cả đời tôi sẽ không buông tay mà thương anh ấy.”
Thi Dạ Diễm nuốt nuốt nước miếng, âm thầm suy đoán ý đồ lời nói lần này của Cố Lạc, lặng lẽ cách Thi Dạ Triêu bên cạnh một chút, miễn cho người đàn ông này trong cơn tức giận chém chết.
Mà Thi Dạ Triêu vẫn duy trì tỉnh táo như cũ, “Như vậy, nếu em biết tám năm trước lên giường của anh chẳng phải sẽ hận chết anh?”
Cố Lạc lập tức biết anh định đánh tới điều bí mật này, liếc nhìn về phía Thi Dạ Diễm, còn Cố Doãn ở một bên hoài nghi nhăn mày: “Tám năm trước…?” Anh xoay sang Cố Lạc, ánh mắt hơi hung ác: “Đêm đó rốt cuộc là ai chạm vào em?”
“Là ai bây giờ có quan trọng không?” Thù hận trong mắt Cố Lạc bây giờ chỉ có Cố Doãn nhìn thấy: “Tôi giúp anh chiếm được kết cục mà anh muốn thấy, chỉ cần anh đồng ý, phá hủy nhà họ Thi không phải là chuyện trong phút chốc?”
Cô đẩy tay của anh ta ra, ép bản thân đối mặt với Thi Dạ Triêu: “Không phải anh vẫn luôn muốn biết chân tướng? Bây giờ tôi nói tất cả cho anh biết, anh ta muốn nhà họ Thi, lợi dụng tôi và anh làm một cuộc chiến tranh không khói súng, dĩ nhiên điều này cần anh phối hợp mới có thể làm được.”
Cô siết chặt tay đưa về phía anh, chạm rãi mở lòng bàn tay ra bông tai anh tự tay đeo cho cô đại biểu cho toàn bộ thân thế của anh. “Bao gồm nó, anh cho rằng tôi thiếu mấy thứ hiếm lạ này?”
Cố Lạc dùng hết hơi sức giơ tay ném bông tai này ra ngoài, trơ mắt nhìn nó rơi xuống biển, khi xoay người lại thì đôi mắt đã đỏ. “Tôi yêu Eric là tự nguyện, đến bên cạnh anh mới là bị bắt buộc, tôi chưa từng ——”
Gần như là chỉ một khắc khi cô nói những lời này ra miệng, Thi Dạ Triêu giống như không thể kìm nén được nữa, bỗng dưng kéo cô vào trong ngực, trước mặt mọi người giữ chặt cằm của cô, cúi đầu hôn mạnh mẽ lên, chặn lại tất cả lời nói đả thương người.
Cố Lạc đâu chịu đi vào khuôn khổ, liều mạng giãy dụa, đánh, nhưng Thi Dạ Triêu vẫn thừa nhận tất cả phản kháng, khóa chặt thân thể của cô, dùng sức ôm cô, hôn mãnh liệt đến cực điểm, rồi sau đó ghé vào bên tai cô nói mấy tiếng trầm thấp khàn khàn như khóc.
“Hôn lễ còn chưa tới hai trăm giờ, em còn muốn tùy hứng đến mức nào, nói cho anh biết, để anh còn chuẩn bị tâm lý.”
Nghe được câu này, trong nháy mắt nước mắt Cố Lạc suýt nữa tràn mi.
Đột nhiên gió biển nổi lên, cuốn hạt cát, xẹt qua làn da đau giống như dao cắt.
Anh vẫn ôm chặt cô không buông như trước, Cố Lạc tránh thoát không được, nghiêng đầu há mồm nhắm ngay vào cổ anh mà cắn, cắn mạnh mẽ.
Nhược điểm, điểm đau của con người, đến tột cùng là ở đâu?
Nếu yêu một người, chỉ cần về cô, dieendaanleequuydonn nơi nơi đều là nhược điểm của anh, phàm là nơi bị cô chạm qua, chỉ cần cô khẽ dùng sức, anh liền đau đến không muốn sống.
Anh biết tim mình ở đâu, biết tình cảm hướng về đâu, đã từng bỏ lỡ một người, đã từng mất đi một người, đã từng không hiểu như thế nào gọi là yêu, cho nên khi Cố Lạc dạy anh cái gọi là tình yêu, cái gì là bỏ ra, cái gì là quý trọng, sau khi anh học được năng lực yêu người khác, để cho anh buông tha cô như thế nào? Sao có thể buông tha cô?
Rốt cuộc, chất lỏng ấm áp dính vào môi của cô, mùi máu tươi nhàn nhạt lan tỏa trong môi cô, Cố Lạc nới lỏng răng, nhưng vẫn bị anh ôm.
“Em thương anh ta là quá khứ, anh yêu em mới là hiện tại, là tương lai, em có thể hành hạ anh, nhưng không cần đi ngược lại trái tim mình.”
Thi Dạ Triêu dán ở bên tai cô, buông bỏ tất cả kiêu ngạo, lần đầu tiên thừa nhận có cảm tình với cô.
Cố Lạc chợt ngưng giãy dụa, bởi vì những lời nói này của anh mà tất cả kháng cự trong nháy mắt đã hóa thành đau đớn, tụ tập trong miệng điên cuồng tàn sát bừa bãi.
