Sau khi Trình Dịch Hòa cõng Trình Lâm xuống núi sắc trời đã tối đen, khi đến cửa thôn trông thấy dưới cây hoè lớn túm năm tụm ba đứng rất nhiều người, dưới tàng cây còn có một chiếc xe quân cảnh rất bắt mắt.
Khi đến gần mọi người thấy Trình Dịch Hòa cõng Trình Lâm trở về, đều kinh ngạc giật mình, lập tức chạy lại.
Trình Dịch Tân cũng ở trong đám người, chạy tới chỗ Trình Dịch Hòa trước kích động nói: “Anh hai! Sao anh lại đột nhiên trở về? Làm sao anh tìm được Trình Lâm?”
Không đợi Trình Dịch Hòa trả lời, rất nhiều người mồm năm miệng mười mở miệng hỏi:
“Xem! Anh hai nó đã tìm được Trình Lâm rồi!”
“Ôi, mẹ của ta …ôi chao, cuối cùng cũng coi như không có ai đi lạc!”
Một tràng kinh ngạc thốt lên liên tiếp, màng tai Trình Dịch Hòa bị đâm đến đau đớn, nói: “Làm cho mọi người lo lắng, xin lỗi, Trình Lâm bị kinh sợ, trước tiên con sẽ dẫn em ấy về nhà.”
Thấy Trình Lâm vô thức nằm trên lưng Trình Dịch Hòa, khuôn mặt nhỏ tái nhợt mang theo những vết máu nhìn thấy mà giật mình, nhiệt tình nói: “Mau trở về nhà đi, ba mẹ con sốt ruột đã lên núi đi tìm, chúng ta sẽ cho người tìm đi thông báo một tiếng.”
Trình Dịch Hòa nói cám ơn, đoàn người dần dần tản đi.
Sau đó Trình Dịch Hòa cõng Trình Lâm trở về nhà của mình, thấy trên đường không có người khác, liền hỏi Trình Dịch Tân: “Thím hai đâu?”
Trình Dịch Tân nói: “Trình Tiến phát sốt, thím hai đưa nó đi vào thành phố khám bệnh. Chú hai và ba chắc còn ở trên núi tìm đó.”
Trình Dịch Hòa đã không còn sức để chửi rủa, chỉ có thể nói quả nhiên là con ruột và con nhặt được không giống nhau? Cuối cùng cũng coi như còn có chú hai nghĩ đến Trình Lâm. Nhưng trước mặt Trình Lâm anh phải nói lời nói dễ nghe. Bởi vì Trình Lâm nghe trong lòng cũng sẽ khó chịu.
Sau khi về đến nhà, Trình Dịch Hòa trực tiếp đem người trên lưng đến phòng mình, sau khi đặt lên giường Trình Lâm vẫn còn mê man. Trình Dịch Hòa cởi giày Trình Lâm ra, lấy chăn bên cạnh đắp cho cậu.
Nửa giờ sau, Trình Vinh Viễn và Trình Vinh Kiến trở về. Nhìn thấy Trình Lâm bình yên nằm ở trên giường, Trình Vinh Viễn đỏ cả vành mắt, ngồi ở bên giường không ngừng vuốt ve tóc của Trình Lâm.
Trình Vinh Kiến nói: “Kéo cái chân què cũng muốn đi tìm Trình Lâm, biết là trong lòng em có nó nhưng vợ em bất công như vậy, tại sao một câu công bằng em cũng không biết nói.”
Trình Vinh Viễn chảy nước mắt nói: “Là lỗi của em, là lỗi của em.”
Trình Vinh Kiến khuyên vài câu nhìn thấy Trình Vinh Viễn vẫn không hiểu được mấu chốt vấn đề cũng lười nói chuyện vòng vo, nói thẳng: “Khoảng thời gian này trước hết để cho Trình Lâm ở nhà anh, em thăm dò ý tứ của vợ em lại nói tiếp, muốn đem nó đánh cho chết thì dứt khoát bỏ nó luôn đi, để Trình Lâm cho chúng ta là được.”
Trình Dịch Hòa ngồi ở ghế con bên cạnh, nghe vậy trừng mắt: “Cái gì?! Thím hai còn đánh Trình Lâm?”
Trình Vinh Kiến còn chưa nói, Trình Dịch Tân đã giành nói trước: “Đúng đó, do anh không thấy thôi, cái mông sắp nở hoa, trên lưng còn có vài đường roi rướm máu!”
