Cùng lúc đó, đèn trên trần hành lang sáng lên xua tan bóng tối bao phủ.
Rốt cuộc Trình Dịch Hòa đã nhìn thấy rõ ràng, người đứng cách đó không xa chính là Trình Lâm.
Không biết tại sao lúc này nhìn Trình Lâm vô cùng uể oải, tuy rằng đứng dựa vào tường vẫn cứ lảo đà lảo đảo lúc nào cũng có thể sẽ ngã xuống, vẻ mặt thần thái mệt mỏi đến cực điểm.
Khi cậu nhìn thấy Trình Dịch Hòa hai mắt sáng ngời, vừa định đi về phía Trình Dịch Hòa đã bị Trình Dịch Hòa chặt chẽ ôm vào trong lồng ngực.
Theo Trình Dịch Hòa đi ra ngoài, Lưu Gia Dương không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn hai người ôm nhau, thật lâu mới nói: “Dịch Hòa… Người này chính là?”
Trình Lâm nghe thấy tiếng nói của người lạ giống như bị điện giật rụt tay về, ngay sau đó sợ hãi đẩy Trình Dịch Hòa ra.
Nhưng Trình Lâm giãy dụa rất nhẹ nên Trình Dịch Hòa không có cảm nhận được, anh kéo Trình Lâm vào trong ngực nói với Lưu Gia Dương: “Đây là Trình Lâm.”
Ánh mắt Lưu Gia Dương dừng lại nơi cánh tay Trình Dịch Hòa đang ôm eo Trình Lâm, lập tức bỏ qua cảm xúc khó mà diễn tả bằng lời khi nãy, ý tứ sâu xa hỏi: “Các cậu là?”
Toàn bộ tinh thần của Trình Dịch Hòa đã đặt ở trên người Trình Lâm tự động quên những lời Lưu Gia Dương nói, ôn nhu hỏi Trình Lâm: “Sao em một mình chạy đến nơi đây? Làm sao em tìm được nơi này?” Nói xong giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ: “Đã trễ thế này, có ăn gì chưa?”
Trình Dịch Hòa quan tâm liên tiếp hỏi han làm Trình Lâm vui vẻ nở nụ cười, nói: “Anh họ, em không sao.”
Lưu Gia Dương chen vào nói: “Khách tới nhà đừng có đứng bên ngoài, vào nhà nói sau đi.”
Hắn vốn định bày ra tư thái chủ nhân nhưng không nghĩ Trình Dịch Hòa không nể mặt mũi, ngược lại hỏi ý Trình Lâm: “Thế nào? Có đói bụng hay không? Trước tiên đi ăn cơm?”
Trình Lâm nói: “Mệt một chút.”
Trình Dịch Hòa liền nói với Lưu Gia Dương: “Tôi trước tiên phải cho Lâm Lâm đi nghỉ ngơi một hồi, còn cậu làm sao bây giờ? Nếu như đói bụng thì cậu đi trước đi. Ngày hôm nay thật ngại quá.”
Ánh mắt Lưu Gia Dương không dễ phát hiện tối đi hai phần, nói: “Không sao, vẫn là cùng nhau đi.”
Ba người trở vào nhà, Trình Dịch Hòa kéo Trình Lâm vào phòng của mình, Lưu Gia Dương ngồi ở phòng khách, hắn vốn muốn mượn cớ xem bọn họ làm gì, Trình Dịch Hòa lại trở tay khép cửa phòng lại.
Bên trong gian phòng.
Trình Lâm nhíu mày nhỏ giọng hỏi: “Anh họ, hai anh muốn đi hẹn hò sao?”
Trình Dịch Hòa kỳ quái nói: “Cái gì hẹn hò?”
Trình Lâm lo lắng nói: “Hai anh muốn đi hẹn hò cũng không cần để ý em, làm người ta mất hứng cũng không tốt.”
Trình Dịch Hòa cong ngón tay trỏ gõ gõ vào trán Trình Lâm: “Ngốc, đó là bạn học của anh, lần trước có về nhà anh, lúc đó anh kêu em đi gặp nhưng em không gặp. Tụi anh thuê chung nhà thôi, không có gì khó ăn nói khó giải thích.”
Trình Lâm chợt nói: “Hả, biết rồi.”
Trình Dịch Hòa bình tĩnh nhìn Trình Lâm, bỗng nhiên kề sát bên tai cậu, âm thanh trầm thấp dễ nghe tràn ngập từ tính, nói: “Anh muốn hẹn hò, cũng chỉ hẹn hò với em.”
Trình Lâm bị trêu chọc trong nháy mắt lỗ tai hồng thấu.
Ngay sau đó, Trình Dịch Hòa liền nắm eo Trình Lâm ôm cậu lên giường, Trình Lâm giãy giụa nói: “Không, không được, quần áo của em không sạch sẽ, làm dơ giường của anh.”
Trình Dịch Hòa ngăn Trình Lâm lại, ở trên cao nhìn xuống nói: “Có lúc nào anh ghét bỏ em chưa, nói, sao đột nhiên tìm tới đây?”
Trong mắt Trình Lâm chợt lóe một chút hoảng hốt và ẩn nhẫn, ngập ngừng nửa ngày, nói: “Nhớ anh.”
Trình Lâm rất ít nói những lời như thế này với anh, Trình Dịch Hòa biết khác thường, nắm cằm Trình Lâm, nói: “Còn muốn gạt anh? Biết gạt anh hậu quả ra sao không?”
Trình Lâm căng thẳng lông mi cũng run run rẩy rẩy, do dự nửa ngày, nói: “Em… Em và anh ba đánh nhau.”
Lần này thật làm Trình Dịch Hòa kinh sợ, tính tình Trình Lâm hoà thuận, rất ít cùng người khác xung đột, nói là nhẫn nhục chịu đựng cũng không quá đáng, chuyện gì có thể làm cho cậu và Trình Dịch Tân đánh nhau?
