Lâu Rồi Không Gặp

Đảo mắt đã đến mùa xuân năm sau.

Vốn hoa quả trong cửa hàng bán rất chạy, nhưng lại đột nhiên bị tổng cục kiểm toán kiểm tra đột xuất, nói là vấn đề vệ sinh không hợp cách, ra lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh chỉnh đốn, nhưng thời gian ngừng kinh doanh gần tới ba tháng, hoa quả tồn kho đều bị hư, mất mát một số tiền rất lớn.

Sau khi suy xét Trình Dịch Hòa cảm thấy có người cấp cao muốn phá mình, còn đang suy nghĩ có nên dùng quan hệ trước đây khơi thông một chút không, thì Cao Hỉ vô cùng lo lắng chạy đến nhà Trình Dịch Hòa, nói: “Dịch Hòa, tôi không làm nữa! Quốc nội cũng không tiếp tục ở được nữa rồi!”

Trình Dịch Hòa kỳ quái nói: “Tại sao?”

Cao Hỉ vội la lên: “Cậu đừng hỏi! Ngược lại tôi phải nhanh chóng chạy trốn, chờ tôi ra ngoại quốc sẽ đem tiền mua vườn chuyển cho cậu, khẳng định không để cậu chịu thiệt!”

Trình Dịch Hòa nói: “Không phải chuyện có chịu thiệt hay không, rốt cuộc cậu làm sao vậy, có chuyện gì khó xử, trốn tránh không phải biện pháp, có gì nói với tôi chúng ta cùng giải quyết.”

Cao Hỉ nói: “Không ai có thể giúp tôi! Ngược lại tôi hoặc là mất mạng, hoặc là mất cái mông! Mẹ kiếp, không ai thảm hại hơn tôi!”

Trình Lâm ở một bên nghe đầu óc mơ hồ: “Anh Hỉ, anh đang nói cái gì? Chúng em nghe không hiểu.” Lại hỏi Trình Dịch Hòa: “Anh họ, anh nghe hiểu không?”

Trình Dịch Hòa lắc lắc đầu.

Cao Hỉ ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Chỉ trách tôi phong lưu thành tính, thiếu nợ tình phải bán cái mông.”

Trình Dịch Hòa nói: “Cậu đối với người nào rút đao vô tình?”

Trình Lâm không thích Trình Dịch Hòa nói mấy lời thô tục như thế, lấy cùi chỏ thúc vào eo Trình Dịch Hòa một cái.

Cao Hỉ bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, vốn nói cẩn thận chỉ là 419, kết quả nhất định phải bắt tôi phụ trách, sau khi tôi không muốn, thì đuổi theo trả thù ông đây.”

Trình Lâm vẫn là rất đơn thuần, lén lút hỏi Trình Dịch Hòa: “Anh họ, cái gì là 419?”

Trình Dịch Hòa giả vờ thơ ngây, nói: “Anh cũng không biết.”

Trình Lâm không tiện hỏi Cao Hỉ, không lên tiếng, Trình Dịch Hòa giả vờ tinh khiết cũng không nói, không khí đột nhiên rất yên tĩnh.

Ngay sau đó bỗng nhiên vang lên một âm thanh bánh xe kịch liệt ma sát mặt đường, Cao Hỉ sợ đến cả người từ trên ghế sa lông nảy lên: “A!! Hắn đuổi tới rồi! Nhanh yểm trợ tôi!”

“…” Trình Lâm khóe miệng co giật: “Đó là âm thanh trong ti vi truyền tới.”

Cao Hỉ vẫn thần hồn nát thần tính, đứng dậy chạy ra ngoài: “Không nói nữa, tôi chạy thoát thân đây!”

Trình Lâm không ngăn cản, lo lắng nói: “Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện chứ?”

Trình Dịch Hòa không biết nghĩ tới điều gì nở nụ cười kỳ quái: “Đừng để ý đến hắn.”

Sau khi Cao Hỉ “Trốn đi” một tuần, trong trương mục ngân hàng của Trình Dịch Hòa thu được một khoảng tiền từ tài khoản lạ, Trình Dịch Hòa biết Cao Hỉ khẳng định không sao rồi, cũng không bận tâm đến hắn nữa.

Nhưng Cao Hỉ ra đi Trình Dịch Hòa phải một mình chống đỡ, càng thêm bận rộn. Trình Lâm ở nhà nghỉ ngơi lâu như vậy cũng muốn giúp đỡ Trình Dịch Hòa. Nhưng nói thế nào Trình Dịch Hòa cũng không chịu, bắt Trình Lâm cả ngày ở nhà.

Trình Lâm không thuyết phục được anh, chỉ có thể mỗi ngày ở nhà nấu ăn, tưới hoa, sớm trải sinh hoạt của người già nhàn rỗi.

Nhưng nhắc tới cũng kỳ, Cao Hỉ đi lần này cũng mang theo vận may, trong thôn có một vườn trái cây bị sâu bệnh làm vườn đào của Trình Dịch Hòa cũng bị lây bệnh. Trình Dịch Hòa phải khẩn cấp mời chuyên gia phương diện này hỗ trợ đối phó, nhưng cho dù cứu vãn cũng tạo thành tổn thất nặng nề.

Thu hoạch nghèo nàn, năm nay tiền bạc quăng vào đều mất hết, còn phải đầu tư vào cây non, quay vòng vốn không đủ thậm chí còn nợ một khoản.

Bởi vì Trình Lâm không biết chuyện của vườn trái cây cho nên chỉ cảm giác Trình Dịch Hòa bận rộn hơn trước đây, người cũng tiều tụy không ít, hơn nữa ngày hôm đó buổi tối, đợi đến hơn chín giờ Trình Dịch Hòa mới trở về.

Trình Lâm đem cơm dọn ra, nhìn mặt Trình Dịch Hòa uể oải muốn nói chuyện vui vẻ cho anh nghe: “Anh họ, ngày hôm nay chủ nhà trọ đến.”

“Hả? Tới làm cái gì?” Trình Dịch Hòa nghe trong lòng nhảy một cái, vạn nhất người ta không muốn tiếp tục cho họ thuê nhà, trong thời gian ngắn họ cũng không tìm được một căn nhà thích hợp, hơn nữa chuyển tới nơi khác, khẳng định phải chi tiêu một số tiền lớn.

