Thi Dạ Triêu dùng tốc độ nhanh nhất tới San Francisco, trong nháy mắt nhìn thấy Thi Dạ Diễm một quyền nhanh chóng bay tới.
Một quyền này hơi mạnh, Thi Dạ Diễm bị anh đánh liên tục lùi lại, phải
chống vào tường mới đừng vững, trong miệng rất nhanh ngập tràn mùi màu
tươi, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, liền bị Thi Dạ Triêu níu lấy cổ
áo đè lên tường.
Mắt thấy quả đấm đang vung tới, bên cạnh bất chợt có giọng nói non nớt kêu lên một tiếng: “Evan!”
Thi Dạ Triêu nhận ra giọng nói kia, động tác dienđanleqydon dừng lại, quay
đầu lại quả nhiên thấy khuôn mặt Thi Duy Dạ đang nhìn mình chằm chằm.
Anh cố đè nén cảm xúc, thu lại quả đấm, ngược lại nhìn Thi Dạ Diễm. “Đem tất cả những điều em biết nói rõ ràng cho anh, nếu không cho dù ở ngay
trước mặt con gái em cũng đừng mong anh sẽ để lại mặt mũi cho em!”
Thi Duy Ân đã chạy tới kéo vạt áo Thi Dạ Triêu, “Evan, mọi người không thể đánh nhau.”
Thấy anh như vậy, Thi Dạ Diễm cũng đoán được vài phần nguyên nhân, liếm máu ở khóe miệng một cái, nghiêng đầu nói. “Trước hết để em mang tiểu Trà
Diệp ra ngoài đã.”
Thi Dạ Triêu buông lỏng tay quay lưng đi, Thi Dạ Diễm ôm lấy con gái. “Đi xuống lầu tìm mẹ, cha có chuyện muốn nói với Evan.”
Thi Duy Ân là lần đầu tiên nhìn thấy hai người đánh nhau, mới bị giật mình, cái miệng nhỏ nhắn kéo kéo Thi Dạ Triêu lo lắng hỏi: “Bác sẽ đáp ứng
cháu chứ?”
Thi Dạ Triêu quét ánh mắt qua, bất đắc dĩ khẽ gật đầu.
Đưa tiểu Trà Diệp ra ngoài xong, Thi Dạ Diễm liền đóng cửa lại, đi vào
phòng tắm mở vòi nước rửa qua khuôn mặt nhếch nhác của mình. Lúc anh cầm khăn lau mặt đi ra thì kiên nhẫn của Thi Dạ Triêu cũng gần cạn hết,
trong miệng không có khói thuốc bị anh gắt gao cắn, tiếng kẽo kẹt vang
dội.
Thi Dạ Diễm chợt ý thức được một chuyện, sau khi chia tay
với Cố Lạc chưa từng nhìn thấy Thi Dạ Triêu hút thuốc. “Anh thật sự cai
thuốc rồi hả?”
Thi Dạ Triêu vò nát điếu thuốc trong tay, “Anh không muốn nghe em nói nhảm.”
Thi Dạ Diễm vuốt nước trên mặt, ngồi lên ghế sa lon, đem khăn che trên mặt. “Em đã đồng ý giữ bí mật cho cô ấy.”
“Em lại muốn bị đánh?” Thi Dạ Triêu hung ác uy hiếp nói.
“Nếu như làm vậy có thể thay đổi được ít chuyện, em tình nguyện để anh đánh
một trận.” Thi Dạ Diễm lại nói: “Trước khi anh đến, 72 đã gọi điện cho
em, nếu anh đã biết hết mọi chuyện, vậy thì đã không còn bí mật nào cả.”
Anh kéo khăn lông xuống, nội tâm đấu tranh gay găt. Thi Dạ Triêu rốt cục có chút khiếp đảm khi nghe được chân tướng từ chính miệng Thi Dạ Diễm nói, hai quả đấm âm thầm siết chặt, không hề chớp mắt nhìn anh chằm chằm.
Thi Dạ Diễm rót ra chút rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, đợi cảm giác
cay trong miền tan ra, dung nhập vào máu, anh để chiếc ly xuống, ánh mắt ảm đạm.
“Nếu không phải chỉ vì anh, em muốn cô ấy sẽ không nói
cho bất kỳ người nào, ngày cha chết hôm đó, cô ấy đã ngất trước mặt em,
trước lúc ngất đi cô ấy dặn em mang cô ấy đi đừng cho anh biết, cũng
chính là ngày đó cô ấy... cầu xin em, để em không đấu cùng anh nữa.”
Thi Dạ Diễm cười: “Biết Cố Lạc nhiều năm như vậy đấy là lần đầu tiên em
thấy cô ấy khóc, cũng là lần đầu tiên cô ấy mở miệng cầu người, hơn nữa
lại cầu em giữ bí mật với anh, anh không nhìn thấy bộ dáng của cô ấy lúc đó, em chưa từng nhìn thấy một Cố Lạc như vậy bao giờ.”