Trình Dịch Hòa hỏi: “Tại sao?”
Trình Lâm đỏ cả vành mắt, nước mắt lưng tròng thoạt nhìn rất đáng thương, Trình Dịch Hòa nhất thời đau lòng, dỗ dành: “Không có chuyện gì, đánh nhau thì đánh nhau, dám bắt nạt em đánh chết nó cũng không thiệt thòi, không có gì ghê gớm, trước tiên cứ ở đây mấy ngày.”
Trình Lâm khóc nức nở ừ một tiếng.
Một giây sau, tay Trình Dịch Hòa lòn vào trong vạt áo Trình Lâm, xoa cái lưng trơn bóng của Trình Lâm, Trình Lâm cố chống cự nói: “Không được, quần áo của em mấy ngày không thay đổi, em không muốn cùng anh cái kia.”
Trình Dịch Hòa cười nói: “Làm sao em lại luôn nghĩ đến loại chuyện đó chứ, anh sợ em bị thương mà không nói cho anh biết.”
Trình Lâm bị nói mặt đỏ tới mang tai, thở hổn hển nửa ngày không nói ra được một câu, trong lòng nghĩ, rõ ràng mỗi lần đều là anh nóng lòng làm chuyện như vậy, lần này sao trách em suy nghĩ lung tung.
Trình Dịch Hòa nói: “Anh tìm vài bộ đồ của anh cho em thay đổi, ngày mai đi mua cho đồ mới cho em.”
Trình Lâm không muốn để cho Trình Dịch Hòa phiền phức, nhưng vừa nãy bị Trình Dịch Hòa đè xuống giường, đau nhức tích lũy mấy ngày từ trong thân thể bộc phát ra, thậm chí ngay cả đứng dậy cũng không có sức.
Thấy Trình Dịch Hòa đứng nơi tủ treo quần áo tìm kiếm, Trình Lâm cũng không ngăn trở nữa, hoảng hoảng hốt hốt nhắm hai mắt lại.
Nửa phút sau, Trình Dịch Hòa từ tủ quần áo bên trong rút ra vài bộ quần áo thích hợp với Trình Lâm, anh nói: “Lại đây, trước tiên thay quần áo.”
Nửa ngày không thấy cậu đáp lại, anh quay người lại thấy Trình Lâm đã nằm trên giường ngủ thiếp đi, hai hàng lông mày thanh tú vẫn còn nhíu chặt.
Trình Dịch Hòa đầy bụng nghi vấn, vốn muốn hỏi thêm vài câu, lúc này cũng thôi.
Anh cầm quần áo để lại chỗ cũ, lặng lẽ đi tới giúp Trình Lâm cởi giày tất và áo khoác, kéo chăn lên đắp cho cậu, nhìn dáng vẻ đáng yêu khi cậu ngủ không nhịn được cúi đầu hôn một cái vào mắt cậu.
Bên ngoài Lưu Gia Dương đang ngồi ở trên ghế sa lon tùy tiện xem một quyển tạp chí, thấy Trình Dịch Hòa rón rén đi ra, cẩn thận khép cửa phòng lại.
Lưu Gia Dương nói: “Làm sao vậy?”
Trình Dịch Hòa nhẹ giọng lại nói: “Em ấy đã ngủ, đêm nay không đi ra ngoài sao?”
Lưu Gia Dương đành phải nói: “Được rồi.” im lặng chốc lát, lại hỏi: “Cậu ấy không thoải mái sao?”
Trình Dịch Hòa nói: “Không có, em ấy chưa từng xa nhà, bỗng nhiên từ xa chạy đến tới nơi này nhất định mệt muốn chết.” Trình Dịch Hòa cầm chiếc ly trên bàn uống một hớp nước, nghĩ tới điều gì, ngón tay thon dài trong nháy mắt xiết chặt ly nước, nói: “Trình Dịch Tân tên khốn kia, chờ tôi trở về sẽ đánh nó tới cha mẹ không nhìn ra.”
Trình Dịch Tân thì Lưu Gia Dương biết, lần trước đi đến nhà Trình Dịch Hòa đã gặp, giờ khắc này nghe Trình Dịch Hòa nói như vậy, liền hỏi: “Trình Lâm là..” Nhất thời sợ mình nói sai, nửa câu sau nuốt xuống bụng.
Trình Dịch Hòa nói: “Em họ của tôi. Con của chú hai.”
Biểu tình căng thẳng của Lưu Gia Dương rốt cục triệt để thanh tĩnh lại, nói: “Giữa hai thiếu niên với nhau đánh lộn là rất bình thường.”
Trình Dịch Hòa nghĩ, bảo bối trong lòng tôi không phải tùy tiện cho người bắt nạt. Anh không muốn cùng Lưu Gia Dương tiếp tục thảo luận đề tài này, để chiếc ly xuống nói: “Tôi xuống dưới lầu tùy tiện mua một chút thức ăn, cậu muốn ăn cái gì?”
Lưu Gia Dương đứng dậy, lấy áo khoác, nói: “Cùng đi.”
Trình Dịch Hòa lo lắng Trình Lâm nửa đêm tỉnh sẽ đói bụng, còn cố ý mua thức ăn chuẩn bị làm cơm cho Trình Lâm, nhưng Trình Lâm ngủ thẳng tới buổi trưa ngày sau mới tỉnh lại.
Vừa vặn thứ hai Trình Dịch Hòa không có lớp, nếu như bình thường anh sẽ đi thư viện tự học. Nhưng Trình Lâm đến, Trình Dịch Hòa không thể chuyên tâm học tập.
Trình Lâm ở trên giường ngủ, anh dựa vào đầu giường cầm một quyển sách chuyên ngành xem.
Cho nên sau khi Trình Lâm tỉnh lại, nhìn thấy Trình Dịch Hòa chuyên tâm đọc sách, ngoài cửa sổ, ánh nắng ngày đông ấm áp chiếu vào người Trình Dịch Hòa như dát lên một tầng nhung quang, làm cho khuôn mặt lạnh lùng của anh nhu hòa hơn rất nhiều.