“Cũng không có gì, chỉ trở về thăm một chút.”

“Ồ.” Trình Dịch Hòa yên tâm.

Trình Lâm nói tiếp: “Nhưng em nói muốn mua lại căn nhà này, bọn họ cũng đồng ý, giá tiền cũng dễ nói, chỉ khoảng 70 ngàn, anh thấy thế nào?”

Nhìn ánh mắt mong đợi của Trình Lâm tuy Trình Dịch Hòa không đành lòng từ chối, nhưng trước mắt không thể bỏ ra số tiền nhiều như vậy, anh chỉ biết nói: “Chuyện này chúng ta cần phải suy nghĩ thêm, có được hay không? Chẳng lẽ muốn cả đời ở nơi này? Sau này còn phải trở về thủ đô mua nhà.”

“Nhưng giá này thật không mắc, hơn nữa vườn cũng ở bên cạnh, chúng ta cũng thường đến đây nên mua nhà sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.” Trình Lâm nói.

Trình Dịch Hòa trầm mặc vài giây, nói: “Được để anh suy nghĩ thêm.”

Trình Lâm cho là Trình Dịch Hòa sẽ đồng ý ngay nhưng thái độ do dự kết hợp với gần đây Trình Dịch Hòa bận rộn, nên Trình Lâm hỏi: “Anh họ, đến cùng anh gạt em chuyện gì?”

Trình Dịch Hòa không nói vì nghĩ mình nhất định có thể giải quyết, nhưng mắt thấy giấu cũng không được, liền đem chuyện gần đây nói một lần.

Trình Lâm cũng không nghĩ tới nghiêm trọng đến trình độ như thế này: “Anh nên sớm nói với em, em cũng có thể giúp đỡ anh một ít.”

Trình Dịch Hòa nói: “Anh không muốn em mệt mỏi mà.”

Trình Lâm nói: “Nhưng anh như vậy, lẽ nào lòng em cảm thấy dễ chịu?”

Xem Trình Lâm nhăn hai hàng lông mày thanh tú, cơm cũng không muốn ăn, Trình Dịch Hòa cười nói: “Nhìn em kìa, đây chỉ là một chút khó khăn thôi, sang năm khẳng định sẽ tốt hơn.”

“Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp ” Trình Lâm nắm tay Trình Dịch Hòa cầu xin, nói: “Anh họ, thực sự không được thì mượn anh Vương một chút đi, trước tiên quay vòng.”

Trình Dịch Hòa nói: “Anh không muốn mượn tiền của người khác.”

Trình Lâm thở dài, biết Trình Dịch Hòa là một người cứng đầu cũng không miễn cưỡng anh. Trình Lâm chống cằm suy nghĩ một lúc, hỏi: “Anh họ, căn nhà bác cả đang ở có phải là anh mua hay không?”


“Đúng rồi, năm đó là anh mua.” Hai mắt Trình Dịch Hòa đột nhiên sáng ngời: “Bảo bối, cũng là em thông minh, anh có thể đem nhà thế chấp cho ngân hàng!”

Trình Lâm nói: “Cũng chỉ là kế tạm thời.”

Bởi vì giấy tờ bất động sản không ở trong tay, còn để ở nhà Triệu Anh đang ở, cho nên hôm sau Trình Dịch Hòa đi về nhà lấy giấy tờ.

Đối với Trình Dịch Hòa đã lâu không đến thăm, từ tức giận Triệu Anh cũng biến thành nhớ con, cho nên đối với Trình Dịch Hòa rất là nhiệt tình: “Ba con đi đón Duệ Duệ tan học, ăn cơm trưa rồi lại đi.”

“Không được, còn có việc, con rất bận.” Trình Dịch Hòa tìm kiếm trên kệ sách của mình, thời gian khá lâu anh không rõ lúc trước đem giấy tờ kẹp ở trong quyển sách nào.

Triệu Anh kỳ quái nói: “Con tìm cái gì vậy?”

Trình Dịch Hòa không nói gì, tập trung suy nghĩ một hồi, rốt cục tìm được giấy tờ trong một quyển sách bằng lòng bàn tay quơ quơ trước mặt Triệu Anh: “Tìm cái này.”

Triệu Anh nói: “Hả, mẹ cũng có chuyện muốn nói với con đây.”

Trình Dịch Hòa hỏi: “Nói cái gì?”

Triệu Anh cười rất là từ ái.

“Thôi mẹ không cần nói, con phải đi.” Trực giác làm Trình Dịch Hòa biết không phải chuyện tốt, cầm giấy tờ nhà vội vã đi.

Triệu Anh trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, chặn Trình Dịch Hòa lại: “Mẹ muốn nói với con chuyện nhà cửa, con đừng đi.”

Trình Dịch Hòa không thể làm gì khác hơn là dừng bước lại, bất đắc dĩ nói: “Nói đi.”

Triệu Anh cười nói: “Tiểu Tân và bạn gái sắp đám cưới nhưng nhà gái yêu cầu một căn nhà ở thủ đô. Tiểu Tân nói nhà này là của nó, con coi như giúp em con, đem căn nhà này sang tên cho nó.”

Trình Dịch Hòa nói: “Được đó.”

Triệu Anh cười như hoa, lại nghe Trình Dịch Hòa nói tiếp: “Ban đầu con mua cái nhà này bỏ ra hơn 2 triệu, mấy năm qua giá nhà cũng tăng, ít ra cũng được 4,5 triệu, con cũng không tính toán với nó, nó đưa con bốn trăm vạn, ngày hôm nay con lập tức đi sang tên cho nó.”

Triệu Anh đen mặt, cả giận nói: “Trình Dịch Hòa! Sao mày lại tính toán rõ ràng với em ruột của mày như thế!”

Trình Dịch Hòa kỳ quái nói: “Con nhọc nhằn khổ sở kiếm tiền mua nhà ở, nói cho liền cho? Hơn nữa nó là thanh niên tay chân đầy đủ chẳng lẽ không kiếm ra tiền?”