Trình Dịch Hòa tức giận đến phát run: “Bà ta là cái gì! Nuôi lại không nuôi, dạy cũng không tính là dạy, dựa vào cái gì đánh người!”
Nếu như chỉ có người nhà của mình đóng cửa nói chuyện Trình Dịch Hòa sẽ mắng khó nghe hơn nữa. Trình Vinh Kiến cũng không nói thêm cái gì, bởi vì ông cũng không thích Trương Tuấn Diễm. Nhưng bây giờ em trai mình còn ngồi bên cạnh, nói lời này để em mình nghe sẽ không tốt, lập tức quát: “Con câm miệng lại cho ba! Chuyện người lớn không cần con quản?! Đi ra ngoài cho ba!”
Trình Dịch Hòa từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, vung tay, đi ra cửa.
Trình Dịch Hòa ngồi trên ghế đá trước cửa lấy ra một điếu thuốc đốt, ngay sau đó điện thoại di động vang lên, anh lấy ra nhìn, thì ra là một người bạn học chung phòng gọi điện tới: “Cậu chạy đi đâu, làm sao lên lớp cũng không thấy bóng người? Giáo viên có thể điểm danh.”
Lúc này Trình Dịch Hòa mới nhớ mình chưa gọi điện thoại cho giáo viên xin nghỉ, anh nói cám ơn với bạn học sau đó lập tức gọi điện thoại cho giáo viên, nói một chút tình huống trong nhà. Anh chỉ nói em trai ngã bệnh, cần phải ở nhà chăm sóc mấy ngày. Người giáo viên cùng Trình Dịch Hòa quan hệ không tệ, chấp nhận cho anh nghỉ phép bảo bạn học giúp anh viết giấy nghỉ phép là được.
Trình Dịch Hòa mới vừa cúp điện thoại thì Trình Vinh Viễn khập khễnh từ bên trong đi ra. Trình Dịch Hòa tiến lên đỡ lấy cánh tay Trình Vinh Viễn, nói: “Chú hai trời tối rồi con đưa chú về nhà.”
Trình Vinh Viễn dùng sức nắm tay Trình Dịch Hòa, nói: “Con còn đi học, làm cho con phải từ trường học giằng co trở về, ai…”
Trình Dịch Hòa nói: “Nói cái này làm gì, Trình Tiến và Trình Lâm đều là em trai của con, không quản ai xảy ra chuyện, con cũng không thể an tâm đi học.”
Trình Vinh Viễn nhìn Trình Dịch Hòa lớn lên, biết rõ tính cách của Trình Dịch Hòa, biết đứa cháu này đối với anh em trong nhà rất tốt, cũng chưa từng vì Trình Lâm là con nuôi mà đối với nó có gì khúc mắc, khắp nơi chăm sóc, luôn luôn giữ gìn, từ đáy lòng Trình Vinh Viễn cũng rất cảm kích.
Đối với việc vợ mình mâu thuẫn với bà con họ hàng của mình, Trình Vinh Viễn không phải không biết, nhưng môi hở răng lạnh, ông chỉ có thể giả bộ hồ đồ ba phải.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, lúc về nhà Trình Vinh Viễn gặp Trình Tiến được Trương Tuấn Diễm ẳm về nhà, Trình Dịch Hòa chỉ qua loa hỏi thăm một chút, quay đầu liền về nhà,
Trở lại gian phòng của mình Trình Dịch Hòa nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, chỉ thấy mái tóc mềm mại của Trình Lâm trên gối, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Trình Dịch Hòa nhẹ nhàng kêu cậu một tiếng, Trình Lâm không có phản ứng, anh vén chăn lên, gió lạnh ùa vào, Trình Lâm nhích lại gần nguồn nhiệt trong chăn lộ ra hơn nửa phần lưng, vừa vặn lọt vào tầm mắt Trình Dịch Hòa. Trình Dịch Hòa kéo quần áo đơn bạc của Trình Lâm lên đột nhiên đồng tử co rút!
Mặc dù biết Trình Lâm bị đánh, nhưng tận mắt nhìn thấy, vẫn cứ khiến người khó tin. Tấm lưng trắng như tuyết của Trình Lâm có ít nhất mười mấy đường roi xanh tím ứ vết. Ngón tay Trình Dịch Hòa run run kéo quần Trình Lâm xuống, mông cũng đầy dấu roi đầy máu ứ đọng, thậm chí có mấy chỗ còn chảy máu
Nghĩ đến Trình Lâm mang theo thương tổn một mình lên núi tìm kiếm Trình Tiến, không tìm được người, run rẩy sợ sệt trốn sau tảng đá, Trình Dịch Hòa đau lòng không chịu được, không hiểu tại sao Trình Lâm phải chịu tội này.