Trình Lâm không nhịn được lấy tay chọt chọt hai má Trình Dịch Hòa.
Trình Dịch Hòa nhếch khóe môi, ánh mắt vẫn nhìn vào trong sách, lại nghiêng đầu cắn ngón tay Trình Lâm như đang thưởng thức một món ăn ngon, thậm chí dùng đầu lưỡi không ngừng liếm láp, vừa tình sắc vừa khiêu khích.
Bị đầu lưỡi liếm đầu ngón tay, giống như có từng dòng điện nhỏ thẳng đánh vào trong tim, làm người tê tê dại dại khiến Trình Lâm không chịu nổi muốn rụt tay về. Trình Dịch Hòa sớm biết cậu muốn gì, lập tức cắn chặt ngón tay Trình Lâm, anh dùng sức không để cho cậu cảm thấy đau nhưng cũng không thể rút lại. Sau đó đem đầu ngón tay của cậu ngậm vào trong miệng.
Trình Lâm cầu xin tha thứ: “Buông em ra, không chơi.”
Lúc này Trình Dịch Hòa mới để quyển sách trên tay xuống, cười nhìn Trình Lâm không nói lời nào.
Trình Lâm đỏ lỗ tai, nhỏ giọng xin tha: “Anh…” Nói xong còn quơ quơ ngón tay.
Lúc này Trình Dịch Hòa mới có lòng từ bi buông tha Trình Lâm.
Trình Lâm liền đem tay giấu vào trong chăn.
Trình Dịch Hòa buồn cười xoa xoa đầu Trình Lâm, nói: “Heo con, ngủ lâu như vậy đói bụng không?”
Trình Lâm dùng chăn cuộn mình lại chặt chẽ, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ, nói: “Không đói bụng, em còn muốn nằm.”
“Được, em muốn nằm đến ngày mai cũng được.”
Trình Lâm nằm ở trên gối nhìn Trình Dịch Hòa, bởi hai người khoảng cách quá gần, Trình Lâm có thể từ trong đôi mắt Trình Dịch Hòa nhìn rõ ràng hình ảnh của mình, trong nháy mắt cậu cảm thấy trong thế giới của Trình Dịch Hòa đều chỉ có một mình Trình Lâm.
Cảm giác này phảng phất như phù dung chớm nở làm Trình Lâm đột nhiên cười rộ lên, Trình Dịch Hòa cong ngón tay thân mật bóp bóp mũi Trình Lâm. Nhưng một giây sau, đôi mắt trong trẻo của Trình Lâm đột nhiên rơi xuống một chuỗi nước mắt, ngay sau đó cậu lập tức dùng hai tay che mặt.
Trình Dịch Hòa sửng sốt một giây mới biết Trình Lâm đang khóc, ôm Trình Lâm vào trong lòng.
Nếu như không phải giữa ngón tay Trình Lâm chảy ra vài giọt nước mắt, Trình Dịch Hòa còn tưởng rằng vừa nãy mình nhìn lầm.
Trình Dịch Hòa không biết Trình Lâm có ủy khuất gì, nhưng nhìn Trình Lâm như thế này, trong lúc rất đau đớn, nhẹ vỗ về lưng Trình Lâm, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Có phải là chịu ủy khuất? Chờ anh về nhà, sẽ thay em đánh Trình Dịch Tân, có được hay không?”
Trình Lâm nằm ở trong lồng ngực Trình Dịch Hòa, nghe vậy liền lắc đầu, qua hai, ba giây, lại gật gật đầu, ngay sau đó, lại lắc đầu.
Trình Dịch Hòa bị cậu làm cho không hiểu ra sao: “Có ý gì, anh không hiểu gì hết”.
Dứt lời anh muốn lấy bàn tay Trình Lâm đang bụm mặt ra, nói: “Được rồi, em có chuyện thì nói cho anh, anh họ quá ngu ngốc.”
Ngón tay dễ dàng bị đẩy ra, nhưng Trình Lâm rất ngượng ngùng, chui vào trong lồng ngực Trình Dịch Hòa, mặt dính sát ngực Trình Dịch Hòa, không cho anh nhìn mình.
Trình Dịch Hòa không có cách nào, không thể làm gì chỉ ôm cậu vào lòng chậm rãi động viên.
Trình Lâm nằm trong lồng ngực Trình Dịch Hòa khóc thút thít, qua hồi lâu cảm xúc mới dần dần chuyển biến tốt, cậu ngẩng mặt lên, tiến đến bên tai Trình Dịch Hòa nức nở nói: “Anh họ … Em không muốn đi học, chúng ta cùng rời khỏi nơi này, đến một nơi không ai quen biết, có được hay không?”
Trình Dịch Hòa khẽ cười nói: “Muốn cùng anh chạy trốn sao? Được nha, cùng với em, đi nơi nào anh đều nguyện ý.”
Trình Lâm lại tưởng thật, cậu hưng phấn nắm lấy cổ áo Trình Dịch Hòa, đôi mắt đỏ hồng vì khóc lại hiện lên vui vẻ khó thể hình dung: “Vậy bây giờ chúng ta đi ngay đi.”
Trình Dịch òa bật cười, không muốn trả lời, nhưng không thể nói đồng ý được.
Trình Dịch Hòa nói chính xác trăm phần trăm, dám thề với trời tuyệt không có nửa phần giả tạo, anh cũng nguyện ý cùng Trình Lâm đi đến một nơi không có người quấy rối, trải qua cuộc sống tự do tự tại.
Nhưng là con người đôi khi cũng lực bất tòng tâm, ít nhất đối với hoàn cảnh trước mắt anh không có năng lực lo cơm áo đầy đủ cho Trình Lâm, anh cũng không đành lòng để Trình Lâm chịu khổ.