Triệu Anh nói: “Lương của nó không cao, làm sao có nhiều tiền như vậy mua nhà, hơn nữa nó đã nói thế với người ta, không thể rút lại được.”

Trình Dịch Hòa nói: “Cái này gọi là lừa dối, thích lừa gạt thì mọi người lừa gạt đi! Đừng lôi kéo đến con.”

Trình Dịch Hòa đẩy nhẹ Triệu Anh qua một bên muốn rời khỏi, Triệu Anh lại nhanh tay bắt được giấy tờ nhà trong tay Trình Dịch Hòa không muốn để cho anh đi: “Không được ngày hôm nay nhất định phải cho mẹ một cái bàn giao! Sao mày có thể không quan tâm em trai mày?!”

Trình Dịch Hòa vội vã đi ngân hàng, ngữ khí lạnh lùng nói: “Mẹ buông tay cho con.”

Triệu Anh kéo lấy không tha, lôi kéo.. Sau đó nghe “Tê lạp ——!” một tiếng, giấy tờ nhà bị xé thành hai đoạn, hai người đồng thời theo quán tính lảo đảo lui về sau hai bước. Triệu Anh cúi đầu nhìn nửa giấy tờ nhà trong tay mình, còn trách Trình Dịch Hòa: “Ai bảo mày không buông tay.”

Trình Dịch Hòa cầm nửa phần giấy tờ nhà trong tay ném xuống đất, phủi tay ra cửa.

Kế hoạch của Trình Dịch Hòa bị đảo lộn, buổi trưa không thể trở về Đào Viên, tùy tiện tìm cửa hàng ăn cơm trưa, sau đó đợi đến buổi chiều quản lý bất động sản làm việc đi làm lại giấy tờ nhà, rồi đến ngân hàng nộp giấy tờ xin cho vay.

Mỗi lần Trình Dịch Hòa trở về nhà đều phải chịu đầy bụng tức giận, lúc về nhà cũng không nói cho Trình Lâm biết chuyện này, chỉ nói chờ phê duyệt cho vay.

Nhưng sau đó họ phải chịu áp lực về vấn đề trả tiền lãi suất, tình hình của hai người hiện tại là đã vào được thì không ra được, hơn nữa mỗi tháng còn phải cấp sinh hoạt phí cho Triệu Anh và Trình Tử Duệ, khắp mọi mặt áp lực đều rất lớn. Trình Lâm thừa dịp trước khi ngủ, nằm nhoài trên lồng ngực rắn chắc của Trình Dịch Hòa, mềm giọng nói: “Anh họ, cả ngày em ở nhà thật nhàm chán, em muốn đi tìm công việc, có được hay không?”

Trình Dịch Hòa chạy một ngày mệt đến không mở mắt ra được, nhắm hai con mắt nói: “Không được.”

Trình Lâm nói: “Tại sao không được?”

Trình Dịch Hòa mở mắt ra, ôm Trình Lâm lại, hai người tầm mắt quấn quýt, Trình Lâm cho là Trình Dịch Hòa muốn phúc lợi, liền cúi đầu hôn môi Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa đột nhiên nở nụ cười, Trình Lâm đỏ mặt, ngẩng đầu hỏi: “Anh cười cái gì?”

Trình Dịch Hòa nói: “Đứa ngốc, em đi đâu tìm việc làm, thủ đô cách nơi đây hơn một giờ đi xe, sau này em muốn ly thân với anh sao?”

Đây đúng là một vấn đề rất thực tế, Trình Lâm ôm cổ Trình Dịch Hòa, khổ não nói: “Vậy phải làm thế nào?”

Trình Dịch Hòa vỗ vỗ lưng Trình Lâm, dài ngáp, nói: “Đừng suy nghĩ nhiều.”

Trình Lâm nói: “Vậy sau này em đi ra ngoài với anh có được hay không? Có chuyện gì bận cũng có thể giúp được.”

Trình Dịch Hòa buồn ngủ mơ mơ màng màng, lung tung đáp một tiếng: “Ừ, đều nghe em.”

Trình Lâm còn muốn nói, ngẩng đầu nhìn lên, Trình Dịch Hòa đã ngủ thiếp đi.

Mấy ngày kế tiếp, không quản Trình Dịch Hòa đi nơi nào Trình Lâm đều muốn đi theo, Trình Dịch Hòa cũng nghe theo cậu. Nhưng Trình Dịch Hòa không nỡ để Trình Lâm làm việc nặng, đi thăm vườn cũng để Trình Lâm ngồi ở một bên.

Trình Lâm và Trình Dịch Hòa đi ra ngoài trong nhà không có ai làm cơm, hai người về nhà đói bụng ngực thiếp đến lưng vẫn phải nhịn đói bụng làm cơm, rõ ràng là Trình Dịch Hòa mệt mỏi hơn nhưng chỉ cần nhìn thấy Trình Lâm ở nhà bếp là anh nhất định muốn mình làm, Trình Lâm không tranh nổi với anh, cho nên đi theo hai ba ngày vẫn phải ngoan ngoãn ở nhà.

Vì Trình Lâm tiết kiệm nên bữa ăn chính của bọn họ đều là những loại rau cải trồng trong vườn, ăn mấy ngày Trình Lâm sợ Trình Dịch Hòa ngán cho nên vẫn quyết định mua thêm một ít thức ăn. Sau khi từ trong siêu thị nhỏ ở trong thôn đi ra, Trình Lâm lơ đãng nhìn quanh đúng dịp thấy một tờ quảng cáo tuyển người rất bắt mắt. Áp phích quảng cáo làm rất đẹp dán trên tường đã cũ nhìn rất không hòa hợp nhưng lại rất dễ thấy, Trình Lâm đi đến gần nhìn kỹ một chút.

Thì ra là cách thôn không xa giữa sườn núi chuẩn bị xây dựng một trang viên nghỉ dưỡng, hạng mục vừa mới bắt đầu, đang tuyển người. Trình Lâm nhìn thấy, một phần nhỏ là tuyển chức vụ liên quan đến ngành kiến trúc, còn lại là tuyển rất nhiều thợ xây nhà, thợ mộc. Trình Lâm vui vẻ muốn đi thử một lần, tóm lại đây cũng là một cơ hội. Cậu nhìn quảng cáo tuyển người một lần nữa, sau đó về nhà cất đồ ăn, thay quần áo khác đi xin việc.