“Về phần vì sao cô ấy chợt đào hôn…” Thi Dạ Diễm lại rót một ly rượu, uống vào.
“Bây giờ đã rất rõ ràng, cũng là vì anh, Cố Doãn yêu cô ấy lâu như vậy,
vốn cho là phải nhận được cô ấy một cách nguyên vẹn, không ngờ cô ấy đã
*** với người đàn ông khác, Cố Doãn người này, có chút giống anh ngày
xưa, cố chấp đến điên cuồng đối với thứ mình muốn, lại khác hẳn với anh
tình cảm và thân thể anh ta thích sạch sẽ, lại thêm việc Cố Lạc mang
thai con của anh… Tất cả chuyện này gộp lại khiến anh ta muốn anh với em phải trả giá cao nhất, nhất là anh, cho nên hắn mới – –.”
Hai
người càng yêu nhau, càng hiểu làm thế nào sẽ khiến đối phương đau nhất. Cố Lạc đã sớm chuẩn bị cho sự chia lìa, cố gắng lớn nhất để giảm bớt
tổn thương mà cô mang đến cho anh, Amy có nguy cơ chết cùng với Thi Thác Thần, kể cả anh bị tập kích mấy lần suýt bỏ mạng ở nước K… Mỗi sự kiện
đều bởi vì cô mà ra, khi cô biết những thứ này đã không còn cách nào
chống lại sự trả thù của Cố Doãn, bởi vì cô đã mất đi vũ khí lớn nhất –
thời gian.
Thi Dạ Diễm uống ly rượu thứ ba, tay siết chặt: “Bác
sĩ kia nói không sai, thân thể của cô ấy quả thực có vấn đề, bị bệnh, là bệnh thần kinh vận động."
Đem toàn bộ nói ra xong, trong phòng dienddnlequyddon yên tĩnh khác thường.
Thi Dạ Diễm xoay người nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, đem toàn bộ thời gian và không gian cho Thi Dạ Triêu.
Hai người cứ trầm mặc như vậy hồi lâu, Thi Dạ Triêu mới gian nan mở miệng: “Hai năm qua, cô ấy… ở đâu?”
Thi Dạ Diễm hít một hơi thật sâu, nói ra một đáp án anh không thể tưởng tượng được: “Em đoán, là ở Vancouver.”
“Cái gì?” Thi Dạ Triêu không dám tin.
“Cô ấy không đi đâu xa cả, vẫn luôn ở Canada.” Thi Dạ Diễm cười khổ: “Em
không biết tột cùng cô ấy ở nơi nào, nhưng bồn hoa trên bệ cửa sổ nhà cô ấy luôn có người tưởi nước.” Mà Thi Dạ Triêu cùng Lục Già Việt chưa
từng trở về, càng không phải là do Nhan Hạ. Mà Thi Dạ Diễm từng phát
hiện ở dưới bồn hoa có hai chiếc lá phong, trong phòng không để lại quá
nhiều dấu vết, nhưng anh lại không thấy cảm giác vắng lạnh, giống như cô mới vừa vặn rời đi.
Tri Dạ Triêu kinh ngạc sửng sốt một hồi,
bỗng dưng bật dậy chạy ra ngoài, bị Thi Dạ Diễm gọi lại: “Anh đem lật
tung cả Canada cũng không tìm được cô ấy đâu, anh trai, đã trễ quá rồi.”
Thi Dạ Diễm quay người lại, “Ba tháng trước, cô ấy đã rời đi.” Bởi vì bồn
hoa đã khô héo, là phong cũng khô như cánh ve, rơi nhẹ nhàng một cái
liền bể.
Rời đi.
Rời đi là ý nghĩa gì?
Thi Dạ Triêu không dám hỏi, đáy mắt tràn ngập nỗi đau kinh người, chậm rãi trở về
chỗ ngồi. Thi Dạ Diễm cầm cái chén không trước mặt anh, rót đầy. “Hai
năm qua Cố Doãn không có bất cứ động tĩnh gì, em không biết Cố Lạc dùng
phương pháp gì thuyết phục buông tha trả thù, nhưng ít ra cũng giúp Amy
và anh có cơ hội khôi phục lại nguyên khí.”
Thi Dạ Triêu giơ tay
lên, nhưng không cầm ly rượu kia, mà trực tiếp cầm chai rượu trong tay
Thi Dạ Diễm, ngửa đầu ừng ực rót vào cổ họng, một giọt cũng không rơi
ra.
Một tay anh che mắt, trầm mặc như pho tượng đá.
Thi Dạ Diễm lại mở một chai rượu từ trong tủ ra, đặt ở trước mặt anh. “Ít nhất, Cố Lạc không phải vì phản bội anh mà rời đi.”
“Nhất định em cho rằng, anh yêu cô ấy.” Thi Dạ Triêu hờ hững mở miệng.
“Không phải chỉ có em, mà là tất cả mọi người đều biết là như vậy.”