Cho nên lời nói của anh chỉ là một nguyện vọng tốt đẹp.
Nhưng những lời này anh phải nói sao với Trình Lâm, tuổi của Trình Lâm là tuổi không buồn không lo, không nên lo lắng vấn đề liên quan đến cuộc sống tương lai.
Nhưng lúc Trình Dịch Hòa chưa biết làm sao xử trí tình huống trước mặt, cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra, Lưu Gia Dương đứng ở cửa nói: “Còn không…” Hiển nhiên hắn không ngờ ở trong phòng hai anh em ở trên giường ôm nhau thân thiết, nói lắp một chút: “Còn chưa chịu rời giường sao?”
Trình Dịch Hòa hơi nhíu mày, lòng không thích Lưu Gia Dương tự ý mở cửa phòng của mình, Trình Lâm bị sợ hết hồn, theo bản năng rút vào ngực Trình Dịch Hòa sau đó mới quay đầu lại nhìn về phía cửa.
Lưu Gia Dương thấy Trình Lâm vành mắt ửng hồng, hỏi: “Đây là thế nào?”
Trình Dịch Hòa vẫn cứ thản nhiên ôm Trình Lâm, nói: “Đứa nhỏ cáu kỉnh đây, đừng để ý tới em ấy, cậu đi ăn cơm trước đi.”
Lưu Gia Dương gật gật đầu, “Được.” Đóng cửa lại đi ra.
Mãi đến khi nghe thấy âm thanh cửa lớn đóng lại, Trình Lâm mới nhỏ giọng nói: “Vừa nãy thật là dọa người.”
“Sợ cái gì?”
Trình Lâm nói: “Nếu anh ấy nói cho bác cả, chúng ta sẽ bị tóm lại.”
Trình Dịch Hòa cười nói: “Sẽ không, không cần lo lắng. Mặc dù cậu ấy kỳ kỳ quái quái, nhưng cậu ấy không phải là người lắm mồm.”
Trình Lâm cau mày suy nghĩ một lúc lâu, hoài nghi nói: “Có đúng không? Nhưng em thật lo lắng.”
Trình Dịch Hòa vỗ trán của cậu, nói:”Cả ngày nghĩ chuyện này để làm gì, anh nói không thì sẽ không.”
Trình Lâm bình tĩnh nhìn Trình Dịch Hòa, nói: “Nếu như bác cả biết được anh sẽ chia tay với em sao?”
Trình Dịch Hòa thấy Trình Lâm trịnh trọng hỏi, liền tăng thêm ngữ khí, kiên định nói: “Không.”
“—— thế nhưng tại sao em lại hỏi như vậy? Ở nhà đến cùng xảy ra chuyện gì?”
Trình Lâm do dự vài lần, vẫn ngậm miệng không nói chuyện.
Trình Dịch Hòa biết Trình Lâm không dễ dàng mở miệng, liền cố ý trầm mặt sắc, nói: “Em không nói anh sẽ giận.”
Trình Lâm quả thực bị lừa, nhanh chóng nói: “Đừng, đừng, em… Em chỉ sợ bác cả biết chuyện của chúng ta mà thôi.”
Trình Dịch Hòa biết Trình Lâm sẽ không vô duyên vô cớ sợ sệt điều này, nói: “Ai biết? —— Trình Dịch Tân? Sau đó nó đánh em?”
Trình Lâm đỏ cả vành mắt, môi dưới đáng thương run run mấy lần, nói: “Anh ba nói nhìn thấy anh và em ôm nhau, anh ấy nói sẽ nói cho bác cả, em cầu xin anh ấy đừng đi, anh ấy không đồng ý, sau đó… Sau đó…” Cậu lau nước mắt, nói tiếp: “Sau đó không biết chuyện gì xảy ra liền đánh nhau, em sợ anh ấy thật đi nói cho bác cả nên không dám về nhà. Vừa vặn em nhớ trước kia anh nói với em đã dọn ra khỏi ký túc xá, liền tới tìm anh.”
Trình Dịch Hòa không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, đau lòng sờ sờ khuôn mặt Trình Lâm, an ủi: “Không cần phải sợ, ôm nhau thì có làm sao, có thể chứng minh cái gì? Hơn nữa nó không biết? Coi như nó nhìn thấy anh hôn em, nó sợ anh đánh nó, rắm cũng không dám thả một cái.” Anh vuốt ve khuôn mặt Trình Lâm: “Nó cũng dám bắt nạt em. Nó chỉ là quả hồng mềm.”
Trình Lâm lo lắng nói: “Em vẫn sợ. Chúng ta đi thôi, có được hay không? Trốn một hai năm, chờ bác cả bớt giận chúng ta sẽ trở về xin tha thứ.”
Trình Dịch Hòa nói: “Mẹ anh sẽ không biết, nếu như biết bà đã sớm tìm tới nơi này đánh anh một trận.”
“Nhưng …” Trình Lâm ngập ngừng nửa ngày, cũng không biết nên nói cái gì, bởi vì như Trình Dịch Hòa từng nói, nếu như người trong nhà biết chuyện của họ, sẽ không như bây giờ gió êm sóng lặng.
Thấy Trình Lâm vẫn cứ lo lắng, Trình Dịch Hòa an ủi: “Mặc dù bọn họ biết được cũng không có gì, có anh ở đây, không cần sợ.”
Trình Lâm từ nhỏ đến lớn đều dựa vào Trình Dịch Hòa, cho nên anh nói cái gì, Trình Lâm đều sẽ vô điều kiện tin tưởng, nghe vậy, mới miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
Vì muốn dời lực chú ý của Trình Lâm, Trình Dịch Hòa liền hỏi: “Buổi trưa muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được.”
Trình Dịch Hòa liền đem nguyên liệu tối hôm qua mua được nấu ăn, đơn giản làm vài món đủ để hai người lấp đầy bụng.
Hơn nữa không biết Trình Lâm đã làm gì, sau khi thay quần áo, quần áo cũ đổ rào rào một lớp bụi bẩn, Trình Dịch Hòa trực tiếp vứt hết vào trong máy giặt.
Thấy Trình Lâm rầu rĩ không vui, buổi chiều Trình Dịch Hòa dẫn Trình Lâm dạo công viên và thương trường giải sầu. Lúc này cảm xúc Trình Lâm mới chuyển biến tốt.
Lúc hai người về nhà đã hơn tám giờ tối, Lưu Gia Dương vẫn chưa về.
Không có người lạ làm cho Trình Lâm buông lỏng rất nhiều, trở về buông mình ở trên ghế sa lon. Trình Dịch Hòa đi lấy quần áo trong máy giặt ra chuẩn bị phơi lên, Trình Lâm liền đi tới bên cạnh Trình Dịch Hòa, nói: “Anh họ, để cho em làm đi.”
Trình Dịch Hòa nói: “Không phải em mệt mỏi sao? Rửa mặt lên giường ngủ đi.”
Trình Lâm gãi gãi hai má, có chút ngượng ngùng nói: “Em muốn tắm.”
Hai mắt Trình Dịch Hòa sáng ngời, nói: “Được nha.” Sau đó lập tức đem quần áo mới vừa lấy ra bỏ lại vào máy giặt.
Trình Lâm không phát hiện trong giọng nói của anh đầy hưng phấn, ngu ngốc cầm khăn tắm rồi bị Trình Dịch Hòa đẩy tới buồng tắm.
Cậu mới vừa cởi hết quần áo, đột nhiên cửa nhà tắm bị mở ra, Trình Dịch Hòa lỏa thể nửa người trên chen vào. Phòng này vốn nhỏ, buồng tắm cũng chỉ có thể chứa một người, nếu hai người cùng chui vào thì không thể nhúc nhích.
Trình Lâm mắc cỡ muốn mặc quần áo vào, đã bị Trình Dịch Hòa đẩy vào góc tường, vội la lên: “Anh vào để làm gì? Em tắm xong rồi anh đi vào.”
Trình Dịch Hòa hiền lành cười nói: “Anh giúp em chà lưng nha.”
Trình Lâm nói: “Em không muốn.”
Trình Dịch Hòa không cho phép cậu từ chối, đã thô bạo xoay Trình Lâm làm cho cậu quay mặt vào tường, cơ thể rắn chắc dính sát vào lưng Trình Lâm, mập mờ nói: “Không muốn cũng phải muốn.”
Vốn chỉ muốn đơn giản tắm, hai người lại dằn vặt đến gần tới mười một giờ.
Lúc Lưu Gia Dương trở về nhà, mới vừa vào cửa đã nghe tiếng nước chảy trong buồng tắm. Hắn không để ý trở về phòng của mình.
Tiếng nước chảy hơn mười phút mới ngưng, từ buồng tắm truyền đến tiếng hai người nói chuyện, nhưng âm thanh quá nhỏ, nghe không rõ ràng lắm.
Lưu Gia Dương trong lòng kỳ quái, liền cất giọng nói: “Dịch Hòa, cậu xong chưa? Tôi muốn dùng phòng vệ sinh.”
Sau mười mấy giây mới truyền đến âm thanh của Trình Dịch Hòa: “Chờ một chút, lập tức xong ngay.”
Lại qua hơn mười phút, cửa phòng tắm mới mở ra, Lưu Gia Dương thò người ra nhìn, trong lòng có sự hồi hộp khó giải thích được. Hắn thấy Trình Lâm cũng đi ra, cậu mặc áo sơ mi của Trình Dịch Hòa, cổ áo khá rộng lộ ra xương quai xanh và một phần nhỏ ngực trắng như tuyết. Có thể mới vừa tắm rửa xong nên đôi mắt to của cậu ướt nhẹp, hai gò má đỏ bừng, giống như mới từ một nơi thác loạn đi ra ngoài, cả người thoạt nhìn có chút phập phù.
Dáng dấp tương tự như bị quá phận “Thương yêu”.
Lưu Gia Dương trong lòng kinh nghi bất định, kinh ngạc nói: “Cậu….. Các cậu làm sao, cùng tắm rửa?”
Trình Dịch Hòa không muốn bộ dạng này của Trình Lâm bị người khác nhìn thấy, vội cầm khăn tắm để lên trên đầu cậu, đẩy lưng để cậu đi vào phòng ngủ, lúc này mới quay người vô tội hỏi Lưu Gia Dương: “Chà lưng cho nhau, có vấn đề gì không?”
Một câu nói làm Lưu Gia Dương á khẩu không trả lời được.
Trình Dịch Hòa bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: “Tại sao hôm nay cậu lại hỏi vấn đề ngớ ngẩn này?”
Lưu Gia Dương lúng túng nói: “Không có.”
Trình Dịch Hòa ý tứ sâu xa vỗ vỗ vai Lưu Gia Dương, tiêu sái trở về phòng đóng cửa.
——–
Sau hai ngày, trừ phi có chương trình học quan trọng Trình Dịch Hòa mới đi đến trường học, những thời gian khác đều cùng Trình Lâm sống chung một chỗ, nếu không phải vùi ở trong phòng cả ngày thì cũng ra ngoài cả ngày mới về.
Cả mặt của hai người Lưu Gia Dương cũng không thấy.
Thứ sáu tuần này, theo thường lệ thì giáo viên sẽ cho bọn họ đi sở sự vụ chỉnh lý hồ sơ.
Bảy giờ Lưu Gia Dương đã thu thập sẵn sàng, đang chờ Trình Dịch Hòa.
Lúc trước vào lúc này thì Trình Dịch Hòa đã thức rồi, nhưng đợi hơn mười phút, vẫn không thấy phòng ngủ của anh có động tĩnh gì.