Trình Lâm đi dọc theo đường núi, lúc tới giữa sườn núi Sơn Nam đã nghe thấy tiếng xe ủi đất thật to, đi một đoạn đường nữa mới nhìn thấy toàn cảnh. Trên sườn núi có một khoảng đất rộng bằng hai cái sân bóng đá bị sang thành bình địa, hơn nữa lần lượt ba bốn mảnh đất trống chuẩn bị được san bằng, xem ra là muốn dựa vào thế núi xây dựng, xem diện tích đất trống sau này chắc sẽ xây dựng thành một khu nghỉ dưỡng rất xa hoa.

Nhưng hiện nay khu này chỉ có dựng một căn nhà di động hai tầng tạm bợ, Trình Lâm nhìn đồng hồ trên tay đã gần mười một giờ, phải chuẩn bị về nhà làm cơm, chờ đến đầu giờ chiều sẽ tới xem tiếp.


Cậu vừa mới quay lưng chuẩn bị đi về, trước mặt liền đi đến một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo thể dục, người kia nhìn thấy Trình Lâm thì ngẩn người một chút, sau đó thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt Trình Lâm.

Trình Lâm bị nhìn chằm chằm cũng cảm thấy thật kỳ quái, liền lễ phép thăm hỏi câu: “Chào ngài.”

Người kia ngẩn ra cười hỏi: “Cậu bạn nhỏ, trên núi nguy hiểm, cậu tới đây làm cái gì?”

Tuy Trình Lâm đã quen việc người khác thường nhận sai tuổi tác của mình, thế nhưng bị gọi là bạn nhỏ vẫn không nhịn được đỏ mặt, nói: “Tôi tới tìm việc làm.”

Người kia trên dưới quan sát Trình Lâm một hồi, hỏi: “Cậu vừa mới tốt nghiệp cấp ba? Còn nhỏ phải đi học cho giỏi.”

Trình Lâm nói: “Không phải, tôi đã tốt nghiệp rất nhiều năm.” Kỳ thực Trình Lâm vẫn chưa tốt nghiệp cấp ba nhưng cậu cũng không tiện nói rõ ràng như thế, hơn nữa trước kia mang theo Trình Tử Duệ một mình sinh hoạt mấy năm, cậu đi ra ngoài tìm việc làm cũng là trốn gia đình, nói quá rõ ràng trái lại làm người khác càng nhìn không thích mình.

Nhưng người kia cũng không tìm căn nguyên, chỉ hỏi: “Hả, cậu bao nhiêu tuổi?”

“25.”

Người kia cười nói: “Nhìn không giống, vậy cậu đi theo tôi đi.”

Người kia đi về phía tòa nhà di động, Trình Lâm do dự hai giây, vẫn đi theo.

Lúc đi ngang qua xe ủi đất người kia còn nói với những người đang làm bên trong:”Được rồi! Ăn cơm đi rồi lại làm việc tiếp!”

Trình Lâm biết đây là người phụ trách nơi này.

Bọn họ đi vào trong một căn phòng trong nhà di động, bên trong đơn giản bày một chiếc bàn làm việc cùng một máy vi tính, trong góc rất nhiều văn kiện thượng vàng hạ cám chất đống, người kia dời cái ghế nói với Trình Lâm: “Ngồi.”

“Cảm ơn.” Trình Lâm ngồi xuống, hỏi: “Nên xưng hô với ngài như thế nào?”

Người kia cười khoát tay áo một cái, sau đó ngồi ở sau bàn làm việc: “Đừng gò bó, cứ gọi tôi là Dương quản lý đi, tôi là người phụ trách hạng mục nơi này.”

“Chào ngài.” Trình Lâm trịnh trọng chào hỏi một tiếng.

Dương quản lý gật gật đầu: “Cậu học ngành gì? Trước đây làm qua công việc gì?”

Trình Lâm khẩn trương một chút, bởi vì cậu chưa làm qua công việc liên quan đến kiến trúc: “Trước đây em có làm qua kế toán.” Cậu chỉ có lấy ra được một bằng kế toán tự học.

Sắc mặt của Dương quản lý vẫn bình thường, căn bản không nhìn ra ông đang suy nghĩ gì, ông liền hỏi tiếp: “Cậu muốn làm công việc nào?”

Trình Lâm nói: “Nói thật em chưa từng làm qua công việc này, nếu như nơi này thiếu người em có thể làm việc xây nhà.”

Dương quản lý cười cười: “Cậu xem cậu da dẻ trắng trẻo thư sinh sao có thể làm việc nặng nhọc được?”

Trình Lâm bị người nghi vấn năng lực, có chút nóng nảy: “Nhưng tôi có thể chịu được cực khổ.”

Dương quản lý gật gật đầu, rất hờ hững hỏi: “Cậu cần tiền gấp sao?”

Trình Lâm ngẩn người một chút, nghĩ thầm người này thật là lợi hại, việc này cũng có thể nhìn ra, nhưng cũng không muốn nói thật, nói: “Cũng không phải, ở nhà rất tẻ nhạt mà thôi.”

Trình Lâm nói xong, cũng cảm thấy lý do của mình quả thực khó tin.

Hiển nhiên Dương quản lý cũng không tin tưởng, nhưng cũng không nói ra mà chỉ hòa ái nói: “Việc xây nhà thì không cần, xây nhà cũng cần phải có kỹ thuật. Cậu có thể thử làm mấy ngày xắp xếp tư liệu cho tôi, nếu như có thể làm được thì tiếp tục làm, không thì lại nói chuyện tiếp.”

Chỉ nghe câu thứ nhất, Trình Lâm đã cảm thấy thất vọng, không ngờ Dương quản lý còn nói đồng ý cho cậu tới thử việc mấy ngày, quả thực vui như lên trời, Trình Lâm hưng phấn đứng dậy sâu sắc cúi đầu một cái: “Cảm ơn, cảm ơn!”

Dương quản lý gật gật đầu, hỏi nhà Trình Lâm ở nơi nào, trong nhà còn có ai, vài vấn đề vụn vặt.