“Mọi người sai lầm hết rồi.” Anh dốc hết toàn lực, rốt cục nói ra mấy chữ. “__ Anh hận cô ấy.”
Cảm giác hiện tại của Thi Dạ Triêu là hận Cố Lạc, cô biết rõ rằng mình sẽ
chết, biết rất rõ sẽ có một ngày như thế, tại sao còn muốn trầm luân
cùng anh, tại sao còn muốn để anh thấy cô yêu anh, kéo anh từ vũng bùn
trong quá khứ ra, tại sao lại cho anh hy vọng, tại sao lại để anh thấy
một tình yêu động lòng người nhất.... ....
Đến khi rốt cục cô trở thành người không thể thay thế trong anh thì lại đưa anh vào tận cùng địa ngục, không cách nào trở mình.
“Mặc kệ cô ấy sống hay chết, anh đều sẽ tìm ra cô ấy, cô ấy thiếu anh một
mạng...” Thi Dạ Triêu cô đè xuống đau đớn phát ra từ trong tim: “Còn
thiếu anh một hôn lễ nữa.”
– – cũng đã nói bên nhau trọn đời.
...
Sau đó, Thi Dạ Triêu vận dụng tất cả năng lực đi tìm Cố Lạc, Thi Già Việt vui mừng rốt cục đợi được đến ngày này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn trong mắt Thi Dạ Triêu thấy thật chói mắt, không cách nào nhìn thẳng. “Có nhớ ba từng nói với con một câu gì không?”
“Mỗi câu ba nói con đều nhớ.” Thấy vẻ mặt anh ngưng trọng, Thi Già Việt cũng nghiêm túc.
Thi Dạ Triêu nhìn chằm chằm con hồi lâu, trước ánh mắt kinh ngạc của Thi
Già Việt anh chợt hạ một chân quỳ xuống đất, nhìn thẳng vào con. “Ba
từng nói qua, một người cường đại chân chính không phải ở công phu hắn
tốt bao nhiêu, địa vị cao bao nhiêu, quyền thế lớn bao nhiêu.”
“Mà là ở chỗ này.” Thi Già Việt vỗ vỗ trái tim của mình, nói ra hai chữ. “Tín niệm.”
Khóe miệng Thi Dạ Triêu hơi nhếch lên, lấy sợ dây chuyền từ trên cổ xuống,
đeo vào cổ Thi Già Việt. “Đây là vật rất có giá trị, giờ ba giao nó cho
con.”
Thi Già Việt thu sủng nhược kinh, cậu biết hàm nghĩa của
sợi dây chuyền này. “Con… Tại sao con có thể? Dù sao…” Dù sao cậu cũng
không phải con ruột của Cố Lạc, hơn nữa cũng không có chút quan hệ nào
với anh.
“Ba không muốn nghe một câu này của con trong bất kỳ một tình huống nào nữa.” Ánh mắt Thi Dạ Triêu kiên định, “Thi Già Việt,
không có ai có đủ tư cách hơn con, nó không phải đại biểu cho quyền lực
của Thi gia.”
“Vậy là cái gì?”
Thi Dạ Triêu đứng dậy, nhẹ nhàng khép mắt, không nói cho cậu biết đáp án.
Mà về sau Thi Già Việt mới biết ý nghĩa quan trọng nhất của sợi dây
chuyền: Đó là sự cam kết lớn nhất giữa Cố Lạc và Thi Dạ Triêu, lưu luyến sâu nhất, cũng chính là bằng chứng minh chứng cho tình yêu bền chắc
nhất.
………….
***
Từ sau sự kiện hai năm trước Cố
Doãn dường như thay đổi thành người khác, sự biến hóa này rất khó dùng
ngôn ngữ để hình dung, tính khí biến đổi thất thường hơn so với trước
kia, thường xuyên nóng nảy như muốn giết người, nhốt mình, một mình ở
trong phòng mấy ngày không muốn gặp ai khác, hay là ở nhiều thởi điểm
hắn nổi giận, hắn thế nhưng có thể bất động thanh sắc nhịn xuống tất cả
cảm xúc.
Tóm lại biến hóa này rất quỷ dị, làm cho người ta khó có thể đoán được, có lẽ Cố Bạch Bùi đã biết, nếu không vì sao mỗi lần vào
thời điểm này chỉ trầm mặt than thở.
Cố Doãn không mang theo bất
kỳ một người phụ nữ nào bên người nữa, rồi lại thỉnh thoảng lại nổi điên bắt một người làm chuyện yêu.
Đoàn người Từ Ngao đã từng cố gắng nghe ngóng hành tung của Cố Lạc, nhưng không nghe ra bất kỳ tin tức gì, hắn chỉ biết Cố Doãn khác thường nhất định là bở vì Cố Lạc, nhưng rốt
cục giữa hai người xảy ra chuyện gì thì thủy chung không có ai biết.
Cho đên một hôm, Thi Dạ Triêu tìm đến Cố Doãn, Từ Ngao mới biết chân tướng đã bị che giấu hơn hai năm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...