Hoa rơi trên mặt đất dính máu, có máu của nàng, cũng có máu của hắn. Hàn Chấn Dạ sau khi lùi lại mấy bước, nhanh chóng đưa tay điểm mấy huyệt đạo trước ngực, ngăn lại máu tươi vẫn chảy ra bụng bên trái .Một đao kia đâm vào rất sâu, dùng hết toàn bộ khí lực của nàng, nếu không phải hắn trong nháy mắt lấy bản năng mà tránh ra nửa tấc, giờ phút này đại khái đã chết dưới đoản đao của nàng. Triền miên thân mật rõ mồn một trước mắt ,vui thích khi Băng Nhi uyển chuyển hầu hạ còn sót lại ở trong người nhưng đảo mắt nàng đã trở thành thích khách lấy mạng hắn .
Băng Nhi toàn thân trần truồng đứng ở dưới tán hoa rơi, thân thể mãnh khảnh có chút run rẩy, hai tay nắm chặc đoản đao dính máu. Nàng cắn chặc đôi môi đỏ mọng, mắt mở to nhìn hắn. Trên da thịt của nàng dính máu không rõ nàng là máu xử nữ hay là máu của hắn . “Ngươi phải chết…”Nàng lẩm bẩm nói nhỏ , mãnh liệt khắc chế cảm giác hối hận trong lòng. Nàng tuyệt đối không thể mềm lòng, nhất định phải lấy đi tánh mạng Hàn Chấn Dạ. “Băng Nhi, người trước khi chết vốn có tư cách biết chân tướng. Người nói cho ta biết, đây là do ta cướp đi tấm thân xử nữ của người? Hay đây vốn là một cảm bẫy rập đã sớm an bài tốt?”Hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười thê lương , nheo lại tròng mắt đen nhìn nàng, bởi vì mất nhiều máu mà có chút vô lực, cước bộ hơi có vẻ trầm trọng . Băng Nhi hít sâu một hơi, phần đẫy đà màu hồng phấn phập phồng , trên da thịt còn lưu lại dấu hôn của hắn. “Ta là người do Trầm Khoan phái tới.”Nàng cắn răng thừa nhận, không để ý tới đau đớn truyền đến trong lòng.”Hắn rất sợ sự hiệp trợ ở Thiết Ưng, cùng với sự tham dự của nhật đế, sợ ngươi có cơ hội chạy trốn, cho nên sai ta mai phục đến gần bên ngươi, nếu ngươi chạy thoát được khỏi Thiết thành, liền tùy thời điểm mà giết ngươi.” Hắn đôi mắt đen trong nháy mắt đọng lại là hàn băng, lần nữa ngắm nhìn nàng, trong đồng tử chỉ còn lại dấu vết tàn khốc. Trầm Khoan? Băng Nhi lại là sát thủ do Trầm Khoan phái ra ? Lúc trước mọi hảo cảm đối với nàng đến khi nàng xuất thủ ám sát hắn thì hảo cảm ấy trong nháy mắt đã biến mất. Không lâu trước đó mới cùng nàng hoan ái giờ phút này càng giống là một chuyện châm chọc. Hắn tại sao ngu muội như vậy? Lại trúng phải quỷ kế của nàng? “Quả nhiên là Lão Hồ Ly, liên tiếp phái ra hai nữ nhân. Đầu tiên là mỹ nhân kế, sau đó làkhổ nhục kế .Mục Hồng Tiêu mê hoặc ta, mà ngươi cũng là lại để cho ta lúc phòng bị của bản thân hoàn toàn thư giản…”Hắn cười lạnh, tròng mắt đen quét qua nàng thân thể trần truồng mềm mại mỹ lệ, nụ cười càng thêm châm chọc.”Nói cho ta biết vì giết ta người không tiếc hy sinh tấm thân xử nữ của mình, đáng giá sao?” Hắn trong lời nói mang đầy ý châm chọc làm cho nàng ngượng ngùng đoản đao cầm trong tay dùng thêm vài phần lực. Trên má phấn hiện lên mảng đỏ hồng dần dần nhuộm đỏ da thịt toàn thân nàng. “Chỉ cần có thể lấy được tánh mạng của ngươi, ta chuyện gì cũng nguyện ý làm.”Nàng thấp giọng nói, hai tay càng không ngừng phát run. Nàng thật sự không rõ,nỗi đau trong lòng kia là vì cái gì, nàng vốn quyết đinh lấy mọi thứ đổi lấy tánh mạng của hắn, vì sao giờ phút này nhìn sự tàn khốc trong đôi mắt của hắn lòng nàng lại cảm thấy khổ sở thế này ? Nàng chỉ cần giết hắn sẽ rời đi ngay , cần gì phải quan tâm hắn có hận hay không hận nàng? “Băng Nhi, ta phải bội phục ngươi, lại bố trí một cảm bẫy đến mất hồn thế này. Nếu như không có hao hết thể lực của ta, ngươi làm sao có thể nào một chiêu đã đắc thủ!”Trong mắt của hắn mạng tia lạnh như băng, ngữ điệu nhưng ngoài ý muốn lại ôn hòa bình tĩnh.”Nói cho ta biết một chuyện, khi ngươi ở dưới người của ta thân thể thở gấp, mất hồn khó nhịn mà cắn ta, la lên muốn ta cho ngươi nhiều hơn, những thứ kia chẳng qua là diễn trò sao?”Hắn cố ý ép hỏi, quỳ một gối xuống trên mặt đất, đau đớn đến thở hổn hễn. Vết thương bụng bên trái còn sâu hơn so với trong tưởng tượng hắn ,máu tươi còn đang chảy ra, tầm mắt của hắn trở nên mơ hồ, ngay cả thanh âm của nàng nghe tới cũng giống như là từ phương xa truyền đến. Ánh mắt của hắn đầy dẫy tàn nhẫn cùng hận ý, vững vàng nhìn thẳng nàng, thân thể nhưng từ từ mềm yếu, té trên mặt đất.