Để Trình Lâm điền xong CV, Dương quản lý liền cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, nói: “Đi, tôi đưa cậu trở về nhà.”

Trình Lâm cả kinh, không tin được sao người mới vừa gặp lại đưa mình về nhà. Vội chối từ: “Không cần, ngài bận rộn tôi tự trở về là được, cũng không xa.”

Dương quản lý kiên trì nói: “Tôi không có việc gì, đi thôi.”

Trình Lâm luôn chối từ, Dương quản lý lại kiên trì, Trình Lâm không thể làm gì khác hơn là thấp thỏm ngồi lên xe Dương quản lý, hơn nữa Dương quản lý không phải đem đưa cậu đến cửa thôn, mà đưa đến cửa nhà. Trình Lâm hổ thẹn không lời nào diễn tả được, sau khi xuống xe còn không ngừng nói: “Thực sự là thật không tiện, làm phiền ngài, không thì đi vào uống chén trà đi.”

Dương quản lý thản nhiên nói: “Việc nhỏ, vậy tôi đi trước.” Quay cửa sổ xe, ông liền lái xe đi.

Nhìn xe chạy đi, Trình Lâm chậm rãi hồi tưởng cảm thấy không thích hợp lắm, mới lần đầu gặp mặt tại sao ông ta lại đích thân lái xe đưa cậu trở về? Nhưng nghĩ kỹ lại trên người mình không có gì để lợi dụng cậu cho là mình suy nghĩ nhiều nhưng vẫn cứ cảm thấy quái quái, lòng không quá an tâm.

Buổi trưa Trình Lâm chỉ kịp đơn giản nấu hai bát mì, lúc Trình Dịch Hòa trở về dùng cơm cậu vẫn mất tập trung, Trình Dịch Hòa liền hỏi: “Làm sao vậy? Cơm cũng không ăn ngon.”

Trình Lâm đem chuyện buổi sáng nói cho anh nghe

Trình Dịch Hòa lập tức xạm mặt lại, nói: “Loại người như vậy vừa nhìn là không phải người tốt, em đừng bị ông ấy lừa.”

Trình Lâm nói: “Nhưng em nhìn không giống.”

“Lẽ nào người xấu sẽ viết trên trán mình hai chữ người xấu sao?” Trình Dịch Hòa nói.

Trình Lâm ưu sầu thở dài, Trình Dịch Hòa nghiêm mặt nói với Trình Lâm: “Trên công trường quá cực khổ, anh sợ em mệt mỏi, ở nhà cả ngày ngủ rồi thức như vậy mới tốt.”

Trình Lâm xách ghế của mình đến ngồi bên cạnh Trình Dịch Hòa, đầu dựa vào vai Trình Dịch Hòa, rầu rĩ hỏi: “Có phải em rất là vô dụng không?”


Trình Dịch Hòa ôm Trình Lâm ôn nhu nói: “Không có, Lâm Lâm của anh rất thông minh.”

Trình Lâm vẫn ủ rũ: “Nhưng em không biết làm gì, không giúp được anh, em thấy mình rất vô dụng, công việc cũng rất khó tìm, mỗi lần nói mình học cấp ba đều cảm thấy thật là mất mặt.”

Trình Dịch Hòa nghĩ đến chuyện năm đó, trong lòng một trận ngộp đau, nói: “Không có gì mất mặt, em muốn đi học vậy sang năm chúng ta cũng tham gia thi đại học, học đến thạc sĩ, bác sĩ, khiến mọi người đều ước ao.”

Trình Lâm phốc bật cười: “Em không đi, em không muốn.”

Trình Dịch Hòa nặn nặn chiếc mũi Trình Lâm khéo léo nói: “Em cũng như một đứa con nít mà thôi.”

Trình Lâm nằm nhoài trong lồng ngực Trình Dịch Hòa, hừ hừ, nói: “Em không phải con nít, em là đàn ông, em cũng phải kiếm tiền nuôi gia đình.”

Trình Dịch Hòa nói: “Anh đã nói rất nhiều lần rồi, chuyện tiền nong em không cần bận tâm, mặc dù bây giờ có khó khăn thế nhưng còn chưa tới trình độ sơn cùng thủy tận, hơn nữa coi như vườn trái cây thật không làm nổi, anh cũng có thể vào thành phố đi làm, cuộc sống của chúng ta cũng không đến nỗi nào.”

Trình Lâm chớp mắt nhìn Trình Dịch Hòa, nói: “Nhưng tối hôm qua em có xem tin nhắn của anh, bác cả mắng anh rất nhiều, thúc giục anh đưa bà tiền sinh hoạt phí cho Ninh Ninh.”

“Ây…” Trình Dịch Hòa nhất thời im lặng, lòng nói đây chính là hậu quả của việc quên xóa tin nhắn. Sinh hoạt phí của Trình Tử Duệ trong thời gian ngắn anh không thể cho, chỉ nói tránh sang chuyện khác, làm bộ đánh vào mông Trình Lâm, dữ dằn nói: “Giỏi rồi, bây giờ còn học được nhìn lén tin nhắn của anh, có phải là nên đánh không? Hả?”

Trình Lâm nói: “Em vốn có quyền xem!”

Trình Dịch Hòa nhìn cậu có vẻ lấm lét, trong lòng nghi ngờ, cảm thấy nhất định có quỷ, chậm rãi lấy điện thoại di động mở phần tin nhắn, anh nhìn thấy có một tin nhắn gần đây của người bạn gái thời còn học đại học, nhưng khi kiểm tra tin nhắn thì không có gì cả, đáy lòng liền minh bạch: “Em dùng tin nhắn của anh để nói chuyện với bạn học của anh?”

Trình Lâm thấy bị vạch trần vẫn giãy giụa nói: “Cô ấy vẫn không ngừng nhắn tin, anh thì ngủ như chết, em buộc phải giúp anh trả lời.”

Trình Dịch Hòa trầm thấp nở nụ cười, Trình Lâm thì lại trừng to mắt, rất giống một con mèo con ở tình trạng báo động.

Trình Dịch Hòa cũng không đùa cậu, nói: “Đứa ngốc, anh không quan tâm cô ấy nói cái gì, em nói với cô ấy cái gì cũng chính là anh muốn nói.”