Cố Doãn ở một bên không thể tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt, một đạp đá ngã bàn gỗ, đưa tay thò vào sau lưng tấm áo choàng tắm.
Thi Dạ Diễm nhất thời cảm thấy không ổn, nhưng anh vừa có động tác, không biết từ nơi nào bắn tới một hàng đạn chuẩn xác vào trong đất cát cách mũi chân anh mấy tấc, mà chờ lúc anh ngẩng đầu lên, trong tay Cố Doãn đã nhiều hơn một cây súng lục, nhằm thẳng vào đầu Thi Dạ Triêu.
“Tao nên nói bị mày cảm động, hay nên nói đồng tình với mày?” Cố Doãn tàn nhẫn cười, “Chứng minh rằng tất cả những cảm xúc có liên quan ở giữa mày và nó, đều là vì tính kế mà tồn tại, ở nước K, tao có cơ hội lqd lấy mạng của mày, nhưng tao không làm vậy, biết nguyên nhân vì sao không?” Anh hừ lạnh: “Đó là vì tao thấy rõ mày có tình cảm bao sâu với nó mà thiết kế một tuồng kịch thôi, tao đoán được mày sẽ đi cứu nó, bao gồm cả việc nó vì mày mà bị thương, cũng chỉ là một nước cờ tao định cho mày hãm càng sâu xuống trong tình cảm. Đừng tưởng rằng làm sao tao có thể chịu để cho nó bị thương, Trình Tiếu Nghiên là do tao tự bố trí đưa đi nước K, không làm như vậy sao mày có thể tin tưởng? Về phần người đàn bà ngu xuẩn, là giết hay lóc thịt tự nhiên muốn làm gì cũng được, thật sự cho rằng tao để ý cô ta?”
Anh kéo Cố Lạc về bên cạnh mình, họng súng vẫn không để xuống. “Nhưng đàn ông nhà họ Thi tụi mày thật sự là ai cũng đa tình.” Anh liếc nhìn Cố Lạc: “Cậu ta đối với em thâm tình như vậy, em nói anh nên hồi báo cậu ta thế nào mới tốt? Không bằng theo như nguyện vọng của cậu ta, tiếp tục hôn lễ?”
Cố Lạc không dám làm bừa, Cố Doãn dùng sức hơi lớn cầm tay cô gần như muốn nắm gãy xương cốt của cô.
Dĩ nhiên Cố Doãn không che giấu tức giận nữa, ngón trỏ chỉ cần khẽ nhích là có thể lấy tính mạng của cậu ta. “Thi Dạ Triêu, đầu óc mày thông minh thì thế nào? Bây giờ còn không thấy rõ chân tướng?”
Là không thấy rõ, hay là không muốn thấy rõ, Thi Dạ Triêu hiểu rõ lòng mình hơn ai hết, tất cả âm mưu tính toán vào lúc này anh đã sáng tỏ, chỉ là tất cả đều chống không lại một câu nói của cô.
Thi Dạ Triêu cũng không để uy hiếp của Cố Doãn vào trong mắt, vươn tay phải ra về phía Cố Lạc, chỉ chờ một câu trả lời của cô.
“Tao không biết mày có thể bỏ ra lqd bao nhiêu vì nó.” Hung ác nham hiểm nơi đáy mắt Cố Doãn hóa thành tàn nhẫn dữ tợn, “Muốn mang nó đi có thể, nhưng tao thật sự không nhịn được hai người đàn ông có liên quan tới con bé đều họ Thi, ít nhất là một, thiếu một tao sẽ thoải mái chút, mày nói đi?”
Thái độ của Cố Doãn bỗng nhiên thay đổi, thu tay lại, họng súng xuống phía dưới, lại có thể đưa khẩu súng tới trước mặt anh (TDT): “Nên làm như thế nào thì chính mày lựa chọn.”
Thi Dạ Diễm cau mày, đen mặt châm chọc nói: “Quá nham hiểm nhỉ?”
Nhưng vào lúc này, Thi Dạ Triêu thật sự nhận lấy súng, hơn nữa giơ lên về phía Thi Dạ Diễm.
“Không cần.” Cố Lạc hít sâu một hơi tách ra khỏi Cố Doãn, không hề nghĩ ngợi ngăn trước người Thi Dạ Diễm, khi anh ấy chuẩn bị bóp cò thì trong nháy mắt đánh về phía cổ tay phải của anh.
Thi Dạ Triêu bị đau, buông tay, súng lục thoát ra khỏi lòng bàn tay, anh cố gắng dùng tay trái đón, bị Cố Lạc nhìn ra ý đồ ngăn tay anh lại, đã vượt lên trước một bước, súng rơi vào trong tay Cố Lạc, mà giữa lúc tranh đoạt, chợt vang lên một tiếng súng.
…
Có người trúng đạn, nhưng không phải Thi Dạ Diễm.
Cố Lạc trố mắt nhìn chằm chằm một luồng khói súng tỏa ra từ trong tay, lại di chuyển tầm mắt đến trước mặt người này.
Thi Dạ Triêu che bụng chảy máu, sắc mặt giận hờn: “Một phát này, là em thay Thi Dạ Diễm trả lại cho anh sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...