Trình Dịch Hòa cũng một ngày một đêm không có ngủ, vốn cũng rất buồn ngủ nhưng nhìn thấy vết thương của Trình Lâm liền nổi lên một trận tà hỏa, hận không đến nhà chú hai đem Trương Tuấn Diễm đẩy ra ngoài đánh một trận.
Nhưng may mắn anh còn có một chút lý trí, anh biết nếu quả thật đánh thím hai sẽ có hậu quả gì, cho nên ngồi ở bên giường một mình hờn dỗi. Sau đó anh đến trạm Y tế trong thôn mua thuốc, trở về cởi quần áo Trình Lâm tỉ mỉ rửa vết thương cho cậu, còn Trình Lâm từ đầu tới cuối vẫn ngủ như chết.
Làm tốt tất cả những thứ này, Trình Dịch Hòa không ăn cơm tối nữa, mệt mỏi nằm ở bên cạnh Trình Lâm ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Anh làm cơm xong vào phòng nhìn thấy hai anh em vẫn ngủ say như chết, bà không đành lòng quấy rối, lặng lẽ lui ra.
Buổi trưa, ánh mặt trời chói chang đến rèm cửa rất dày cũng không che nổi. Trình Dịch Hòa mới giật giật cánh khuỷu đau nhức, vươn người một cái, vừa mở mắt ra liền va vào một đôi đen long lanh nước, thì ra Trình Lâm đã sớm tỉnh rồi.
Trình Dịch Hòa lấy tay xoa xoa tóc Trình Lâm, tiếng nói còn mang theo âm điệu khàn khàn mới vừa tỉnh ngủ:”Tại sao không gọi anh? Đói bụng không?”
Trình Lâm nhẹ nhàng lắc đầu, hai mắt chăm chú nhìn vào mặt Trình Dịch Hòa, đáy mắt lập loè hào quang.
Trình Dịch Hòa bị ánh mắt tràn ngập ỷ lại và tín nhiệm đó làm cho đau lòng, ngay sau đó là rất nhiều chua xót lại trồi lên. Trình Lâm từ nhỏ đã ngoan ngoãn đáng yêu, anh vẫn không hiểu được tại sao Trương Tuấn Diễm lại cam lòng đối xử với Trình Lâm như thế?
Trình Dịch Hòa thở dài một hơi, Trình Lâm bị thương không muốn anh đau lòng nên không nói ra, anh cũng không tiện nói thêm cái gì. Anh thu hồi tâm tư, chuyên tâm cùng Trình Lâm nói chuyện phiếm, đưa tay sờ khuôn mặt Trình Lâm, nói: “Nhìn anh như vậy làm gì?”
Trình Lâm xấu hổ, giấu mặt vào gối, nhỏ giọng nói: “Anh họ, anh thật tốt.”
Trình Dịch Hòa cười nói: “Em đã nói mấy lần?”
Trình Lâm nói: “Nói bao nhiêu lần cũng không đủ.”
Chẳng biết vì sao Trình Dịch Hòa lại đột nhiên nổi lên một cảm giác hiếu thắng, lại hỏi: “Vậy em nói, là anh tốt với em hay là mẹ em tốt với em.”
Trình Lâm không chút do dự nói: “Là anh.”
Trình Dịch Hòa vô cùng được lợi, lại hỏi: “Vậy ai đối với em tốt nhất.”
Trình Lâm nói: “Cũng là anh.”
Trình Dịch Hòa nặn nặn mặt Trình Lâm, khen: “Cuối cùng cũng coi như không uổng công thương em.”
Trình Dịch Hòa ngủ một giấc, tinh thần khôi phục gần một nửa nhưng vì những lời Trình Lâm nói làm cho tinh thần anh tốt hơn gấp trăm lần, ngay sau đó hô một tiếng, từ trên giường vươn mình nhảy xuống, nói: “Em ở đây anh đi tìm điểm tâm ăn.”
Trình Lâm cũng giãy dụa ngồi dậy, nói: “Em tự mình đi là được. Anh họ.. Anh đừng…”
Hai chữ phiền phức còn chưa nói ra khỏi miệng thì chăn trên người Trình Lâm trượt xuống dưới, toàn bộ thân thể trần truồng lộ ra,
Trình Lâm hoảng hốt cả người rút lại, lắp ba lắp bắp, mặt cũng đỏ: “Em… Em làm sao không mặc quần áo.”
Trình Lâm giống một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, run run rẩy rẩy đặc biệt đáng yêu, Trình Dịch Hòa cười ha ha: “Em xấu hổ cái gì?”
Trình Lâm càng xấu hổ, một giây sau liền dùng chăn bọc lại mình.
Triệu Anh ở trong sân nghe thấy động tĩnh bên trong, đẩy cửa đi vào, hỏi Trình Dịch Hòa: “Con phát thần kinh gì đó?”
Trình Dịch Hòa cười liếc nhìn Trình Lâm chỉ lộ ra đỉnh đầu, khoát tay một cái, không nói một câu.
Triệu Anh lườm anh một cái: “Nhanh ra lấy cơm cho Trình Lâm, một lát nữa còn cho nó uống thuốc đó.”
Vừa nghe nói tới chính sự, Trình Dịch Hòa lập tức thu hồi nụ cười, cùng Triệu Anh đi ra ngoài. Sau đó anh lập tức bưng hai bát mì vô phòng, mỗi bát mì có hai quả trứng gà được chiên vàng óng, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.
Trình Lâm đã tự mình mặc quần áo xong, ngoan ngoãn ngồi ở mạn giường, Trình Dịch Hòa đem bát đưa đến tận tay cậu, còn không quên trêu đùa: “Có đủ ăn hay không? Không đủ, anh thấy mặt của em cũng có thể làm trứng ốp lếp.”
(Editor:ý là mặt Trình Lâm nóng đỏ lên có thể làm trứng ốp lết)
Trình Lâm ngập ngừng kêu một tiếng: Anh...
Trình Dịch Hòa cũng không tiếp tục trêu đùa cậu: “Nhanh ăn cho nóng.”
Sau khi ăn cơm xong Trình Dịch Hòa bắt Trình Lâm nằm trên giường bảo cậu phải nghỉ ngơi cho tốt.
Trình Lâm bất an nhỏ giọng hỏi: “Anh, em có thể về nhà hay không?”
Trình Dịch Hòa cũng biết Trình Lâm đang hỏi mình chứ không phải hỏi ý của Trương Tuấn Diễm. Trình Dịch Hòa không muốn chuyện này dễ dàng chấm dứt như vậy nên cố ý trầm mặt nói: “Anh thật vất vả mới về nhà một chuyến, em không muốn ở cùng với anh thêm mấy ngày?”
Trình Lâm lập tức không đề cập tới chuyện trở về nhà.
Trình Dịch Hòa liền thuận thế ngồi lệch qua đầu giường, cùng Trình Lâm câu có câu không trò chuyện.
Trình Dịch Hòa cố ý không nhắc đến chuyện của Trình Lâm nên cũng không ai nhắc lại nữa. Trình Dịch Hòa cho là không cần phải nói, tất cả đều phải tự mình động não. Còn về phía Trình Lâm, khôi phục tình trạng bình thường khi ở chung với Trình Dịch Hòa khiến cậu vui vẻ còn không kịp, nên sẽ không đề cập đến những chuyện khiến Trình Dịch Hòa không vui, toàn bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đến buổi tối, Trình Dịch Hòa giúp Trình Lâm thoa thuốc một lần nữa, hai người mới nghỉ ngơi.
Trình Dịch Hòa kéo dài thời gian trở về trường, cũng không mượn tay người khác, tự mình chăm Trình Lâm chu đáo toàn diện. Triệu Anh thấy mình không xen tay vào được cũng không quá quản bọn họ. Cứ như vậy, Trình Lâm ở nhà Trình Dịch Hòa hết một tuần Trương Tuấn Diễm mới đến dẫn cậu về nhà.
Ngày ấy, Trình Dịch Hòa cùng Trình Lâm còn nằm trong ổ chăn chưa có rời giường thì bị một tiếng khóc chói tai làm chấn tỉnh. Lúc đầu không có nghe được là giọng nói của ai, hai người mặc quần áo tử tế đi ra ngoài nhìn, thì ra là Trương Tuấn Diễm ngồi ở trong sân gào khóc lau nước mắt.
Trình Lâm nhìn thấy mẹ thì ngơ ngác, sau đó nhớ lại chuyện Trương Tuấn Diễm mấy ngày trước đánh mình rất hung ác, theo bản năng lui về phía Trình Dịch Hòa.
Trình Dịch Hòa nhận ra được động tác của Trình Lâm, che chở Trình Lâm, sắc mặt không mặn không nhạt nói: “Thím hai làm cái gì vậy? Lúc Bà nội con chết cũng không thấy thím khóc thành như vậy.”
Triệu Anh ở bên cạnh mạnh mẽ lườm anh một cái, Trình Dịch Hòa nghiêng đầu làm như không nhìn thấy.
Trương Tuấn Diễm cũng không quản Trình Dịch Hòa nói cái gì, nhào tới tóm lấy tay Trình Lâm ôm cậu vào trong lồng ngực. Động tác của bà vừa nhanh vừa vội, dù Trình Dịch Hòa muốn ngăn cản cũng sẽ không kịp ngăn cản.
Trương Tuấn Diễm khóc kể: “Trình Lâm, đều do mẹ không tốt mẹ xin lỗi con, không phải mẹ cố ý đánh con, con theo mẹ về nhà đi? A?”
Trình Lâm vốn là một người nhẹ dạ cũng bắt đầu rơi nước mắt, không chút nghĩ ngợi, gật gật đầu đồng ý.
Trình Dịch Hòa nhất thời giận không chỗ phát tiết, nói: “Về cái gì mà về! Em bị đánh chưa đủ có phải không!?”
Trình Lâm không nghĩ tới Trình Dịch Hòa tức giận như vậy, nhất thời mê man ngẩng đầu nhìn Trình Dịch Hòa.
Lúc này Triệu Anh ở phía sau kéo tay Trình Dịch Hòa ra hiệu cho anh im lặng, động tác tuy nhỏ nhưng Trình Lâm vẫn nhìn thấy. Trong lòng cậu rất khó sử, mặc dù biết Trình Dịch Hòa sẽ không ghét bỏ mình, nhưng chung quy đây mà không phải là nhà của mình.
Trình Lâm nhắm mắt, run rẩy nhẹ giọng nói: “Em… Có thể về nhà.”
Trình Dịch Hòa cảm thấy khó chịu còn hơn bị người đánh một cái tát vào mặt, lồng ngực kịch liệt chập trùng mấy lần, không để ý Triệu Anh ở bên cạnh liều mạng nháy mắt với mình, mạnh mẽ trừng Trương Tuấn Diễm một cái, quay người trở về phòng, đóng cửa phòng lại rất mạnh.
Trình Lâm đi khi nào anh cũng không biết, trong tai vang lên ong ong, chỉ cảm thấy mình tức giận muốn thăng thiên.
Trình Lâm đi rồi, Trình Dịch Hòa cũng không biết mình giận thái độ của Triệu Anh hay giận mình không có năng lực giữ Trình Lâm lại, anh lạnh lùng một ngày đêm, sau đó lên tàu hỏa trở về trường học.
Nhưng đến trường học, Trình Dịch Hòa lại hối hận trước khi đi mình không gặp mặt Trình Lâm, không biết có người giúp cậu bôi thuốc hay không, những vết máu ứ đọng trên người không biết có tan hết chưa.
Hơn nữa khi đi anh không nói với Trình Lâm một tiếng, Trình Lâm tâm tư mẫn cảm, không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Trình Dịch Hòa một bên lo lắng cho vết thương của Trình Lâm nhưng tận đáy lòng không nhịn được mắng Trình Lâm không hiểu chuyện, trái tim như bị đặt ở trên chảo nóng. Từ khi trở lại trường anh không lộ ra sắc mặt tốt, nếu hơn nửa đêm anh chạy về nhà nhất định là trong nhà xảy ra chuyện, nhưng thấy dáng dấp của Trình Dịch Hòa các bạn cùng phòng cũng không dám hỏi nhiều.
Mãi đến ngày thứ ba trở về trường Trình Dịch Hòa mới nhận được điện thoại của Trình Lâm.
Lúc đó một bạn học tổ chức sinh nhật mời những bạn thân ăn bữa cơm. Lúc đó những người chung quanh tâm tình tăng vọt, ồn ào uống rượu. Trình Dịch Hòa phiền muộn cũng uống hết mấy ly rượu vào bụng, đang ngất ngất ngây ngây thì cảm thấy điện thoại của mình chấn động, anh móc ra nhìn thấy một chuỗi con số quen thuộc. Mặc dù Trình Dịch Hòa xem thường hừ hừ, nhưng khóe miệng nhếch lên không cách nào che giấu.
Tâm tình anh biến hóa rất rõ ràng, người bên cạnh đều ló đầu xem đây là điện thoại của ai. Nhưng Trình Dịch Hòa không lưu tên số điện thoại này, cho nên cũng không biểu hiện tên người gọi.
Trình Dịch Hòa cũng uống say rồi, còn đắc ý đưa màn hình biểu diễn cho mọi người nhìn một chút, rồi mới đứng dậy đi ra ngoài trong tiếng huýt gió vang dội. Anh đi ra đóng cửa lại, sau đó tiếp nhận cú điện thoại, giọng nói có vẻ ác bá: “Alo!? Ai đấy!”
Trình Lâm thật bị sợ hết hồn, còn tưởng mình gọi nhầm điện thoại, ngập ngừng nửa ngày, mới không xác định hỏi: “Anh họ?”
Trình Dịch Hòa cố ý làm ra vẻ tức a vẻ: “Ai vậy? Nghe đây, có chuyện nói mau!”
Trình Lâm nói: “Anh nói cái gì? Bên của anh thật là ồn.”
Tầng ngụy trang của Trình Dịch Hòa như quả bóng cao su bị đâm thủng. Anh lắc lắc cái đầu hơi đau, cửa này cách âm không quá tốt, mặc dù đi ra ngoài nhưng vẫn cứ nghe âm thanh hỗn tạp.
Trình Dịch Hòa nói: “Chờ đã.” Anh loạng choà loạng choạng đi xuống lầu, từ cửa sau đi ra ngoài, đi tới một ngõ tối ở phía sau. Tiếng thét tiếng ồn ã trong nháy mắt trở thành bối cảnh xa xôi.
Trình Dịch Hòa rất trông mong cú điện thoại này của Trình Lâm, nhưng anh không hiểu, từ trong nhà hàng đã tích tụ một đám lửa giận, nghe giọng nói của Trình Lâm ngọn lửa lòng lại cháy lớn hơn. Giờ khắc này anh chỉ có thể yên lặng nghe đối phương nói chuyện, gắng gượng không mở miệng.
Nếu không phải Trình Lâm còn nghe thấy tiếng Trình Dịch Hòa hít thở, cậu còn cho rằng Trình Dịch Hòa không muốn nói chuyện với mình, cố ý ném điện thoại qua một bên.
Lại qua đầy đủ nửa phút, Trình Lâm thăm dò hỏi: “Anh họ?”
Trình Dịch Hòa rầu rĩ ừ một tiếng.
Trình Lâm biết tâm trạng Trình Dịch Hòa không tốt, nhưng cậu không hiểu vì sao lại như vậy, đáy lòng vô cùng thấp thỏm, một trận thật dài trầm mặc qua đi, Trình Lâm lựa chọn một đề tài an toàn, nói: “Anh họ, anh còn ở bên ngoài sao?”
Trình Dịch Hòa vẫn chỉ ừ một tiếng, chỉ từ âm thanh sẽ không hiểu tâm tình.
Lần này Trình Lâm quả thực lúng túng, nhắm mắt nói: “Anh uống rượu?”
Cuối cùng cũng coi như Trình Dịch Hòa nói ra vài chữ: “Một chút.”
Trình Lâm càng thêm thấp thỏm, lần trước Trình Dịch Hòa không chào hỏi chạy về trường học, có tới gần tới ba, bốn tháng không để ý đến cậu, lẽ nào lần này lại như vậy? Tuy rằng không hiểu suy nghĩ của Trình Dịch Hòa, nhưng cậu nhớ lại những ngày ở nhà Trình Dịch Hòa, anh dốc lòng chăm sóc rất ôn nhu thân mật, Trình Lâm không nhịn được nghĩ, lẽ nào đây là đang giận dỗi?
Nhưng rất nhanh cậu hủy bỏ ý nghĩ này.
Trình Lâm nơm nớp lo sợ nói: “Vậy … Vậy anh chơi đi, em.. Cúp điện thoại.. Qua mấy ngày em lại gọi điện thoại cho anh.”
Trình Dịch Hòa nghe những lời như thế càng giận, dựa vào cảm giác say đem hờn dỗi phun ra, nói: “Em. …Không muốn nói chuyện với anh, gọi số điện thoại này làm cái gì!” Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Trình Lâm nghe trong ống nghe một chuỗi âm thanh đô đô quả thực không biết làm sao. Cậu không biết mình đã làm gì để cho Trình Dịch Hòa không muốn nói chuyện với mình, việc này nhất định giải thích, Trình Lâm lập tức run rẩy gọi điện thoại cho Trình Dịch Hòa.
Trình Dịch Hòa tùy ý tìm một nấc thang ngồi xuống, ngón tay thon dài không ngừng chuyển động trên màn hình điện thoại di động, không vượt quá hai mươi giây, anh được toại nguyện khi Trình Lâm gọi điện tới. Trình Dịch Hòa lập tức ấn nút nghe, còn chưa kịp la lên một tiếng, đã nghe giọng nói của Trình Lâm bùm bùm như đảo đậu, giải thích: “Anh họ không phải em không muốn nói chuyện với anh. Em nghĩ anh và những bạn học bên nhau rất bận, em sợ mình nói nhiều anh sẽ phiền, cho nên mới nói muốn cúp điện thoại, anh tuyệt đối đừng giận.”
Lúc này Trình Dịch Hòa mới hừ một tiếng, chữ như từ trong lỗ mũi run rẩy đi ra, nói: “Ừm… Lúc này mới ngoan.”
Trái tim của Trình Lâm đập phù phù phù phù kinh hoàng, không hiểu ý của Trình Dịch Hòa, nghĩ là Trình Dịch Hòa uống say cho nên đêm nay nói chuyện đặc biệt quái dị?
Trình Lâm cẩn thận không còn dám dễ dàng mở miệng, Trình Dịch Hòa tự mình hỏi: “Biết tại sao anh tức giận không?”
“Tại sao?”
Trình Dịch Hòa nhớ đến ngày đó Trình Lâm cùng Trương Tuấn Diễm về nhà, trong lòng càng tức giận. Anh nói: ” Ngoài miệng em nói thật dễ nghe, em nói anh đối với em tốt nhất, kỳ thực đều là gạt anh, căn bản không nguyện ý ở cùng với anh, mẹ em vừa gọi, em nói hai lời về nhà với bà?”
Trình Lâm bận giải thích: “Em nói là thật, là anh đối với em tốt nhất, nhưng em không thể bỏ mẹ, hơn nữa mẹ khóc rất đáng thương.”
Trình Dịch Hòa bĩu môi, bà ta khóc cái gì mà khóc? Một giọt nước mắt cũng không có rơi, cũng có Trình Lâm ngốc mới tin tưởng. Liền hỏi: “Vậy em quên bà đánh em như thế nào?”
Trình Lâm nói: “Chuyện đó cũng không trách mẹ, mẹ tức giận mới đánh em như vậy.”
Trình Dịch Hòa uống say nói chuyện cũng không nặng nhẹ, nói: “Vậy mẹ em đối với Trình Tiến tốt hơn với em nhiều.”
Trình Lâm nói: “Em là anh đương nhiên cũng nên nhường em.”
Trình Dịch Hòa khẽ hừ một tiếng.
Trình Lâm ở bên kia trầm mặc mười mấy giây, mới nói: “Anh, cũng vì anh tốt với em, cho nên em cũng phải đối tốt với mẹ ”
“……” Trình Dịch Hòa không rõ ràng đây là cái lô-gich gì.
Chỉ nghe giọng nói của Trình Lâm tuy nhỏ nhẹ nhưng ngậm lấy mấy phần mâu thuẫn bất đắc dĩ và cảm kích: “Kỳ thực em nghe người khác nói em là con nuôi được nhặt về, không ai nguyện ý muốn em, là mẹ đem em về nhà, cho nên em mới có một cái nhà, mới có anh chị em, mới có thể gọi anh là anh họ, cho nên…” Nói đến đây tiếng nói của cậu trở nên run rẩy, ngay sau đó cậu hít sâu một hơi, rất nhanh trở lại như bình thường: “Cho nên, mặc dù em biết mẹ thương em trai hơn em cũng không để ý. Nếu như mẹ không cần em nữa, em lại lớn như vậy sẽ không ai muốn nuôi em. Vậy… Vậy có phải là em sẽ không còn được gặp lại anh.”
Trình Lâm muốn nói trắng ra là: Trình Lâm nguyện ý ở lại nhà này là muốn gần hơn với Trình Dịch Hòa, nếu như Trương Tuấn Diễm không muốn cậu, chỉ sợ cậu sẽ bị đưa đến một nơi xa hơn, rốt cuộc không thể gặp Trình Dịch Hòa.
Trong lòng Trình Dịch Hòa thì Trình Lâm vẫn là một đứa nhỏ không biết gì, cả ngày ngu ngốc chỉ có thể đi theo sau anh cười. Cho tới giờ khắc này Trình Dịch Hòa mới hiểu được Trình Lâm không phải không biết, cậu chỉ có thể làm bộ không biết.
Bởi vì Trình Lâm nghĩ cậu được như thế này đều là người khác bố thí, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thu hồi. Sinh sống ở gia đình như vậy cậu không thương tâm không khổ sở sao? Nhưng cậu chỉ có thể yên lặng đem đau đớn và thương tâm nuốt vào trong bụng. Dựa vào Trình Dịch Hòa người dành cho cậu ấm áp duy nhất lẻ loi tiến lên.
Nghĩ đến chỗ này, Trình Dịch Hòa viền mắt liền đỏ, như có một luồng chua xót chặn ở trong cổ họng, nửa ngày không nói ra được một câu. Nhưng không thể để hình tượng người anh của đổ nát, rất nhanh anh thu thập xong tâm tình, ôn nhu nói: “Ngu ngốc, còn có anh muốn em.”
Trình Dịch Hòa không chỉ một lần nói qua câu nói này, nhưng lần này là sâu sắc nhất, là kiên định nhất, anh tuyên thề mặc dù biển cạn đá mòn, cũng sẽ không mảy may thay đổi.
Sau đó hai bên yên lặng một hồi, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp và tiếng dòng điện sàn sạt.
Trình Lâm phản xạ hơi chậm, đột nhiên cậu nhỏ giọng ừ một tiếng, như là đáp lại lời nói vừa rồi của Trình Dịch Hòa, sau đó cảm khái nói: “Anh họ, anh nói, sau này chúng ta có thể luôn luôn tốt với nhau, luôn ở bên nhau như vậy không.”
Trình Dịch Hòa nói: “Hừ, vậy phải xem em.”
Trình Lâm không cẩn thận đem nguyện vọng bí ẩn trong lòng nói ra, vốn lo lắng Trình Dịch Hòa chê mình phiền, không ngờ Trình Dịch Hòa ngược lại đem vấn đề quăng trả lại cho mình, ngơ ngác hỏi: “A? Tại sao?”
Trình Dịch Hòa nói: “Chờ anh tốt nghiệp, anh sẽ ở thành phố tùy tiện tìm một công việc làm trước, lúc đó em thi đậu trường cấp 3 Đông Lâm, anh thuê một phòng nhỏ chúng ta sẽ cùng ở với nhau, khi đó không phải là có thể mỗi ngày gặp nhau sao? Cũng không phải đi về nhìn sắc mặt của mẹ em.”
Trình Lâm không nghĩ tới Trình Dịch Hòa đã đặt ra kế hoạch xa như vậy, giọng nói của cậu mang theo vẻ run rẩy: “Anh. Em nhất định sẽ học tập cho giỏi.”
Trình Dịch Hòa nói: “Ừm.”
Trình Lâm nói: “Vậy anh mau mau trở về đi thôi, bạn anh có phải còn đang chờ anh?”
Trình Dịch Hòa nói: “Vậy em cúp máy trước đi.”
Trình Lâm: “Ồ.”
Trình Dịch Hòa đợi nửa ngày cũng không nghe âm thanh cúp máy vang lên, nói: “Làm sao còn không cúp máy?”
Trình Lâm không tiện nói mình không nỡ cúp máy, nói: “Anh cúp máy trước đi.”
Trình Dịch Hòa hiểu tâm tư của Trình Lâm, không khỏi buồn cười, nói: “Ngu ngốc, nhớ gọi điện thoại cho anh, có biết hay không?”
Trình Lâm nhẹ nhàng ừ một tiếng, Trình Dịch Hòa thẳng thắn cúp điện thoại.
Cất điện thoại di động, Trình Dịch Hòa vẫn ngồi ở bậc thang lại đốt một điếu thuốc.
Nói chuyện với Trình Lâm lâu như vậy anh đã thanh tỉnh rất nhiều, cho nên tất cả lời nói đều xuất phát từ sâu trong nội tâm, cũng không phải tùy ý ứng phó cho xong chuyện.
Trước kia Trình Dịch Hòa phát hiện tình cảm của mình với Trình Lâm theo bản năng phản ứng là phải xa Trình Lâm càng xa càng tốt, nhưng trải qua thời gian dài dằn vặt và cả chuyện lần này anh đã triệt để suy nghĩ minh bạch.
Trên thế giới này sẽ không có người khác làm cho anh yêu như vậy. Cho nên, tại sao muốn xa lánh mà không phải nắm chặt lấy cậu, dùng hết thảy thời gian, dùng hết thảy ôn nhu, cho Trình Lâm những gì tốt nhất?
Có thể cả đời anh sẽ không đem tâm ý của mình nói cho Trình Lâm, chỉ cần có thể nhìn cậu bình an trưởng thành, lúc muốn gặp là có thể nhìn thấy cậu, đã là thỏa mãn lớn lao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...