Trình Lâm hừ một tiếng: “Vốn là như vậy, cho nên sau này mỗi ngày em đều kiểm tra một lần, để tránh anh qua lại với người khác.”

Trình Dịch Hòa ôm Trình Lâm để trên đùi mình: “Anh nào có qua lại với người khác, cả ngày bị em ép đều sắp kinh tận nhân vong.”

Trình Lâm xấu hổ đánh nhẹ bờ vai anh: “Anh lưu manh!”

Trình Dịch Hòa cười nói: “Được rồi, không đùa với em nữa, mau ăn mỳ, đều sắp nở thành cháo.”

Sau khi Trình Dịch Hòa ăn cơm trưa xong thì đi ra ngoài, Trình Lâm thu dọn bát đũa xong thì không có việc gì làm, cậu cũng cảm thấy thái độ của Dương quản lý đối với mình không bình thường, nhưng bây giờ ngẫm lại cậu thấy mình cả nghĩ quá rồi, hơn nữa lương cũng rất cao.

Trình Lâm suy nghĩ thật lâu, vẫn cảm thấy bỏ việc quá mức đáng tiếc, cậu muốn trước đi thử việc mấy ngày. Ngày hôm sau khi Trình Dịch Hòa đi làm, cậu cũng đi đến công trường sơn trang.

Công việc mỗi ngày, Dương quản lý cũng không cho cậu quá khó sống, chỉ có đánh một chút chữ, viết mấy bưu kiện. Đây chỉ là những chuyện đơn giản, mặc dù không quá rảnh rỗi, nhưng trong lòng Trình Lâm dần dần vui vẻ, cảm thấy mình vẫn có thể làm việc kiếm tiền.

Đến buổi tối, Trình Lâm ân cần ngồi ở bên cạnh Trình Dịch Hòa bóp vai cho anh, lấy lòng nói: “Anh họ, hay là anh để em đến sơn trang bên kia làm việc đi.”

Trình Dịch Hòa nhíu nhíu mày: “Được rồi, tại sao lại muốn làm điều này, không phải nói không đi sao?”

Trình Lâm ôm cổ Trình Dịch Hòa, mềm mại nói: “Em nghĩ tới nghĩ lui, thấy qua bên kia thử việc rất đơn giản, cũng không phiền hà, còn có thể lấy lương, cũng không tệ lắm.”

Trình Dịch Hòa vừa nghe liền cuống lên: “Sao em lại không bảo vệ mình như vậy?! Dương quản lý gì đó lần đầu gặp mặt đã đưa em về nhà, có thể là người tốt gì! Em đi bên cạnh ông ấy là đưa dê vào miệng cọp có biết hay không!”

Trình Lâm cũng không ngờ Trình Dịch Hòa phản ứng lớn như vậy, ngẩn người, không đủ tự tin nói: “Chắc là sẽ không như vậy đâu.”

Trình Dịch Hòa nói: “Bây giờ không có gì chưa chắc là sau này sẽ không, mà anh tuyệt đối không thể để cho em bị thương tổn!”

Bị thương tổn? Bị tổn thương gì? Trình Lâm ngây người một lúc mới nhớ, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, ký ức dữ tợn bị vứt bỏ nơi sâu xa phảng phất sống lại, như mãnh thú trong nháy mắt đem cậu nuốt chửng.

Trình Dịch Hòa vừa nói ra khỏi miệng lập tức hối hận vội ôm người vào trong ngực an ủi: “Ngoan, đừng sợ, anh thuận miệng nói bậy, không ai dám đối với em như vậy, cũng sẽ không bao giờ.”

Trình Lâm toàn thân lạnh lẽo, ở trong lồng ngực Trình Dịch Hòa không ngừng run rẩy.

Trình Dịch Hòa hận không thể đánh mình một cái tát, anh biết mình không nên nói lung tung. Anh ôm thật chặt Trình Lâm, không hôn môi được thì hôn trán Trình Lâm rồi đến hai gò má, đôi mắt, nói: “Xin lỗi, xin lỗi, đều là anh không tốt, anh không nên nói lung tung.”

Cuống họng Trình Lâm như bị người bóp nghẹt rất lâu mới phát ra tiếng nghẹn ngào.

Trình Dịch Hòa tự trách không thôi, vẫn luôn ôm cậu Trình Lâm mới từ trạng thái cực độ sợ hãi từ từ bình tĩnh lại, thế nhưng toàn thân mệt mỏi, cũng không có tinh thần gì, trước khi ngủ nằm ở trên giường, mới nói nhỏ vào tai Trình Dịch Hòa: “Hay là em không đi.”

Trình Dịch Hòa không muốn cậu đi, nhưng cũng không muốn doạ cậu thành bộ dáng này, sợ kích thích cậu, lúc này cũng không dám nói cái gì, chỉ nói: “Ngoan, ngủ trước đi, ngày mai thức ăn lại nói.”

Trình Lâm gật gật đầu, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Nhưng một buổi tối cậu ngủ cũng không yên ổn, bị ác mộng làm thức giấc rất nhiều lần, tỉnh rồi không tự chủ kêu một tiếng Trình Dịch Hòa, nhiều lần xác nhận anh còn bên cạnh mình. Trình Dịch Hòa cũng không dám ngủ say, Trình Lâm gọi anh một tiếng, anh vội trả lời một tiếng, ôm cả người vào trong ngực Trình Lâm mới có thể ngủ tiếp. Cả đêm ôm như vậy nửa người Trình Dịch Hòa bị đè đến không còn tri giác, cũng không dám nói một tiếng, lúc trời sắp sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lúc Trình Dịch Hòa rời giường động tác làm rất nhẹ, nhưng anh mới vừa thả Trình Lâm ra thì Trình Lâm lập tức mở mắt, Trình Dịch Hòa liền cúi đầu hôn một cái vào trán của cậu:”Ngoan, ngủ đi, anh đi làm cơm.”

Trình Lâm nắm tay áo Trình Dịch Hòa, rất đáng thương cầu khẩn nói: “Đừng đi, có được hay không?”