Nghe thấy hắn nói ra những lời kia ,sắc mặt của nàng càng thêm ửng đỏ, hai tay càng thêm run rẩy. Nàng càng thêm nắm chặt đoản đao, nghĩ phải bảo vệ một góc kín đáo đang đau đớn trong lòng kia. “Là, ngươi nói không sai, ban đầu ở Thiết thành ta chiếu cố ngươi, mới vừa hiến thân cho ngươi, thậm chí là vừa mới làm cái kia, những thứ này… Những thứ này… Cũng chỉ là mưu kế của ta, vì muốn đoạt đi tánh mạng của ngươi, ta chuyện gì cũng nguyện ý làm!”Thanh âm của nàng đến gần như gào thét mà nói hắn biết đồng thời cũng đang thuyết phục chín mình. “A, thì ra là như vậy, Trầm Khoan chỉ cần chỉ định đối tượng, ai cũng có thể có được ngươi?”Hắn nghĩ đại muốn cười ra tiếng nhưng lại không có khí lực, chỉ có thể đem khóe miệng vặn vẹo thành độ cong châm chọc, đùa cợt . Thì ra là, tất cả sự ôn nhu của nàng, cũng không phải là vì hắn .Chỉ cần là do Trầm Khoan chỉ định, nàng có thể vì bất kỳ nam nhân nào dâng lên thân thể mỹ lệ kia… Nàng thật thẳng thắng thậm chí so sánh với thanh chủy thủ kia còn sắc bén hơn, lần nữa đâm vào tâm hắn, bén nhọn thống khổ cùng tức giận bộc phát trong ngực, đau đớn như vậy, thậm chí còn vượt xa cái đau do vết thương bụng bên trái truyền tới . Hắn tại sao lại như vậy, tại sao đối với Băng Nhi hoàn toàn không có nửa điểm đề phòng ? “Băng Nhi, nhớ kỹ lời hứa của ta, ta sẽ không bỏ qua ngươi…”Nhu tình cùng thương tiếc từng có hoàn toàn biến mất, cho dù mình sắp ngất đi, hắn vẫn trước khi nhắm mắt lại giận nhìn chằm chằm nàng, tuyên thệ quyết tâm của mình. Nhìn thấy hắn té xuống, nàng nuốt xuống nỗi đau khắc chế trong lòng ý nghĩ muốn xông lên phía trước đở hắn dậy. Bộ ngực đau quá đau quá ,nàng thật không đành lòng, nhưng lưng nàng lại đang phải gánh vác trách nhiệm trọng đại cứu tánh mạng toàn tộc ,làm sao có thể vào thời khắc này sinh tư tình nhi nữ… Tư tình nhi nữ? Nàng dùng sức lắc đầu cố gắng nuốt nước mắt lại vào trong lòng , không cho phép mình rơi lệ. Hắn cùng nàng có những hảo cảm ấy bất quá là nàng muốn lừa gạt hắn mà thôi, đây có cái gì có thể nói là chân tình chứ ? Nàng đại khái là diễn xuất quá mức mới có thể lầm tưởng như vậy , thật ra là không hề có một chút tình ý gì đối với hắn hết. “Thân tộc của ta cũng đang đợi ta, ta phải nhận được sự hỗ trợ của Trầm Khoan.”Nàng vô ý thức lẩm bẩm nói, một bước lại một bước đi đến phía trước, đến gần hắn đã nhắm mắt lại, thân thể không hề có động tĩnh gì. Nàng không biết hắn đến tột cùng có nghe được hay không, chẳng qua là bản năng nghĩ muốn giải thích những thứ gì mà thôi . Tay nàng có chút run rẩy, chạm tới thân thể yên tĩnh của hắn, xem xét hắn đã chết chưa. Da thịt của hắn đã từ từ lạnh như băng, đôi môi mỏng mím thật chặc, màu da ngăm đen hôm nay cũng lộ ra màu xám tro như tử vong. Nàng nắm chặt đoản đao, run rẩy hướng phía trên bộ ngực hắn chần chờ thật lâu thật lâu. Rốt cục “phịch “một tiếng, nàng ném đi đoản đao, đứng ở một bên thở hổn hển. Coi như là không có đâm thêm một đao, Hàn Chấn Dạ tuyệt đối cũng không thể nào còn sống . Nàng ở trong lòng không ngừng thuyết phục chính mình, một đao lúc trước kia cũng đủ trí mạng rồi . “Hàn Chấn Dạ… Tha thứ ta…”Nàng lẩm bẩm nói, dùng áo choàng cẩn thận bao trùm thân thể to dài của hắn, kháng cự nỗi đau bao phủ trong lòng của nàng . Nàng cắn chặt răng đứng dậy sửa sang lại quần áo, mặc lại quần áo bị hắn giật xuống . Thời gian cấp bách, nàng sau khi phải báo cho Trầm Khoan, lập tức chạy về biên giới, dựa vào thế lực Trầm Khoan ở tái ngoại cứu vớt thân tộc của nàng. Đem Hàn Chấn Dạ lưu ở chỗ này, hắn sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà chết, phơi thây ở nơi rừng hoa đào này, nhiệm vụ của nàng nên coi như là viên mãn. Không dám quay đầu lại lần nữa, nàng một bước lại một bước hướng ra bên ngoài rừng hoa đào mà đi, không quay đầu nhìn lại một lần nào. Một trận gió vung lên, hoa rơi rối rít, mắt của nàng giác dường như có một thứ chất lỏng từ khóe mi kèm theo những cánh hoa đào cùng nhau rơi xuống trên mặt đất. Nàng không dám đi tìm ý nghĩa những giọt nước mắt kia có hàm ý gì. Hàn Chấn Dạ nằm trên mặt đất, chỉ còn ý nghĩ tàn dư ,mơ hồ nghe vào mấy câu nói lẩm bẩm cuối cùng của nàng nghe thấy thanh âm nàng rời đi. Hắn thần trí đã không rõ ràng, tử thần đã ở một bên rình rập , nhưng hắn lại không chịu chết đi, toàn thân kịch liệt dựa vào hận ý mà chống đỡ . Hắn vận khí lực còn sót lại, đôi tay dính đầy máu tươi ở đám hoa rơi trên mặt đất tìm kiếm, sau nắm chặt đoản đao nàng để lại.Tuấn nhan hiện lên vẻ tái nhợt làm cho người ta nhìn đến sợ hãi – “Băng Nhi, Băng Nhi, thật tốt Băng Nhi…”Hắn cố gắng nhớ tới tên của nàng, giống như là muốn đem tên của nàng khắc vào chỗ sâu nhất ở trong lòng. Băng Nhi sơ sót không có cho hắn nhát trí mạng, mà hắn Hàn Chấn Dạ tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy mà chết đi. Hắn vận chút khí lực cuối cùng điểm mấy chỗ đại huyệt trước ngực, làm sao cũng không muốn buông tha cho tánh mạng của mình. Trong người trở nên lạnh hơn,trước khi ý thức hoàn toàn sắp biến mất hắn nghe thấy được cước bộ cùng tiếng hít thở quen thuộc ,biết là Hoàng Phủ Giác tới. Hàn Chấn Dạ yên lòng nhắm mắt lại, trong đầu ý niệm duy nhất lưu lại trong đầu, chính là hắn phải tìm cho được nữ nhân phản bội kia… Cho dù chân trời góc biển, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng…! ☆☆☆eit:qu33njc3☆☆☆ Hai tháng sau. Sa mạc Gobi, phía Tây Bắc hoang mạc . Từ Đông Phương đến đây ,sau khi mạo hiểm vượt qua vùng hoang mạc đầy rẫy hiểm nguy sẽ thấy được vùng Thạch tích tuyết Thiên Sơn có dòng nước trong mát ngay giữa vùng sa mạc khô cằn này, tất cả tạo thành ốc đảo xanh tươi tuyệt đẹp . Thiên Sơn cách dòng nước phía nam ba mươi sáu thước, xen vào giữa vùng Ba Tư và Trung Nguyên, từ xưa tới nay chính là cùng đất chiến sự. Ở đó có một bộ tộc tên là “Lâu Lan “vô cùng giàu có và dân cư buôn bán đông đúc phồn vinh, một đất nước muốn có thực lực vững mạnh khó có thể bỏ qua vùng đất này .Ở phương bắc cung điện Lâu Lan có kiến trúc vô cùng hùng vĩ đứng dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bao quanh thành Lâu Lan là bích lục hồ . Hình thêu phi điểu bằng sợi chỉ nhỏ cẩn thận mà quấn quanh vùng eo mãnh khảnh thành ngắn lưng, áo da dê buông xuống .Mỗi khi nàng đi lại, sợi dây nhỏ mềm mại thon dài dọc theo bên bắp chân bay múa, vừa mỹ lệ vừa đẹp mắt. Băng Nhi cẩn thận mặc trang phục, chuẩn bị đem mình biến thành vũ nữ đem hiến tặng ột nam nhân không biết tên. Nàng đứng ở phía sau cung điện bên trong một khác gian phòng nhỏ, hai tay không ngừng mà run rẩy.Nơi đẫy đà mềm mại bởi vì liên tiếp hít sâu mà phập phồng, nàng muốn cố gắng giữ tĩnh táo, nhưng nỗi bất an vẫn đeo mãi ở trong lòng, hai tay nàng run rẩy đến như vậy, thậm chí không cách nào xoa phấn thật tốt. Qùy ma ma đứng ở một bên thở dài một hơi, cầm lấy hộp phấn, tiếp nhận công việc đang dở dang . Này cô gái trẻ tuổi này đã đủ mỹ lệ , chỉ sợ mỹ lệ như vậy vẫn là không đủ, nàng phải được trang điểm diễm lệ đến mê người, làm cho người ta dù chỉ nhìn qua một cái thần hồn đã hoàn toàn biến mất. Sự mỹ lệ của nàng chính là mấu chốt, hơn bảy mươi nhân mạng tất cả đều phụ thuộc vào dung mạo mỹ lệ này . “Băng Nhi, ngoan, tĩnh táo chút đi, không phải sợ, ngươi mỹ lệ như vậy, người nọ vừa thấy được ngươi nhất định sẽ động tâm, vì nhận được ngươi, tuyệt đối sẽ khẩn cầu nữ vương bỏ qua ngươi trong thân tộc.”Quỳ ma ma trấn an sắc mặt tái nhợt của cô bé, trong lòng tràn đầy thương tiếc. Cô bé này đáng thương đến cỡ nào a! Vì cứu sống tánh mạng toàn tộc, phải giả dạng thành vũ nữ, đi câu dẫn nam nhân hoan tâm. “Ta không sợ.”Băng Nhi nhỏ giọng nói, tầm mắt đọng lại ở phía Đông Phương xa xôi. Đó là chính hướng về Trung Nguyên ,tầm mắt của nàng không ngừng tìm kiếm một thứ gì đó đã bị đánh rơi giữa rừng hoa đào ở Đông Phương . Nhớ tới cảnh những cánh hoa rơi đầy bầu trời ,đôi tay trắng noãn mãnh khảnh nắm chặt lại , đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, cơ hồ muốn đâm ra máu…
Hai tháng này xảy ra đủ loại biến cố, đã đẩy nàng tới vực sâu tuyệt vọng .Nàng hoài nghi có phải tất cả vận rủi trên đời cũng lúc rơi xuống trên người của nàng, vô luận có cố gắng như thế nào cũng không tránh khỏi thiên kiếp này . Băng Nhi thân phận thật sự là trưởng nữ của UY tướng quân Lâu Lan, trong phủ tướng quân vốn là cô gái có cuộc sống được sủng ái tôn quý. Nhưng nửa năm trước uy viễn phó tướng quân phản quốc, ý đồ cướp lấy vương vị. Trải qua một phen nguy hiểm, phó tướng có ý đồ mưu phản thất bại bị giết chiết , nữ vương Lâu Lan rất là tức giận, đem thân tộc uy viễn tướng quân một mực giam vào trong lao ngục. Nàng dựa phải vào Quỳ ma ma cứu giúp, giả trang thành người hầu chạy ra khỏi phủ tướng quân, miễn cưỡng tránh thoát được kiếp sau, liền toàn tâm toàn ý muốn cứu thân tộc ra khỏi chốn lao ngục này. Tụ hiền sơn trang của Trầm Khoan ở các quốc gia thế lực khá lớn, nàng tìm tới hắn muốn cầu khẩn Trầm Khoan tương trợ , nhưng Trầm Khoan lại muốn nàng đi đến Trung Nguyên, giết chết Hàn Chấn Dạ làm điều kiện trao đổi. Vì cứu vớt toàn tộc, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, quyết tâm đi giết ngươi nam nhân tà mị kia đã đoạt được cả con người nàng. Chẳng qua là khi trở lại Lâu Lan, tình thế lại trở nên không cách nào khống chế, Trầm Khoan bị một tên kiếm khách gây thương tích, không cách nào đi đến Lâu Lan , tính mạng thân nhân của nàng đang ở trong lao ngục như ngọn lửa nhỏ le lói trong bóng tối . Nàng thậm chí đã để cho đôi tay này dính máu của người nam nhân kia, nhưng vẫn là không có biện pháp cứu thân nhân ra sao? Băng Nhi chậm chạp giơ hai tay lên, ánh mắt đau thương . Nhớ tới Hàn Chấn Dạ trước khi chết ánh mắt tức giận mà lạnh như băng, lồng ngực của nàng cảm thấy vô cùng đau đớn. Có phải là oan hồn của hắn trở về nguyền rủa nàng ? Hắn hận nàng, cho nên ác độc mà nguyền rủa nàng, không để cho nàng cứu thân nhân của mình ra. “Ngươi còn đang hận ta sao?”Nàng lầm bầm nói nhỏ, nhìn bên ngoài cung điện màu trời xanh lam, trong thoáng chốc giống như là vừa nhìn thấy mái tóc đen xõa ra của hắn, bộ dáng cười tà đang hướng về phía nàng. Nàng thiếu hắn một mạng, mà đời này không còn có cơ hội trả lại, nếu là có kiếp sau nàng cũng là nguyện ý trả lại hắn… Quỳ ma ma lấy ra một mảnh kim sa thêu Kim Ngân (kim tuyến ý )đưa đến trước mặt, dùng làm khăn voan che ở trên khuôn mặt mỹ lệ của Băng Nhi. Vẻ mặt ma ma rất nghiêm túc, cẩn thận sửa lại trang phục cho Băng Nhi. “Hãy nghe ta nói, đây là một cơ hội tốt nhất. Nữ vương rất hy vọng đối với các vị khách quý sắp đến, nữ vương đối với các vị khách quý kia nói gì đều nghe nấy, ngươi phải thừa dịp bữa tiệc đang tiến hành mà thừa lúc xông vào, chỉ cần có thể mê hoặc được các khách quý kia van xin bọn họ thu ngươi là nữ nô, người thân của ngươi có thể sẽ được đặc xá.”Nữ nhân năng lực nguyên thủy nhất chính là sự mỹ lệ của bản thân, không có bất kỳ nam nhân nào có thể kháng cự được. Là nữ quan lớn tuổi bên trong cung điện chính là lấy chức vị đem ra bảo đảm mới để cho Băng Nhi nhận được một cơ hội khó được như thế. “Ta biết rồi.”Băng Nhi gật đầu xoay người rời phòng, hướng đại sảnh cung điện chạy đi. Vì cứu thân nhân của mình ra, nàng thậm chí nguyện ý động thủ giết người. Mà hôm nay chẳng qua là ủy thân ột người đàn ông ,cầu xin hắn thu nàng là nữ nô, so với hơn bảy mươi nhân mạng, hy sinh này vốn không đáng kể gì .
Quỳ nhã ma ma nhìn bóng lưng Băng Nhi, tâm lại đột nhiên co thắt lại. Không biết vì sao trong lòng thì tràn đầy bất an, giống như là sự xui xẻo của Băng Nhi vẫn chưa kết thúc. Lão Thiên rốt cuộc còn muốn hành hạ Băng Nhi như thế nào đây? Quỳ nhã thở dài một hơi, tại nguyên chỗ mà ngồi xuống. Kế tiếp hết thảy ta không thể làm cái gì, cũng chỉ có thể lẳng lặng đợi chờ, cầu nguyện sự mỹ lệ Băng Nhi có thể mê hoặc khách quý của Lâu Lan nữ vương. ☆☆☆ edit:qu33njc3 ☆☆☆ Bên ngoài cung điện, thân ảnh xinh xắn chạy vội đến , Băng Nhi ngửa đầu ,thu lại tất cả tâm tình bất an,sự kiêu ngạo còn sót lại trong đôi mắt mỹ lệ. Hai chân thon dài không che đậy, bước nhẹ đi ra ngoài, sợi dây nhỏ ở bên chân nàng bay múa , nàng kiên định bước từng bước đi về phía đại sảnh cung điện. Xuyên qua tầng lớp màn che, Băng Nhi thở hổn hển dừng lại lúc này đã đứng ở bên ngoài cung điện,đôi tay nắm chặc một tầng màn che cuối cùng. Chính đôi tay này ở hai tháng đã từng chặt nắm lấy một thanh đoản đao, đem đoản đao đâm vào trong cơ thể một người đàn ông, trong nháy mắt đó nam nhân kia cùng nụ cười ôn nhu tất cả đều hóa thành tức giận đáng sợ …! Nàng ngạc nhiên phát hiện, mình vẫn không thể quên được Hàn Chấn Dạ,người nam nhân sau khi bị nàng lừa gạt, giết chết ở trong rừng hoa đào . Thi thể hắn bây giờ hẳn là còn nằm ở trên mặt đất hoa rơi kia , không có ai mai táng, cô đơn tĩnh mịch mà hận nàng, oán nàng.Trong đại sảnh truyền đến tiếng cười hân hoan, nhạc sĩ thổi lên những giai điệu nhịp nhàng nương theo tiết tấu , nữ vương Lâu Lan âm điệu vui sướng xuyên thấu qua sa mỏng truyền đến. Từ thanh âm vui vẻ kia của nữ vương, có thể biết được những người khách quý kia ở trong lòng nữ vương có phân lượng nặng đến cỡ nào. Mà tên khách quý kia cũng chính là người sẽ nắm giữ vận mệnh Băng Nhi .Nàng bắt buộc phải mê hoặc hắn, sau đó khẩn cầu hắn thu nàng làm nữ nô… Màn che lay động, nàng khuôn mặt mỹ lệ khóe miệng mỉm cười, che dấu nổi bất an trong lòng. Tư thái vô cùng Ưu nhã nhẹ nhàng đi ra ngoài, kỹ thuật nhảy tuyệt diệu trong nháy mắt đoạt đi tất cả chú ý cả mọi người. Mái tóc đen bay bay, đi theo sợi nhỏ bên hông cùng nhau lay động,những nhạc công kia không tự chủ được mà giúp nàng đệm nhạc. Giữa điệu nhảy qua đôi mắt đẹp, nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ở bên cạnh nữ vương Lâu Lan ngồi trên chiếc ghế cao cao kia có một nam nhân cao lớn, nam nhân kia nhìn thấy nàng động tác bưng rượu đột nhiên khựng lại . Nàng liên tục hít sâu, rồi sau đó tiếp tục khiêu vũ ,đây chính là vũ điệu Ba Tư vũ nương truyền lại cho nàng , nàng không ngừng xoay tròn biết điệu khúc sắp hết, nàng nhẹ nhành quỳ rạp xuống trước mặt nam nhân kia, nằm sấp trên mặt đất không ngừng thở dốc. Tim của nàng đập được thật là nhanh, không chỉ có là bởi vì vũ đạo kịch liệt mà còn bởi vì một nguyên nhân nào đó không rõ. Trong không khí bao phủ cảm giác bị áp bách làm cho nàng cảm thấy có chút quen thuộc ngoài ý muốn, có một đôi mắt sắc bén ,tầm mắt giống như là lưới vững vàng săn bắt nàng. Sợi nhỏ bên làn váy được thêu phi điểu (hình như là chim công ), mà nàng lại gống như một con chim phi Điểu nhỏ bé sắp bị vây bắt… ” Điệu vũ này biểu diễn được thật quá tốt, ta nên ban thưởng thật tốt mới được.”Nữ vương thanh âm êm ái truyền đến, rất là vui vẻ. “Ta không cầu ban thưởng, chỉ cầu vị quý khách kia nhận lấy ta. Ta là tội tộc chi nữ …(nữ nhi của tộc có tội. ôi nhiều chữ ta muốn giải thích luôn nhưng mà nhiều chữ để nguyên như vậy lại nghe có vẻ hay hơn nên ta giữ nguyên và giải thích bên cạnh ) .Băng Nhi cầu xin vị quý khách kia hãy thu nhận Băng Nhi và khẩn cầu nữ vương thứ cho tử tội (tội chết) toàn tộc của ta.”Băng Nhi lấy lên dũng khí nói, biết thành hay bại chính là ở chỗ này . Cả đại sảnh tịch yên tĩnh, tầm mắt mọi người đều rơi vào trên người nàng, người nam nhân kia ở trước mặt nàng cũng không nói một lời chỉ chăm chú nhìn nàng, tầm mắt chưa tiếp xúc đến hắn mà trong lòng của nàng lại bắt đầu bất an. Nàng tựa hồ cảm giác được tầm mắt sắc bén của đối phương cơ hồ quét qua phần thân thể đang để trần của nàng , giống như là ở trên cơ thể nàng muốn xác định cái gì. “A, ngươi là trưởng nữ của uy viễn tướng quân, ngươi cũng thông minh đó biết chọn ở thời điểm ta cao hứng mà xuất hiện.”Nữ vương thanh âm như cũ không có nửa phần giận dỗi. Nàng cười cười, nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, rất là thân mật vỗ vỗ đầu vai nam nhân kia .”Cô gái này là mỹ nhân số một số hai Lâu Lan, ngươi nếu là coi trọng, nguyện ý nhận lấy nàng, bản thân ta thật sự có thể xử nhẹ tội cho thân nhân nàng .” Toàn đại sảnh nín thở cũng đang đợi phản ứng nam nhân kia, mà Băng Nhi thủy chung cúi đầu quỵ ở đó , trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh. ” Tiết mục đặc biệt này cũng có chút hứng thú.”Nam nhân rốt cục mở miệng, thanh âm trầm thấp quanh quẩn ở trong đại sảnh, thanh âm kia lạnh như băng rồi biến mất thậm chí còn có một nụ cười tàn nhẫn.”Ngẩng đầu lên, cho ta nhìn xem mặt của ngươi.”Hắn ra lệnh.Băng Nhi xoay mình, từ từ ngẩng đầu, run rẩy đưa tay gỡ xuống sa mỏng tinh sảo trước mặt, quá nhiều bất an cùng khẩn trương làm nàng không có phân biệt ra tiếng nói quen thuộc kia. Thời gian giống như là dừng lại, tầm mắt của nàng di động một chút lại một chút ngẩn lên, đè nén trái tim đập rối loạn của mình, mang theo hy vọng cuối cùng cùng tuyệt vọng, nàng đem ánh mắt nhìn về nam nhân đang nắm giữ tánh mạng toàn tộc mình. Cuộc đời của nàng, cũng đem giao phó cho người nam nhân này …!
Mặt mũi người nọ thu vào trong mắt nàng .Trong nháy mắt, Băng Nhi sắc mặt trở nên trắng bệch, bởi vì khiếp sợ mà nửa tia huyết sắc cũng biến mất. Giống như là rơi vào đáy giếng lạnh như băng ,nàng không tự chủ được mà kịch liệt run rẩy, không thể làm gì hơn là nghênh đón ánh mắt lợi hại của người nọ. Nàng nhận ra được khuôn mặt này. Kia khó có thể nào quên được là khuôn mặt tuấn tà có thể mị hoặc mọi người, từ trước là nam nhân khi mỉm cười ,môi mỏng giương nhẹ thành độ cong tuyệt hảo,nhưng bây giờ khi nhìn về nàng ánh mắt của hắn thậm chí so sánh với hàn băng còn muốn lạnh hơn mấy phần. Nàng tại sao có thể quên mất, hai tháng này cơ hồ hàng đêm đều xuất hiện ở trong mộng của nàng chính là khuôn mặt này. Băng Nhi đôi môi run rẩy, nói ra cái tên làm nàng sợ hãi. “Hàn… Hàn Chấn Dạ!” Lưỡi đao đưa ra nhanh chóng cắt đứt sơi dây nhỏ bên áo da dê, áo da trượt ra lộ ra da thịt tuyết trắng, Băng Nhi vội vàng kéo lấy áo da dê lại , sắc mặt tái nhợt hiện lên xấu hổ đỏ ửng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy ở trong đôi mắt đen sắc bén là sự tàn nhẫn. “Ngươi không thể nào… Ta rõ ràng đã — “Băng Nhi nhận ra thanh đoản đao kia, hô hấp nhất thời cứng lại. Ban đầu vì hấp dẫn hắn, nàng đem đoản đao giấu ở bên trong áo choàng, thừa dịp sau khi hoan ái, cho hắn một nhát trí mạng. Song, đoản đao lại không có giết hắn hôm nay ngược lại trở thành vật uy hiếp nàng .Nàng từ trong đôi mắt đen hắn thấy được sự tàn nhẫn kiên quyết. Hàn Chấn Dạ không buông lỏng chút nào nhìn gần nàng, đem nét mặt của nàng thu vào đáy mắt. Hắn đã thề, chân trời góc biển, hắn tuyệt đối không tha cho nàng! “Rõ ràng đã như thế nào?”Hắn tàn nhẫn mỉm cười, đưa tay trượt vào bên trong áo da. Thời điểm Băng Nhi chống cự bắt đôi tay đang lẻn vào trong vạt áo của mình, hắn nhìn nàng nói: “Đổi ý rồi sao?” Băng Nhi cắn chặc đôi môi, trợn to đôi mắt trong suốt, thẳng tắp mà nhìn hắn. Nàng mặc dù khiếp sợ, nhưng trong đôi mắt tàn nhẫn của hắn biết được hắn cũng không có bỏ mạng vì nàng, nàng thậm chí như trút được gánh nặng. “Ngươi trước hết đáp ứng điều kiện của ta, miễn trừ tội chết cho người thân của ta.”Nàng kéo lấy da dê áo, không chịu buông tay ra, kiêu ngạo mà nhìn hắn, duy trì một chút tôn nghiêm cuối cùng. “Trên người của ngươi vật trân quý nhất đã mất đi, còn có thể cùng ta nói điều kiện gì?”Hàn Chấn Dạ cười lạnh một tiếng, xoay người ngồi lại vào chiếc ghế khuôn mặt lãnh đạm nhìn nàng.”Rồi hãy nói, ngươi xác định thân thể của mình đáng giá nhiều vậy?” ” Lấy bản thân ta hết thảy dùng để đổi lấy tánh mạng toàn tộc.”Băng Nhi nói từng câu từng chữ từ từ buông tay ra, da thịt tuyết trắng một tấc trượt ra, da thịt mỹ lệ lòa lồ ra làm người ta hoa mắt. Hàn Chấn Dạ tròng mắt đen nhíu lại, chợt xuất thủ kéo lấy áo da dê trên người nàng, đem nàng lôi kéo đến gần chiếc ghế.Từ trên cao nhìn xuống thấy rõ thân thể trần truồng của nàng, áo da dê bởi vì lôi kéo mà trượt ra, nửa người trên của nàng lỗ rõ ,mọi người từ mọi phương hướng nhưng chỉ có thể nhìn thấy dưới tóc đen rơi lả tả lộ ra trọn vẹn bộ lưng . Nhìn thân thể hoàn mỹ kia da thịt không tỳ vết sẽ bại lộ ở trước mắt của mọi người lồng ngực của hắn lại nổi lên sự tức giận. Khóe miệng hắn khẽ cong, đôi tay chế trụ nơi đẫy đà tinh tế mà chà xát, nhìn thấy nàng bản năng mà co rúm lại. “A! Làm sao ta có thể hoài nghi giá trị của ngươi? Dù sao ta là người đầu tiên hưởng qua cái loại tư vị mất hồn này, không phải sao?”Hắn cố ý nhục nhã nàng, tuyên bố nàng thuộc về quyền sở hữu của hắn.”Băng Nhi, ngươi không phải là kỹ nữ đẹp nhất mà ta đã thấy, ta cũng đã thấy …qua người, chỉ bằng ngươi mà nghĩ đổi lấy hết mạng của mọi người sao?” Thương Nguyệt thủy chung nhìn hai người, chậm rãi lộ ra nụ cười. Tiểu nữ nhân này rất thông minh , có thể dễ dàng như vậy đem tâm Hàn Chấn Dạ cột chặt ,nàng bắt đầu đối với quan hệ của hai người cảm thấy hứng thú.“Dạ nhi, nể mặt mũi của ngươi, ta lại càng không thể giết người nhà uy viễn tướng quân .”Thương Nguyệt quay đầu, mỉm cười mà đánh giá Băng Nhi. Nàng còn chưa từng thấy qua Hàn Chấn Dạ lộ ra loại vẻ mặt này đối với bất kì nữ nhân nào.Vẻ mặt lãnh đãm thường ngày kia dường như đã biến mất ,thay vào đó là một loại cảm xúc khắc rất sâu trong tâm can.Nhưng nàng cũng không rõ,vẻ mặt của hắn đối với tiểu nữ nhân mỹ lệ kia là yêu thương vô cùng, hoặc là nỗi hận thấu người . Thương Nguyệt nụ cười càng sâu, cũng là có thể xác định Hàn Chấn Dạ có hứng thú đối với Băng Nhi . “Ngươi thật hào phóng như vậy sao, muốn ta đón lấy loại giao dịch hao vốn này sao ?”Hàn Chấn Dạ lạnh lùng trả lời Thương Nguyệt nhưng ánh mắt nhất cử nhất động đều nhìn thẳng Băng Nhi. Nàng vẫn mỹ lệ như cũ làm cho hắn phải thở gấp, cặp mắt kia vẫn trong suốt vô tội như vậy, ban đầu nàng chính là dùng đôi mắt mở to trong suốt vô tội kia nhìn hắn lừa hắn,dùng đoản dao nhỏ bén nhọn đâm vào trong cơ thể hắn… “Có gì không thể?”Thương Nguyệt nhún bả vai một cái trả lời, chậm chạp bước tới ngồi trở lại trên giường êm, đưa tay lấy rượu nho ưu nhã nhấm nháp. “Tốt, ta đồng ý.”Hàn Chấn Dạ đem Băng Nhi đặt ngồi bên ghế khác, thậm chí không hề lần nữa liếc nhìn nàng một cái, phảng phất đem nàng bất quá chỉ giống như một nữ nhân hạ giá. “Chỉ là ta cũng có điều kiện, ngươi sẽ không tiếc ở lại nước Lâu Lan một đoạn thời gian chứ ,chờ uy viễn tướng quân nhận lại chức vị .Qua ít ngày nữa lại là ngày họp lại các sứ giả, ta đang lo bên cạnh không có nam nhân nào có thể đứng ra gúp ta làm tấm chắn, sẽ làm cho các nước khác không thể dễ dàng khi dễ nước ta!”Thương Nguyệt kiều mỵ cười một tiếng, tầm mắt nhìn về phía người hầu đứng ở một bên Hàn Chấn Dạ ,lại cười đến càng thêm mê người. Hàn Chấn Dạ cũng là lần đầu tiên mang theo người hầu, hơn nữa nhìn bộ dáng hắn khí vũ hiên ngang, còn là một mỹ nam anh tuấn khó có được . Nam nhân tuấn mỹ kia nhận thấy được tầm mắt của Thương Nguyệt, có chút khốn quẫn cười cười, vội vàng tránh đi ánh mắt không dám cùng Thương Nguyệt có tiếp xúc gì . “Giác gia, Lâu Lan nữ vương đang nhìn còn ngươi! Có thể hay không nói ra thân phận của ngươi?”Đứng ở góc, cũng là trang phục người hầu Thạch Mặc thấp giọng hỏi, tò mò đẩy đẩy bả vai Hoàng Phủ Giác. Hắn là nhìn Hoàng Phủ Giác mặt áo quần thượng đẳng, hắn là người mới đi theo đến Lâu Lan .Ngoài mặt cũng là người hầu Hàn Chấn Dạ, trên thực tế Hoàng Phủ Giác còn được chiếu cố về cuộc sống hàng ngày hơn. Hoàng Phủ Giác nhíu mày, toàn thân truyền đến một trận rùng mình. Hắn không tin Thương Nguyệt nhận ra được thân phận của hắn, nhưng Thương Nguyệt kia hình như có điều suy nghĩ gì ?Nụ cười vừa rồi thể hiện cái gì? Hắn là nghĩ muốn tham gia náo nhiệt nên mới theo Hàn Chấn Dạ tới Lâu Lan, hôm nay trong lòng lại hiện lên bất an, lại làm cho hắn có ý muốn xoay người hoả tốc mà chạy trốn . Băng Nhi ngồi ở chiếc ghế bên cạnh vẫn là ngửa đầu, không thể tin mà nhìn Hàn Chấn Dạ . Nghe thấy hắn nguyện ý thu nàng làm nô, cứu vớt thân nhân toàn tộc, nàng thư giản mà thở ra một hơi, cơ hồ muốn ngã xuống đất bất tỉnh. Hao phí tâm cơ, nàng rốt cục cũng tránh được vận mệnh diệt tộc. Mà hôm nay người nhà an toàn nhưng kiếp nạn của nàng chỉ sợ mới bắt đầu.(haizz chính xác ) “Ngươi có thể đi, từ hôm nay trở đi ngươi chính là nữ nô tâm phúc ta.”Hắn chậm chạp nói, khóe miệng có nụ cười tàn nhẫn nhất. Hắn tự tay vung lên, yêu cầu đối với nữ quan đứng ở một bên, bộ dáng ngạo nghễ phảng phất khí chất quân vương, không có ai dám can đảm chất vấn quyền uy của hắn.”Mang nàng đi xuống, đi theo đám nô bộc làm việc với nhau, để cho ta thật tốt thử nghĩ xem nên triệt để dùng tên nữ nô cao quý này như thế nào.” Nữ quan cầm lấy cánh tay Băng Nhi, đem nàng mang ra đại sảnh. Nàng chậm rãi rời đi đại sảnh, lưng vẫn là kiêu ngạo mà thẳng , không để cho người khác nhìn ra được trong nội tâm nàng thật sợ hãi. Mà cặp mắt đen sắc bén kia vẫn như bóng với hình đi theo sát nàng, quan sát nhất cử nhất động của nàng. Song, bên trong đôi mắt đen kia nụ cười đã biến mất, còn sót lại hôm nay chỉ còn sự tàn khốc lạnh như băng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...