Lưu Gia Dương do dự một giây, vẫn muốn đẩy cửa ra nhìn, không ngờ cửa phòng đã bị khóa bên trong. Lưu Gia Dương không thể làm gì là gọi điện thoại kêu Trình Dịch Hòa rời giường.
Mấy ngày nay Lưu Gia Dương đối với biểu hiện của Trình Dịch Hòa cảm thấy bất mãn và thất vọng, không hiểu trước kia anh là một người siêng năng sao đột nhiên trở nên lười nhác như vậy.
Nghĩ hôm nay nhất định phải cùng Trình Dịch Hòa đàm luận vấn đề này, hắn ngồi nghiêm chỉnh chờ ở phòng khách.
Cho nên khi Trình Dịch Hòa mở cửa đi ra, ngay sau đó anh lập tức đóng cửa lại, Lưu Gia Dương vô tình nhìn vào phòng ngủ của Trình Dịch Hòa. Lúc này tuy trong phòng kéo rèm cửa tương đối tối tăm, nhưng hắn vẫn nhìn rõ ràng, trên giường chỉ có một cái chăn, Trình Lâm vẫn đang ngủ.
Trong lòng Lưu Gia Dương bắt đầu hình thành một tư vị khó giải thích được, không chút suy nghĩ liền hỏi: “Cậu và em họ cậu ngủ chung một chăn?”
Trình Dịch Hòa mặc một thân chính trang màu đen càng làm cho anh thêm cao hơn, khí khái anh hùng hừng hực. Lúc này anh đang cài nút áo sơ mi, nghe Lưu Gia Dương nói, đầu tiên là kinh ngạc nhìn cửa phòng đã được mình khóa kỹ, sau đó khó tin nhìn Lưu Gia Dương, thầm nghĩ Lưu Gia Dương này mắt rất tinh, nói: “Tôi chỉ có một cái chăn, không thì làm sao ngủ? Đem em họ tôi ném ra ngoài?”
Lưu Gia Dương đã phát giác Trình Dịch Hòa rất không vui, lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không phải ý đó.”
Trình Dịch Hòa trầm mặc cài xong nút áo, mới thản nhiên nói: “Gần đây cậu rất kỳ quái, vẫn là quan tâm đến mình nhiều hơn một chút đi.”
Dù sao cũng là bạn học nhiều năm, Trình Dịch Hòa không muốn nói lời quá đáng.
Trong bầu không khí lúng túng trầm mặc, hai người đơn giản ăn xong điểm tâm rồi chạy tới sở sự vụ. Bắt đầu bận rộn công tác nên Trình Dịch Hòa vẫn không có biểu hiện ra bất mãn gì, đối xử với Lưu Gia Dương như bình thường, giống như chuyện sáng sớm chỉ là một ảo giác.
Lưu Gia Dương trái lại càng tâm thần không yên, trước mắt nhiều lần xuất hiện những chi tiết khi Trình Lâm ở chung với Trình Dịch Hòa rất thân mật, quấy nhiễu làm hắn buồn bực mất tập trung. Thẳng tới giữa trưa, lòng hiếu kỳ của Lưu Gia Dương mãnh liệt gần như muốn bạo phổi, bức thiết muốn chứng minh suy đoán của mình, nên xin phép nghỉ hai tiếng đồng hồ trở về nhà của mình.
Sau khi hắn vào cửa đã nhìn thấy ánh sáng mặt trời vừa vặn chiếu vào căn nhà tăm tối. Mặt trời ấm áp tràn ngập mỗi một góc, làm căn nhà nhỏ này có thêm chút sinh khí gia đình.
Cửa phòng Trình Dịch Hòa cũng mở, Trình Lâm đang ngồi ở trước bàn học ôm một quyển sách thật dày xem, từ trên bìa sách phán đoán là sách chuyên ngành của Trình Dịch Hòa.
Không biết xem có hiểu hay không nhưng cậu xem rất chăm chú, vẫn chưa phát hiện có người trở về. Lưu Gia Dương nhẹ bước chân chậm rãi đi tới cửa phòng ngủ, đây là lần thứ nhất hắn chăm chú quan sát Trình Lâm.
Trình Lâm thiếu niên thân hình còn chưa nẩy nở, vóc dáng đơn bạc gầy yếu, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu, từ góc độ của Lưu Gia Dương có thể nhìn thấy hàng lông mi cong vút của Trình Lâm. Ánh mặt trời chói chang phảng phất như vẩy lên thân hình cậu ngàn vạn bột phấn màu vàng.
Bề ngoài của cậu có ưu thế trẻ trung tươi tắn của thiếu niên, hắn nhìn cũng không nhịn được tim đập thình thịch.
Trình Dịch Hòa có thể nhịn không bị sắc đẹp mê hoặc được sao?
Trừ phi anh ta là một thẳng nam hàng thật giá thật.
Nghĩ đến chỗ này, hai tay Lưu Gia Dương đang thả lỏng lập tức nắm chặt, hắn dùng sức đến đốt ngón tay đều trở nên trắng. Hắn dừng hai giây rồi không chút do dự đi vào phòng, nói:”Lâm Lâm.”
Trình Lâm ngẩng đầu nhìn thấy Lưu Gia Dương, liền theo bản năng nhìn về sau lưng hắn, nhưng cậu không thấy Trình Dịch Hòa. Vẻ mặt vui vẻ biến mất, ngây cả người, vốn định lễ phép mở miệng gọi một tiếng anh, nhưng từ khi cậu lớn lên tới nay, chỉ gọi một mình Trình Dịch Hòa là anh, đột nhiên gọi người khác như vậy, trong cổ họng như bị nhét một cục bông, nửa chữ cũng phun không ra.
Nhưng nhìn kỹ lại, ánh mắt Lưu Gia Dương tối om om, trong con ngươi phảng phất như có hai đóm lửa càng làm cho Trình Lâm căng thẳng, tay chân luống cuống.
Nửa ngày, Lưu Gia Dương mới khoan dung cười cười, vỗ vỗ vai Trình Lâm rất tự nhiên ngồi ở trên giường Trình Dịch Hòa, nói: “Không cần sốt sắng, anh chỉ trở về lấy chút đồ vật…”
Trình Lâm trầm mặc gật gật đầu, không dám nhìn Lưu Gia Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn như sắp vùi vào trong sách.
Lưu Gia Dương trong lòng tính toán, vốn định tùy ý thăm dò vài câu, một giây sau, ánh mắt của hắn ngưng lại, sắc mặt nhất thời chìm xuống, thậm chí có chút đáng sợ.
Hắn thấy sau tai Trình Lâm có một dấu vết màu đỏ sậm ẩn giấu ở trong tóc rối như là bị muỗi đốt để lại vết tích. Lưu Gia Dương không phải là con nít đương nhiên biết đó là cái gì.
Mấy ngày nay Trình Lâm ở cùng với ai… quả thực quá rõ ràng.
Trong nháy mắt, cả người Lưu Gia Dương tức giận đến phát run, hắn vẫn cho là Trình Dịch Hòa là một thẳng nam, không nghĩ tới anh lại yêu đương với em họ của mình.
Tức giận mãnh liệt làm tim Lưu Gia Dương muốn nứt ra, hắn muốn lớn tiếng chất vấn Trình Lâm, chất vấn cậu khi nào cùng Trình Dịch Hòa phát sinh loại quan hệ này, chất vấn cậu có phải …… câu dẫn Trình Dịch Hòa…hay không?
Lưu Gia Dương gắt gao tập trung nhìn vào chiếc cổ tinh tế của Trình Lâm, thậm chí ác độc nghĩ, nếu như vào lúc này kết thúc sinh mệnh của cậu, vậy hắn có thể triệt để giữ lấy người kia.
Nhưng hậu quả có thể phát sinh nhanh chóng xuất hiện trong đầu Lưu Gia Dương, hắn mạnh mẽ nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã vô cùng bình tĩnh.
Lưu Gia Dương cũng nhìn ra Trình Lâm sợ một mình đối mặt với hắn, trong lòng khinh bỉ cười cười, trên mặt vẫn cứ ôn nhu nói: “Anh chỉ vào hỏi thăm em một chút, bây giờ anh phải đi.”
Trình Lâm cứng ngắc gật gật đầu, vốn tưởng rằng rốt cục có thể thở ra một hơi, ai biết Lưu Gia Dương đi tới cửa rồi lại quay người nói: “À, đúng rồi, anh và anh họ em đêm nay không trở về.”
Cũng không biết có phải ảo giác của Trình Lâm hay không, cậu cảm thấy ngữ khí Lưu Gia Dương cường điệu nhấn mạnh mấy chữ “Anh và anh họ của em”.
Đơn thuần như Trình Lâm, nghe không ra trong lời nói của Lưu Gia Dương ngầm có ý ám muội, cùng một câu đơn giản lời nói sau lưng ẩn giấu ác ý, cậu ngơ ngác gật đầu, biểu thị đã biết.
Nhưng Lưu Gia Dương nói không sai đến giờ cơm tối Trình Dịch Hòa cũng không trở về, Trình Lâm liền tùy tiện uống chút sữa bò miễn cưỡng đối phó, không có chuyện gì làm, vùi ở ghế salon rộng lớn ngủ.
Trình Dịch Hòa giữa đêm mới trở về, thấy trong nhà không có đèn sáng, anh cho là Trình Lâm sớm đã ngủ cũng không đi mở đèn, sờ soạng vào phòng. Anh thấy giường chiếu vẫn chỉnh tề, trên ghế lại có một bóng đen.
Trình Dịch Hòa rón rén đi tới, muốn ôm Trình Lâm lên giường, tay mới vừa mò tới sau gáy Trình Lâm thì nghe Trình Lâm kinh ngạc nói: “Anh họ đã trở về?”
Lúc này Trình Dịch Hòa mới mở đèn bàn, thấy Trình Lâm ôm đầu gối ở trên ghế co lại thành một đoàn nho nhỏ, nói: “Làm sao không ngủ sớm một chút? Đang chờ anh?”
Trình Lâm nghi ngờ nói: “Không phải anh không trở về sao?”
Trình Dịch Hòa nói: “Đột nhiên phải làm báo cáo, cho nên mới về trễ, ai nói anh không trở về?”
Trình Lâm chớp mắt một cái, bỗng nhiên ôm lấy eo Trình Dịch Hòa, nói: “Anh trở về em rất vui vẻ.”
“Ngốc.” Trình Dịch Hòa một tay ôm lấy Trình Lâm, một tay cởi áo khoác tùy ý để trên bàn.
Đây là lần đầu tiên Trình Lâm thấy Trình Dịch Hòa mặc chính trang, khi anh tháo ca-ra-vat động tác tràn đầy mị lực nam tính thành thục, Trình Lâm đỏ mặt nói: “Anh, anh mặc cái này thật là đẹp mắt.”
Được Trình Lâm tán dương, Trình Dịch Hòa càng vui vẻ, anh mỉm bế Trình Lâm lên, nâng mông Trình Lâm, lại bắt đầu đùa giỡn lưu manh: “Kỳ thực anh không mặc quần áo cũng đẹp.”
Đối với sự đùa giỡn của Trình Dịch Hòa chưa bao giờ Trình Lâm chống đỡ được, mắc cỡ đỏ mặt, lập tức hôn nhẹ lên môi Trình Dịch Hòa một cái, một giây sau, long trời lở đất, hai người tầng tầng ngã ở trên giường mềm mại.
Ngày kế cuối tuần, lúc Trình Lâm mở mắt thì ngoài cửa sổ đã sáng choang, cậu bị Trình Dịch Hòa đè lên, không dễ dàng mới tránh khỏi ôm ấp của Trình Dịch Hòa, mặc quần áo đi vào phòng vệ sinh.
Khi Trình Lâm vừa dụi mắt vừa mở cửa phòng, nhất thời bị sợ hết hồn.
Trong phòng khách Lưu Gia Dương đang ngồi, trong tay hắn cầm một tờ báo buổi sáng đang xem, nhìn thấy Trình Lâm đầu tóc rối loạn, ôn nhu cười cười, nói: “Thức rồi? Lại đây ăn điểm tâm đi, cũng gọi anh họ của em ra, nếu không sẽ nguội.”
Trình Lâm nhìn về phía bàn trà, thấy có một đĩa bánh bao nóng hổi, hai đĩa dưa muối và ba phần cháo.
Nhìn thì thật là đẹp và ấm áp, nhưng Trình Lâm lại cảm thấy sau lưng có một luồng hàn ý đâm vào người, cậu hoảng loạn gật gật đầu, không vào phòng vệ sinh, quay người trở về phòng.
Trình Lâm ngồi ở mép giường, thấy Trình Dịch Hòa còn đang ngủ say, do dự không biết có nên đánh thức anh hay không, nhưng nghĩ bên ngoài Lưu Gia Dương đang chờ trong lòng một trận sợ hãi, nhỏ giọng gọi Trình Dịch Hòa: “Anh họ, rời giường.”
Cậu gọi ba bốn lần Trình Dịch Hòa vẫn không có phản ứng. Trình Lâm cẩn thận lấy tay đâm đâm vào má Trình Dịch Hòa, nói: “Rời giường.”
Trình Dịch Hòa trong giấc mộng cảm thấy có người quấy rối, nhấc cánh tay liền bắt được bàn tay làm loạn kia, mở mắt nhìn thấy Trình Lâm ngồi ở bên giường, hai con mắt hơi cấp thiết nhìn mình.
Vì là buổi sáng chưa rời giường, giọng nói Trình Dịch Hòa còn mang theo khàn khàn: “Lâm Lâm, em không ngủ mà làm gì vậy.”
Trình Lâm nói: “Anh, bạn học của anh gọi anh rời giường ăn cơm.”
Trình Dịch Hòa vươn mình liền nhắm hai mắt lại: “Không ăn.”
Trình Lâm hỏi: “Vậy em đi nói cho anh ấy biết?”
Trình Dịch Hòa cầm lấy đồng hồ trên tủ đầu giường nhìn, cũng đã gần mười giờ, nói: “Có phải em đói bụng? Vậy em đi ăn trước đi. Anh mặc quần áo tử tế rồi ra sau.”
Trình Lâm nói: “Em không dám, em và anh cùng đi ra.”
Trình Dịch Hòa cười nói: “Có cái gì không dám, Lưu Gia Dương cũng không ăn thịt người?”
Trình Lâm nói: “Lúc anh ấy nhìn em cứ như rắn độc, “. Cậu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói bổ sung: “Như chồn hôi đi chúc tết gà con.”
Trình Dịch Hòa đang mặc áo sơmi, nghe vậy, cười đến không cài được nút áo, nói: “Em không phải gà con, cậu ta cũng không phải chồn hôi, đừng cả ngày nghĩ bậy nghĩ bạ.”
Thấy Trình Lâm vẫn cứ nhíu lại hai hàng lông mày, Trình Dịch Hòa sờ sờ đầu Trình Lâm, nói: “Em nói, từ nhỏ đến lớn em thấy ai không sợ, trong thôn chúng ta có một người câm, nhìn em cười cười, còn có thể doạ em khóc.”
Trình Lâm e thẹn nói: “Đó là chuyện khi còn bé.”
Trình Dịch Hòa nói: “Được, vậy anh không nói, em cũng không nên suy nghĩ nhiều, được không?”
Trình Lâm ngoan ngoãn gật đầu.
Tuy rằng ngoài miệng nói thế nhưng khi ba người cùng ăn điểm tâm Trình Dịch Hòa vẫn nhìn thấu Trình Lâm không dễ chịu, yên lặng cúi đầu, lặng lẽ nhai thức ăn.
Trình Dịch Hòa không muốn Trình Lâm bó tay bó chân không thoải mái, sau khi ăn cơm xong nói với Lưu Gia Dương: “Nghe nói trường học có triển lãm quốc hoạ tôi dẫn Lâm Lâm đi xem một chút, buổi trưa sẽ không trở về.”
Lưu Gia Dương cười nói: “Được rồi, đêm nay tôi cũng có việc buổi tối không trở về.”
Hai bên nói lời tạm biệt, Trình Dịch Hòa dẫn Trình Lâm ra ngoài.
Đi ở trong sân trường thanh tịnh, Trình Lâm buông lỏng rất nhiều, trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Buổi sáng hai người cùng đi xem triển lãm, buổi chiều bỗng nhiên có tuyết rơi, gió lạnh bắt đầu thổi không thích hợp ra ngoài đi dạo. Hai người đi thư viện tùy tiện mượn một quyển sách đọc, ấm áp dựa vào nhau, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng trao đổi, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.
Khi chuẩn bị khi về nhà, thành phố đã lên đèn rực rỡ.
Tuyết rơi nhẹ nhàng, toàn bộ thế giới như bị một tấm vải mỏng màu trắng che phủ, mông lung mà trang nhã. Vì có bóng đêm yểm trợ, hai người tay cầm tay như một đôi tình nhân bình thường bước chậm trong tuyết.
Dọc theo đường đi cười cười nói nói, rất nhanh đã đến dưới lầu, hai người trông thấy chỗ rẽ dưới lầu có một người ngồi xổm. Vốn không để ý, nhưng khi đến gần mới nhìn rõ ràng, người kia là Trình Vinh Viễn!
Ngón tay thô ráp của ông kẹp một điếu thuốc ngồi xổm ở dưới lầu, trên người còn đầy tuyết mịn, gương mặt ngăm đen không có bất kỳ biểu lộ gì, đôi mắt lại nhìn chằm chằm hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...