Trình Dịch Hòa nào dám không nghe, một lần nữa nằm xuống lại ôm cậu, Trình Lâm tỉnh rồi thì không ngủ được, ngơ ngác nhìn hư không, cậu không nói, không biết đang suy nghĩ gì. Qua rất lâu, bỗng nhiên cậu nói chuyện với Trình Dịch Hòa: “Anh họ, anh kể cho em nghe một chút chuyện đi học của anh đi, có được hay không?”

Trình Dịch Hòa ôn nhu nói: “Được rồi, em muốn nghe cái gì?”

Trình Lâm nói: “Tất cả đều muốn nghe.”

Trình Dịch Hòa bắt đầu kể chuyện xảy ra lúc mình mới vừa đi nước ngoài học. Trong khi Trình Dịch Hòa cảm thấy đó là những việc tẻ nhạt, không đáng nhắc tới, nhưng đối với Trình Lâm mà nói đó là những câu chuyện rực rỡ như màu sắc cầu vồng.

Trình Lâm nghe đến thú vị chỗ thú vị sẽ cười ra tiếng, Trình Dịch Hòa rất muốn chọc cười cậu, cố ý đem một số chi tiết nhỏ nói rất khoa trương, Trình Lâm cười càng vui vẻ hơn.

Hai người nói liên miên hết một buổi trưa mới phát giác đói bụng nên cùng đi làm cơm. Sau khi ăn cơm xong Trình Lâm bất chợt nảy sinh suy nghĩ muốn đi leo núi, cũng không cần đi đến những ngọn núi cao hùng vĩ đến ngọn núi gần thôn là được.

Trình Dịch Hòa liền dẫn Trình Lâm đi, hai người tay cầm tay, đi rất chậm, nhưng đi tới giữa sườn núi Trình Lâm lại muốn về nhà, nói bị lạnh. Trình Dịch Hòa sờ sờ trán của cậu thấy khá nóng, liền cõng Trình Lâm trên một đường đi trở về nhà.

Giằng co một buổi trưa, sau khi về đến nhà Trình Lâm đã ngủ trên lưng Trình Dịch Hòa. Dịch Hòa kêu cậu dậy cho uống thuốc hạ sốt, mới đem người nhét vào ổ chăn.

Trình Dịch Hòa cũng mệt đến ngất ngư, dựa vào người Trình Lâm mà ngủ, ngủ đến nửa đêm mới thức tỉnh, anh sờ sờ trán Trình Lâm, lúc này thấy không còn nóng nữa mới yên tâm.

Sáng sớm hôm sau, theo thói quen đồng hồ sinh học Trình Dịch Hòa thức dậy, theo lẻ thường anh hơi động thì Trình Lâm cũng thức theo, cậu buồn ngủ mông lung nhìn anh, nói: “Anh không phải đi bận đi làm sao ”

Trình Dịch Hòa nói: “Không bận việc, anh ở nhà cùng em.”

Trình Lâm nói: “Em muốn ngủ, anh ở nhà với em làm gì?”


Hôm qua Trình Dịch Hòa bỏ làm một ngày, công việc dồn lại rất nhiều nên cúi người hôn trán Trình Lâm một cái nói:”Anh đi rất nhanh sẽ trở về, em ngủ đi.”

Chờ Trình Lâm ngủ an ổn, Trình Dịch Hòa mới đứng dậy ra cửa.

Trình Lâm đang lúc nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy có người ở gõ cửa, vốn cho là nghe lầm nhưng tiếng gõ cửa lại kiên định và mạnh mẽ, vô cùng có nhịp điệu, có cảm giác không được thề không bỏ qua, làm Trình Lâm trong nháy mắt thanh tỉnh.

Lòng Trình Lâm sốt sắng và sợ sệt, cậu đứng dậy nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, gắng sức mới chậm rì rì đi tới cửa, hỏi: “Ai?”

“Là tôi, Dương Tiêu.” Là một giọng nam quen thuộc.

Trình Lâm nhất thời không nhớ ra được là ai: “Tôi không quen.”

Người kia dừng một chút, nói: “Dương quản lý.”

Trình Lâm ngạc nhiên, do dự có mở cửa nên hay không. Cậu không nói chuyện, Dương Tiêu hỏi: “Ngày hôm qua sao cậu không tới làm?”

Thì ra là quan tâm đến mình.

Trình Lâm cảm thấy mình không có lễ phép, liền mở cửa, Dương Tiêu nhìn thấy sắc mặt Trình Lâm tái nhợt, nhíu nhíu mày, hỏi: “Bị bệnh?”

Trình Lâm gật gật đầu.

Dương Tiêu nói: “Cậu không có đi làm nên tôi tới thăm một chút, vậy cậu khỏi bệnh rồi tiếp tục tới làm đi.”

Ngữ khí của ông lo lắng, nhưng hai người thực sự không quá thân, Trình Lâm không hiểu tại sao ông lại đối xử với mình như thế, nói: “Dương quản lý, tôi rất xin lỗi, tôi… Tôi không thể đi làm.”

Dương Tiêu cười cười, hỏi: “Không sao, chừng nào khỏi bệnh thì trở lại làm là được, không cần sốt sắng.”

“Không phải…” Thấy ông xuyên tạc ý của mình, Trình Lâm sốt ruột không biết nên giải thích thế nào.

Dương Tiêu rất kiên trì chờ Trình Lâm nói tiếp, ngoại trừ không hiểu tại sao lại luôn quan tâm Trình Lâm, vẫn rất lễ phép duy trì khoảng cách.

Trình Lâm cắn cắn môi dưới, vẫn hỏi: “Tại sao ông đối với tôi tốt như vậy?”

Dương Tiêu ngẩn ra, không nghĩ cậu sẽ hỏi như vậy, nhưng hồi tưởng lại cũng thấy biểu hiện của mình rất không phép tắc, liền xin lỗi nói: “Xin lỗi, tôi làm cho cậu không thoải mái sao? Là lỗi của tôi, tôi sẽ chú ý. Còn nghi hoặc của cậu cũng không cần sốt sắng, chủ yếu là bởi vì dung mạo cậu rất giống một vị cố nhân, cho nên tôi mới nhất thời thất thố.”

Nghe ông nói đến “Một vị cố nhân”, chẳng biết vì sao, trong lòng Trình Lâm bỗng nhiên có một cảm xúc ập tới không nói rõ được cũng không tả rõ được, liền hỏi: “Cố nhân của ông, người đó …”

Dương Tiêu ôn nhu thương xót nở nụ cười: “Người ấy đã mất từ lâu.”

Bầu không khí nhất thời vắng lặng, Trình Lâm nghĩ, chắc là một vị cố nhân rất quan trọng, nếu không thì không thể chỉ vì cậu có hình dáng giống lại chiếu cố cậu như vậy.

Dương Tiêu dùng đôi mắt đầy hoài niệm nhìn mặt Trình Lâm, nói: “Cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh, tôi đi trước.”

Nói xong, liền tiêu sái lái xe rời đi.

Trái lại Trình Lâm vẫn đứng ở cửa sững sờ, nhìn xe kia nhanh chóng chạy đi.

Một trận gió thổi tới, Trình Lâm cảm thấy lạnh, kiên cường chống đỡ trở vào nhà ngã ở trên giường, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Mãi đến khi có cảm giác một bàn tay dày rộng đang nhẹ nhàng xoa xoa hai gò má của mình cậu mới đột ngột thức dậy, thấy người ngồi ở bên giường là Trình Dịch Hòa thì thở phào một hơi, cánh tay chống trên giường, rướng người hôn anh, nói: “Anh họ, anh đã trở về, có phải đã đến giờ dùng cơm trưa? Em còn chưa làm cơm.”

Trình Dịch Hòa ấn lại bờ vai cậu, nói: “Không thoải mái thì nằm nữa đi, anh mua sủi cảo tôm và trứng muối cháo thịt nạc, còn có cá chưng, em muốn ăn cái gì, anh đi hâm lại.”

Trình Lâm nghe xong tâm thương yêu không dứt, trong thôn không bán những thứ đồ ăn này, cậu khẳng định Trình Dịch Hòa đã đi đến thủ đô, nói: “Sao anh xài tiền bậy bạ? Trong nhà tùy tiện làm một chút điểm tâm là được.”

Trình Dịch Hòa nói: “Làm sao tốn tiền bậy bạ, ăn không hết thì sẽ để vào tủ lạnh từ từ ăn là được, em không muốn ăn, anh sẽ đi làm cho em món khác.”

Trình Lâm nói: “Không cần, hiện giờ em không có khẩu vị gì.”

“Sáng sớm không ăn cơm, không đói bụng sao.”

Trình Lâm nói: “Vậy thì ăn một chút cháo đi, cái khác ăn không vô.”

Trình Dịch Hòa đi đem cháo hâm nóng bưng đến trước giường, nhưng Trình Lâm ăn hai muỗng thì không ăn nổi nữa, Trình Dịch Hòa nhìn cậu thực sự miễn cưỡng, cũng không cưõng bách, đem cháo còn lại ăn hết.

Trình Dịch Hòa đi rửa chén, Trình Lâm liền ở phía sau như đuôi nhỏ nhìn Trình Dịch Hòa rửa chén, cậu phát hiện tay anh thô hơn rất nhiều, Trình Lâm đau lòng, từ phía sau lưng ôm lấy Trình Dịch Hòa, nói: “Anh, em còn muốn đi làm.”

“Được rồi, chỉ cần em thích như thế nào cũng được.” Trình Dịch Hòa đáp ứng liên tục.

Trình Lâm còn tưởng rằng sẽ năn nỉ rất lâu, nên rất kinh ngạc: “Anh đã nghĩ thông rồi à?”

Trình Dịch Hòa quay người cầm tay Trình Lâm hôn một cái: “Ngày hôm nay anh đã tỉ mỉ suy nghĩ, trước kia là anh không đúng, anh không cân nhắc qua cảm thụ của em.”

Trình Lâm muốn phản bác, bị ngón tay của Trình Dịch Hòa đè xuống đôi môi.

Trình Dịch Hòa nói: “Bởi vì sợ em bị thương tổn mới muốn trói em ở bên người, là anh quá ích kỷ, là anh đối với em chưa đủ tốt, phương pháp của anh quá thô bạo. Anh cũng biết sai rồi, cho nên đừng tiếp tục thương tâm, được không?”

Trình Lâm mở to đôi mắt sững sờ nhìn Trình Dịch Hòa, thấy trong con ngươi anh có bóng của mình, cậu không nghĩ tới Trình Dịch Hòa sẽ nói lời nói này. Kỳ thực cậu chưa từng trách Trình Dịch Hòa, cảm giác được quý trọng nâng ở lòng bàn tay làm lòng cậu ấm áp thư thích, cả người như đang ở trên mây.

Trình Dịch Hòa nâng mặt Trình Lâm lên, nhẹ nhàng hôn môi của cậu một cái: “Được không? Có được hay không?”

Trình Lâm ngơ ngác đáp lại: “Được, nhưng em không có trách anh, cũng không có thương tâm, em rất vui vẻ.”

Trình Dịch Hòa áo não nói: “Hại em sinh bệnh là lỗi của anh.”

Trình Lâm hôn một cái lên môi Trình Dịch Hòa: “Vậy em tha thứ cho anh.”

Trình Dịch Hòa nhẹ giọng nói: “Được.”

Hôm sau trời vừa sáng, hai người cùng ra ngoài, Trình Dịch Hòa trước đưa Trình Lâm đến núi Sơn Nam sau đó mới lái xe rời đi.

Trình Lâm vốn trong lòng còn chút thấp thỏm, nghĩ muốn giải thích một phen, nhưng Dương Tiêu thấy cậu cũng không phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt nói câu: “Đến rồi? Thân thể khá hơn chút nào không?”

Trình Lâm nói: “Tốt hơn rồi.”

Dương Tiêu gật gật đầu, đơn giản thông báo vài chuyện cần làm rồi không nói gì nữa. Không có tận lực xa lánh và tới gần, vẫn duy trì khoảng cách giữa đồng nghiệp nên có với nhau, điều này làm cho Trình Lâm tự tại rất nhiều.

Hết giờ làm việc Trình Dịch Hòa đã chờ ở bên dưới núi, hai người cùng nhau về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui