Lâu Đài Hạnh Phúc

Suốt hai tuần sau đó Colin xoay tròn trong công việc cùng dòng khách khứa bất tận. Ngài Richards đến thường xuyên đến nỗi có thể có một phòng ngủ riêng cho ông ấy. Caine ghé đến mỗi buổi chiều và Nathan cũng vậy. Alesandra phần lớn không thấy chồng vào ban ngày, nhưng toàn bộ các buổi tối chàng thuộc về nàng. Colin cho nàng biết tất cả những diễn biến mới nhất trong cuộc điều tra của mình ngay sau bữa tối. Dreyson tỏ ra rất đắc lực. Ông ấy tìm ra bản hợp đồng được lập cho nhân mạng của Victoria chỉ bốn tháng trước khi cô ấy mất tích. Người thụ hưởng trên hợp đồng là anh trai của cô, Neil Perry. Hợp đồng được bảo hiểm bởi Morton & Sons.

Thông qua nguồn tin của Dreyson, Colin phát hiện ra Neil sẽ thừa kế khoản hồi môn khá lớn của em gái anh ta, được dành riêng vào ngày sinh của cô ấy bởi một người dì họ hàng xa, nếu cô ấy không quay về Luân Đôn để đòi lại.

Ngài Richards tham gia cùng họ tại bàn ăn tối. Ông lắng nghe Colin giải thích cho Alesandra những gì chàng tìm hiểu được, sau đó đưa ra những nhận định của riêng mình.

“Cho đến khi thi thể được tìm thấy, anh ta không thể nhận tiền bảo hiểm hoặc tài sản thừa kế. Nếu anh ta là kẻ có tội và động lực là tiền bạc thì tại sao anh ta lại giấu thi thể cô ấy đi như thế?”

“Nó thật vô lý”, Colin đồng ý. “Anh ta có một tài khoản riêng rất lớn ở ngân hàng.”

Ngài Richards gật gù. “Có thể anh ta cần nhiều hơn”, ông nói. “Alesandra đã nói với chúng ta, Neil đặc biệt không giống em gái anh ta. Có một vài chứng cứ khác chỉ ra Neil gián tiếp liên quan đến vụ này. Cậu ta từng ngỏ lời với Roberta cách đây sáu năm nhưng cô ấy từ chối và đồng ý lấy Tử tước. Có tin đồn là Neil vẫn tiếp tục theo đuổi cô ấy ngay cả sau khi cô ấy đã kết hôn. Nhiều người tin rằng cô ấy có quan hệ với cậu ta. Và đấy, mọi người thấy chưa, đó là mối liên hệ giữa hai người phụ nữ.”

“Ta không thể tưởng tượng người phụ nữ nào lại muốn quan hệ với Neil Perry”, Alesandra thì thầm. “Anh ta chẳng hề... quyến rũ.”

“Công chúa còn nhận món quà nào khác không?”, ông hỏi.

Nàng lắc đầu. “Món quà ta đặt làm để tặng cho Nathan và Sara được giao tới sáng nay. Colin suýt nữa phá hủy nó trong cơn giận dữ trước khi anh ấy nhớ ra ta đã đặt làm con tàu. May mắn thay anh ấy mới chỉ xé cái hộp.”

“Em không đề cập đến việc món quà được làm bằng những sợi vàng ròng”, Colin thốt lên. “Phải có tới năm người đàn ông mới phá hủy nó được.”

Caine cắt ngang câu chuyện khi anh bước vội vào phòng ăn.

“Họ đã tìm thấy thi thể của Victoria!” Colin vươn người và phủ tay lên tay Alesandra. “Ở đâu?”, chàng hỏi.

“Trên một cánh đồng cách đây khoảng một giờ cưỡi ngựa. Người tá điền tình cờ ở ngay trên nơi chôn vùi. Lũ chó sói...” Caine dừng lại giữa câu nói. Nét mặt Alesandra đầy đau khổ. Caine không muốn đẩy nỗi đau của nàng lên cao hơn bằng việc kể tường tận các chi tiết.

“Nhà chức trách tin chắc đó là Victoria?”, nàng hỏi.

Mắt Alesandra mọng nước nhưng nàng cố giữ bình tĩnh. Nàng có thể khóc và cầu nguyện cho linh hồn của cô ấy và nàng sẽ làm cả hai việc đó... sau khi tên sát nhân bị bắt.

“Nữ trang cô ấy đeo... giúp nhận dạng”, Caine giải thích.

Ngài Richards muốn đến xem xét nơi thi thể được phát hiện, ông đẩy ghế ra sau và đứng dậy.

“Đã quá tối để nhìn thấy mọi thứ”, Caine nói. Anh kéo ghế cạnh Alesandra ra và ngồi xuống, “Ông phải đợi đến sáng mai thôi.”

“Ai là chủ cánh đồng đó?” Colin hỏi. “Neil Perry.”

“Trùng hợp làm sao.”

“Nó quá trùng hợp đấy chứ”, Caine đồng ý với nhận xét của Colin. “Chúng ta nhận những gì được đưa đến”, Richards nói. “Và rồi ráp từng mảnh nhỏ để tìm ra sự thật.”

“Khi nào thì người của anh bắt đầu đào xới?” Colin hỏi.

“Ngày mai, lúc bình minh.”

“Đào xới?” Alesandra ngạc nhiên. “Victoria đã được tìm thấy rồi. Sao chúng ta lại...”

“Chúng tôi muốn xem còn tìm được gì khác nữa không”, Richards giải thích.

“Ngài tin Roberta có thể cũng bị chôn ở đó?”

“Tôi tin.”

“Anh cũng tin”, Caine xen ngang.

“Neil không ngu ngốc đến nỗi chôn xác nạn nhân của anh ta ngay trên đất của chính mình”, nàng phản bác.

“Bọn anh tin anh ta có lẽ là kẻ có tội”, Caine nói. “Nhưng bọn anh không nghĩ anh ta là người thông minh.”

Nàng chộp lấy tay Caine để anh tập trung vào mình. “Nhưng thật như thế”, nàng cãi. “Anh ta đã thông minh đến tận lúc này, phải không? Tại sao anh ta lại chôn thi thể người phụ nữ khác trên đất của mình? Thật vô lý. Anh cũng quên điều khác rồi.”

“Điều gì?” Caine hỏi nàng.

“Tất cả các anh cho rằng chỉ có hai người phụ nữ. Có thể có hơn mà.”

“Cô ấy có lý đấy, Caine.” Colin tán thành. “Cưng à, thả tay anh trai ta ra.”

Nàng nhận ra mình đang siết chặt lấy tay Caine vì quá căng thẳng và nhanh chóng buông ra. Nàng quay sang Richards. “Ngài có kế hoạch khác chứ?”

“Neil chắc chắn phải chịu trách nhiệm”, ông tuyên bố. “Đó mới chỉ là bắt đầu thôi, công chúa Alesandra. Cũng như người, tôi không hoàn toàn bị thuyết phục anh ta là kẻ như thế. Tôi không thấy lợi lộc trong vụ này.”

Nàng hài lòng với câu trả lời của ông. Nàng cáo lỗi rời khỏi bàn. Caine đứng dậy và kéo ghế ra sau cho nàng. Nàng quay sang cảm ơn anh và cực kỳ sửng sốt khi anh đặt tay lên vai nàng và cúi xuống. Trước khi nàng có thể hỏi anh định làm gì thì anh đã hôn lên trán nàng.

“Chúc mừng em, Alesandra”, anh nói. “Cả anh và Jade đều rất hạnh phúc với tin vui của em.”

“Tin vui gì thế?” Richards lên tiếng. Nàng để Colin trả lời ông và ngước lên mỉm cười với Caine. “Bọn em cũng rất hạnh phúc”, nàng thầm thì.

Richards đang bắt tay chúc mừng Colin khi nàng bắt đầu đi ra cửa. Một suy nghĩ bất chợt lướt qua đầu Alesandra. Nàng dừng lại và xoay người nhìn Colin. “Chàng vẫn thắc mắc tại sao ba người phụ nữ trong gia đình chúng ta được chọn? Chàng đã ném Neil ra khỏi cửa”, nàng nhắc chàng. “Điều đó đủ làm anh ta nổi giận để tìm kiếm sự trả thù chăng? “ Colin không nghĩ vậy. Nàng đi lên lầu, để chàng cùng Caine và Richards nghiền ngẫm các khả năng. Flannaghan đang đợi công chúa trong phòng làm việc. Em gái anh, Megan, đang đợi ở đó cùng anh. “Công chúa đây rồi”, Flannaghan thông báo khi Alesandra bước vào phòng.

“Công chúa Alesandra, đây là Megan”, anh giới thiệu. “Con bé háo hức được phục vụ công chúa.” Flannaghan thúc nhẹ vào hông em gái mình. Cô gái lập tức bước tới trước và khẽ nhún gối chào vụng về. “Tôi rất vui sướng được phục vụ cô, thưa phu nhân.”

“Không phải phu nhân”, Flannaghan chỉnh lại. “Công chúa.”

Megan gật đầu. Trông cô rất giống anh trai. Cô có cùng nước da và nụ cười gần như y hệt Flannaghan. Cô gái nhìn anh trai mình với vẻ ngưỡng mộ thật sự và sự thành tâm ấy sưởi ấm trái tim Alesandra.


“Chúng ta sẽ xoay xở tốt thôi”, nàng đoán.

“Tôi sẽ dạy con bé mọi thứ cần biết”, Flannaghan khẳng định.

Alesandra gật đầu. “Kate đâu rồi? Ta nghĩ là chúng ta đã đồng ý để cô ấy bắt đầu phụ giúp ta với thư từ vào ngày mai?”

“Con bé vẫn còn đang sắp xếp đồ đạc cá nhân”, Flannaghan giải thích. “Công chúa đã nói chuyện với chồng người về việc của em gái tôi chưa?”

“Chưa”, Alesandra trả lời. “Đừng quá lo lắng, Flannaghan. Colin sẽ hài lòng như ta thôi.”

“Tôi để Megan dùng căn phòng cuối cùng dọc hành lang trên lầu. Kate có thể dùng phòng bên cạnh nếu được.”

“Được chứ.”

“Đó là một căn phòng xinh xắn, thưa phu nhân”, Megan buột miệng. “Và lần đầu tiên tôi có mọi thứ cho riêng mình.”

“Công chúa, không phải phu nhân”, anh trai cô sửa lại lần nữa.

Alesandra không dám cười. Nàng không muốn làm giảm vị trí quan trọng của Flannaghan.

“Chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện em vào ngày mai, Megan. Giờ thì ta muốn lên giường nghỉ ngơi. Nếu em cần gì hãy hỏi anh trai em. Anh ấy sẽ chăm sóc em chu đáo. Anh ấy đã quan tâm chăm sóc Colin và ta rất cẩn thận. Ta không biết chúng ta có thể làm gì nếu không có anh ấy.” Flannaghan phấn khởi bởi lời khen. Megan trông có vẻ hoàn toàn bị ấn tượng.

Colin phá ra cười khi nàng nói về việc cần thêm người giúp việc. Tuy nhiên chàng nhanh chóng lắng nghe nàng giải thích rằng người quản gia đã phải làm tất cả các công việc của Megan và Kate. Chàng biết cha mẹ Flannaghan đã qua đời - Sterns đã kể thế khi ông ấy nài nỉ Colin thuê Flannaghan, nhưng ông không đề cập đến hai cô em gái. Không, chàng không biết và thầm cảm ơn Alesandra đã nhận các cô gái vào làm. Chàng đã tăng lương cho Flannaghan vào sáng ngày hôm sau. Hoa được giao đến cho Alesandra chiều hôm đó. Dreyson gửi kèm với một tấm thiệp chia buồn với lòng cảm thông sâu sắc với mất mát bi thảm của nàng.

Alesandra đang cắm hoa vào bình sứ trắng trong khi Colin cau có với tấm thiệp. “Chuyện gì thế?”, chàng hỏi.

“Albert đã qua đời.”

Colin bật cười khùng khục. Nàng mỉm cười. “Em nghĩ chàng sẽ hài lòng.”

“Thật nhẫn tâm khi cười như vậy, Colin.”

Caine đứng trên ngưỡng cửa dẫn vào phòng ăn, quắc mắt nhìn cậu em trai. Anh quay sang nhìn Alesandra với sự cảm thông và chợt nhận ra nàng đang mỉm cười.

“Albert không phải là bạn tốt của các em sao?”

“Không còn nữa đâu.” Colin dài giọng giễu cợt.

Caine lắc đầu. Colin lại cười, “Ông ấy chưa bao giờ tồn tại cả”, chàng giải thích. “Alesandra tạo ra ông ấy để Dreyson nhận lệnh mua bán cổ phiếu.”

“Nhưng ông ấy đã cho anh những lời khuyên đúng đắn. Quỷ tha ma bắt, anh sẽ nhớ ông ấy. Anh...”

“Alesandra cho anh những lời khuyên đúng đắn của cô ấy. Trong tương lai hãy đến hỏi ý kiến cô ấy nhé.” Colin đề nghị.

Caine cực kỳ sửng sốt. Alesandra trao cho chồng một cái nhìn với ý là em - đã - bảo - chàng - vậy - mà trước khi hướng về Caine.

“Dreyson sẵn sàng nói chuyện với em về việc đầu tư vì ông ấy tin em chuyển thông tin cho Albert. Từ giờ trở đi, ông ấy sẽ nói chuyện với Colin bất cứ khi nào có cơ hội. Dreyson ắt hẳn sẽ thất vọng lắm nếu biết Albert không tồn tại và đó là lý do em xin anh đừng nói gì cho ông ấy hết.”

“Tại sao em lo ngại người môi giới biết?” Caine hỏi lại, vẫn không chắc liệu mình có nên tin nàng hay không.

“Vì đàn ông chỉ thích nói chuyện với đàn ông thôi”, nàng nhẫn nại giải thích.

“Sao anh đến đây?” Colin lên tiếng hỏi, bất chợt thay đổi câu chuyện. “Anh có thêm tin tức gì sao?”

“Ừ”, Caine trả lời, trở lại với lý do kéo anh đến nhà Colin. “Họ tìm thấy thi thể của phu nhân Roberta cách chỗ chôn Victoria khoảng bốn mươi sáu mét.”

“Lạy Chúa”, Alesandra thì thào.

Colin vòng tay quanh vai nàng, siết nhẹ. “Còn thi thể nào khác nữa khổng Caine?”

Caine lắc đầu. “Chưa tìm thấy thêm cho đến lúc này nhưng họ vẫn đang tìm kiếm. Neil bị kết tội trong vụ sát hại thứ hai. Anh ta gửi một yêu cầu thông qua luật sư biện hộ để nói chuyện với Alesandra.”

“Không thể được.”

“Colin, em nghĩ là mình nên nói chuyện với anh ta.”

“Không.”

“Chàng vui lòng chấp nhận đi mà”, nàng khẩn khoản. “Không phải chàng muốn chắc chắn anh ta là kẻ sát nhân sao?”

Colin thở dài. “Vậy thì ta sẽ đi và nói chuyện với anh ta.”

“Neil không thích gặp chàng”, nàng nhắc ông chồng bướng bỉnh của mình.

“Ta mặc kệ hắn có thích ta hay không”, Colin trả lời.

Nàng quay sang Caine giải thích. “Colin đã ném anh ta ra ngoài. Em không hình dung được anh ta muốn nói chuyện với chồng em lúc này.”

“Em sẽ ngạc nhiên cách mà người ta thay đổi khi phải ở trong nhà tù Newgate”, Caine nói. “Anh biết anh ta sẽ nói chuyện với bất kỳ ai mà anh ta nghĩ có thể giúp.”

“Em sẽ không đi đâu hết, Alesandra”, Colin bảo. “Tuy vậy”, chàng vội nói thêm khi nàng cố cãi lại, “nếu em viết ra những câu hỏi thì ta sẽ hỏi Neil bất cứ điều gì em muốn biết.”

“Em đã lập một danh sách rồi”, nàng nhỏ nhẹ thông báo.


“Vậy thì đi lấy nó cho ta nào.”

“Colin, anh sẽ đi với em”, Caine tuyên bố.

Alesandra biết sẽ vô ích nếu tiếp tục tranh cãi với chồng. Từ ánh mắt của Colin, nàng biết chàng sẽ không thay đổi ỷ kiến. Nàng lên lầu lấy cái danh sách, viết thêm vào một vài câu hỏi nữa và nhanh chóng quay xuống. “Chúng ta sẽ đi xe của anh”, Caine nói với em trai.

Colin gật đầu. Chàng lấy cái danh sách, nhét vào túi áo và hôn tạm biệt vợ. “Ở trong nhà”, chàng ra lệnh. “Ta sẽ không đi lâu đâu.”

“Cô ấy không ở nhà đâu Colin”, Caine cắt ngang. “Anh quên mất. Nathan đang đến đây để đưa cô ấy đi trong khoảng một giờ.”

“Tại sao?”

“Jade muốn vợ em gặp Sara. Mẹ và Catherine cũng đang ở nhà anh.”

“Nathan sẽ đi cùng Alesandra chứ?” Colin hỏi.

“Ừ.”

Alesandra xoay người và bước lên các bậc thang. Nàng nhanh chóng thay đồ. Nàng muốn mình trông tuyệt nhất khi gặp Sara.

“Em có nên đem theo món quà của chúng ta luôn không?”, nàng gọi với Colin.

Colin đang đứng ở ngưỡng cửa. Chàng bảo đó là một ý kiến hay nhưng nàng có thể thấy cái nhún vai trong câu trả lời nghĩa là chàng chẳng mấy để tâm.

Megan giúp nàng thay đồ. Em gái Flannaghan căng thẳng và cũng vụng về nhưng sự nhiệt tình làm hài lòng nữ chủ nhân của cô ấy là rõ ràng nhất.

Nathan đến ngay sau đó. Alesandra mang theo món quà đã được Flannaghan gói lại xuống dưới lầu. Nàng trao cái hộp cho Nathan để anh cầm giúp nhưng không giải thích nó là cái gì.

Cộng sự của Colin có vẻ bận tâm điều gì đó và chỉ nói vài lời trên suốt quãng đường đến nhà Caine.

Cuối cùng nàng phải mở miệng hỏi anh ấy có chuyện gì không ổn.

“Anh đang xem lại sổ sách”, anh giải thích, “và cố tìm hiểu các bút toán cùng các khoản mục đến từ đâu. Colin là người quản lý các con số đó. Giờ anh đang quản lý chúng nhưng khó quá.”

“Em đã nhập vào một số hóa đơn khi Colin bị bệnh”, nàng nói. “Có lẽ em đã nhập sai ở đâu đó. Anh nghĩ số dư bị sai ư?”

Nathan lắc đầu. “Colin nói với anh là em cũng giỏi làm việc với những con số như cậu ấy”, anh mỉm cười và duỗi thẳng chân ra. Nàng kéo váy sát vào người để anh có thêm chỗ.

“Anh không thể tìm ra những hóa đơn cho một vài món tiền được gửi vào.”

Rốt cuộc nàng đã hiểu chuyện gì khiến anh bận tâm. Khoản tiền Colin chuyển vào tài khoản của hãng tàu được thanh toán cho những phi vụ chàng thực hiện cho Cơ quan An ninh.

“Không có biên nhận cho bốn khoản mục”, nàng buột miệng.

“Đúng, chính xác là bốn”, Nathan gật đầu đồng ý. “Em có biết Colin lấy tiền ở đâu ra không? Nó thật là vô lý. Thu nhập từ những con tàu được ghi chép đầy đủ và anh biết cậu ấy không có thu nhập riêng.”

“Anh hỏi anh ấy chưa?”

Nathan lắc đầu. “Anh chỉ vừa khám phá ra sáng nay.”

“Có phải anh và Colin... chia sẻ mọi chuyện với nhau? Ý em là hai người có giữ bí mật riêng không?”

“Bọn anh là cộng sự, Alesandra. Nếu bọn anh không thể tin tưởng lẫn nhau, thì bọn anh biết tin ai đây?”

Anh chòng chọc nhìn nàng. “Em biết các khoản tiền đó đến từ đâu, phải không?”

Nàng chầm chậm gật đầu. “Có lẽ Colin nên nói với anh, không phải em”, nàng nói.

“Số tiền đó là của em?”

“Không phải.”

“Vậy thì của ai?”

Anh sẽ không buông tha chuyện này cho đến khi có câu trả lời. Bởi vì Nathan không chỉ là cộng sự của Colin mà còn là người bạn thân thiết nhất, Alesandra quyết định sẽ nói cho anh ấy biết.

“Anh phải hứa với em là sẽ không nói gì với Caine hay bất cứ ai trong gia đình Colin”, nàng bắt đầu.

Nathan gật đầu. Dĩ nhiên sự tò mò của anh đã bị đánh thức. “Anh hứa.”

“Colin đã làm một vài việc để tăng thêm thu nhập.”

Nathan ngả người tới trước thì thào. “Cậu ấy làm việc cho ai?”

“Ngài Richards.”

Tiếng gầm của anh suýt nữa đánh văng món quà đi. Nathan đã tỏ ra quan tâm một cách điềm đạm và do đó phản ứng dữ dội của anh khiến nàng sửng sốt. Rõ ràng nàng đã nhảy dựng lên. Nàng cũng ngần ngại khi anh lầm bầm những từ ngữ đen tối.

Nathan lấy lại tự chủ và xin lỗi vì đã nói ra những từ ngữ không hay ho. Ánh mắt anh vẫn lạnh lẽo.

“Em tin tốt nhất là để Colin giải thích”, nàng lắp bắp. “Anh ấy không làm việc cho Richards nữa rồi, Nathan.”


“Em chắc chứ?”

Nàng gật đầu. “Em rất chắc chắn.”

Nathan bật thở dài và tựa lưng ra sau. “Cảm ơn em nói cho anh biết.”

“Colin sẽ nói cho anh biết mà, đúng không?”

Sự lo lắng trong giọng nàng rất rõ. Nathan nghĩ nàng có điều thứ hai muốn nói anh nghe. Anh mỉm cười. “Có, cậu ấy sẽ nói với anh. Thực ra thì tối nay anh sẽ hỏi cậu ấy mấy cái hóa đơn bị thất lạc này.”

Anh cố tình chuyển đề tài để nàng không băn khoăn lo lắng nữa. Họ đến nhà của Caine vài phút sau đó. Alesandra gặp Sterns, chú của Flannaghan, khi ông ra mở cửa cho họ. Ông là một quý ông lớn tuổi có khuôn mặt vô cùng nghiêm khắc, cứng ngắc trong cách cư xử nhưng mắt ông sáng lấp lánh vui mừng khi chào nàng. Flannaghan có vẻ như đã ca ngợi nàng hết lời và Sterns nói rằng ông vừa được biết hai cô cháu gái Megan và Kate đã được nhận vào làm trong nhà nàng.

Cửa phòng khách đã được mở rộng. Con gái của Caine phát hiện ra sự có mặt của nàng đầu tiên và chạy đến ngưỡng cửa. Cô bé bốn tuổi nghịch ngợm bắt lấy tay Sterns vì vậy không té bổ nhào khi nhún gối chào nàng. Hành động quý phái của cô bé rất ngắn ngủi. Lần thứ hai cô bé hoàn thành thủ tục rắc rối, bé thả tay Sterns ra và ném mình vào chân ông bác Nathan. Bé thét lên thích thú khi anh bế bổng và tung bé lên cao như người ta tung nón vào không trung. “Cảm tạ Chúa vì cái trần nhà cao”, Sterns nhận xét.

Nathan nghe thấy và bật cười. Anh giữ cô cháu gái trong tay và theo Alesandra vào phòng khách.

Jade và Catherine ngồi cạnh nhau trên trường kỷ. Nữ Công tước ngồi ở ghế đối diện. Cả ba người vội đứng lên và vây quanh Alesandra.

“Chúng ta vừa nghe tin tuyệt vời”, nữ Công tước tuyên bố.

Alesandra bật cười.

“Ta nghe tin từ Catherine”, bà nói tiếp.

“Em nghe tin từ chị Jade”, Catherine cắt ngang.

“Chị không bao giờ...” Jade bắt đầu phản đối.

“Em nghe mẹ nói với chị suy đoán của mẹ”, Catherine cũng chịu thừa nhận.

“Sara đâu rồi?” Nathan lên tiếng hỏi.

“Chị ấy đang cho Joanna ăn”, Jade trả lời. “Chị ấy xuống ngay thôi.” Nathan lập tức đi đến chỗ vợ. Anh cố đặt Olivia xuống nhưng cô bé bám chặt lấy vai anh và quyết tâm đòi đi cùng.

Alesandra đặt hộp quà lên bàn và ngồi cạnh mẹ chồng. Bà đang dùng khăn tay chấm nhẹ lên mắt.

“Mẹ mừng quýnh lên. Một đứa cháu nội khác. Thật là một phúc lành.” Alesandra rạng rỡ vì niềm vui. Câu chuyện tập trung vào những đứa trẻ trong vài phút. Catherine nhanh chóng chán nản. Alesandra nhận thấy ngay và quyết định thay đổi đề tài.

“Em có giận chị vì chị đã nói cho Colin biết chuyện em được tặng hoa không?”

“Lúc đầu em có giận, nhưng sau khi cha giải thích mọi chuyện thì em cảm thấy lo sợ. Nhưng giờ Neil Perry đã bị bắt giữ, em không lo lắng nữa và cha sẽ cho em tham dự các buổi gặp gỡ trở lại. Chị có nhận thấy mùa lễ hội sắp kết thúc không? Em sẽ chết vì chán khi phải quay về điền trang.”

“Con sẽ không như thế đâu”, mẹ cô phản bác.

“Con sẽ cưỡi ngựa trong công viên với Morgan Atkins hôm nay.”

“Catherine, mẹ nghĩ chúng ta đã quyết định con sẽ từ chối lời mời và dành thời gian cả buổi chiều với gia đình”, mẹ cô nhắc nhở.

“Đó chỉ là một cuộc cưỡi ngựa dạo chơi ngắn và mọi người sẽ chú ý nếu con không đến. Hơn nữa, con có thể gặp gia đình bất cứ lúc nào mà.”

“Morgan có đến đây để đưa em đi không?” Jade hỏi.

Catherine gật đầu. “Anh ấy rất hiểu biết. Cha cũng thích anh ấy.” Alesandra không thoải mái việc Catherine sẽ đi bất cứ đâu. Ồ, nàng biết Morgan là một người bạn của Colin và chắc chắn anh ấy sẽ trông chừng Catherine nhưng nàng vẫn muốn cô em chồng ở nhà. Alesandra không tin Neil là kẻ có tội. Dù vậy nàng không muốn cảnh báo người thân của mình, nàng ước Colin ở đây. Chàng sẽ biết phải làm gì. Chàng sẽ không để em gái rời khỏi nhà. Alesandra đi đến kết luận đó ngay vì Colin hết sức thận trọng, nàng nghĩ.

“Catherine, chị tin là em phải ở đây với chúng ta”, Alesandra buột miệng.

“Tại sao?”

Thực ra là tại sao? Đầu óc Alesandra vội tìm lý do. Nàng hướng về phía Jade, lặng lẽ khẩn nài sự giúp đỡ của cô ấy.

Vợ Caine rất sắc sảo. Cô nhận thấy ngay nỗi lo lắng trong mắt Alesandra và lập tức tán thành ý kiến của nàng. “Đúng vậy, em nên ở nhà với chúng ta”, cô nói với Catherine. “Sterns sẽ rất vui lòng giúp em gửi tin nhắn đến Morgan giải thích rằng có chuyện riêng gia đình và em không thể đến đúng hẹn.”

“Nhưng em muốn giữ đúng hẹn”, Catherine cãi lại. “Mẹ ơi, điều này không công bằng. Michelle Marie sẽ đi dạo với Bá tước Hampton. Các chị gái của cô ấy không bảo cô ấy phải làm gì cả.”

“Chúng ta không bảo em phải làm gì”, Alesandra lên tiếng. “Chúng ta chỉ không muốn em đi thôi.”

“Tại sao chứ?”

Giọng Catherine vút lên cao chói lói trong thất vọng. May mắn thay, Alesandra chưa phải trả lời ngay vì Nathan và vợ anh bước vào phòng, lôi kéo sự chú ý của mọi người.

Theo nghĩa đen một cách rõ ràng thì Alesandra nhảy lên, nàng nhanh chóng băng qua phòng để đến chỗ Sara.

Vợ của Nathan quả là một người phụ nữ rất đẹp. Cô có mái tóc nâu sẫm màu, một làn da hoàn hảo và đôi mắt mang màu của bầu trời xanh trong vắt. Nụ cười của cô cũng như bỏ bùa mê mọi người. Nó rất ấm áp.

Nathan giới thiệu nàng với vợ. Alesandra không chắc nàng nên chính thức nhún gối chào hay nắm tay Sara. Tình thế khó xử không kéo dài lâu. Người phụ nữ xinh đẹp công khai tình cảm của mình. Cô lập tức bước tới trước và ôm chầm lấy Alesandra.

Không hề cảm thấy lúng túng ngượng nghịu quanh Sara. Cô coi Alesandra như thể nàng là người bạn thất lạc từ lâu của mình.

“Joanna đâu rồi?” Alesandra hỏi. “Olivia đang mang con bé xuống”, Sara trả lời.

“Với sự trợ giúp của Sterns”, Nathan chen ngang. Rồi anh quay sang vợ mình. “Em yêu, anh sẽ quay lên lầu để hoàn thành nốt mớ sổ sách.”

Jade gọi Sara và vỗ nhẹ phần nệm cạnh cô ấy. Alesandra không đi theo. Nàng đuổi theo Nathan và bắt kịp anh ở lưng chừng cầu thang.

“Em có thể nói chuyện riêng với anh một chút không?”

“Chắc chắn rồi”, Nathan trả lời. “Trong phòng làm việc nhé?”

Nàng gật đầu. Nàng theo anh vào phòng. Nathan kéo ghế nhưng nàng từ chối lời mời. Căn phòng là một sự lộn xộn bừa bãi những bản đồ và sổ sách. Rõ ràng là Nathan đã biến phòng làm việc của Caine thành văn phòng thứ hai của hãng tàu. Nàng buột miệng đề cập đến suy nghĩ ấy khi anh đi ngang qua phòng.

“Thư viện của Caine ở dưới lầu cơ”, Nathan giải thích. “Anh ấy không cho anh vào trong. Anh ấy cũng không đặt chân vào căn phòng này.” Anh cười toe thêm vào. “Em rể của anh là người thích ra lệnh. Anh ấy không thể chịu được sự bừa bộn. Ngồi đi Alesandra và nói anh nghe em đang bận tâm điều gì.”

Nàng lại từ chối lời mời ngồi. “Chỉ mất một phút thôi. Catherine muốn đi dạo với Morgan Atkins. Anh ấy sẽ đến đây đón cô bé. Em không nghĩ đó là ý hay nếu để cô bé ra ngoài, Nathan, nhưng em không thể đưa ra lý lẽ thích hợp được. Cô bé rất kiên quyết.”

“Sao em không muốn cô bé ra ngoài?”

Nàng có thể sẽ sa vào sự giải thích dài dòng và chắc chắn là rối tung lên mà không có ích nên nàng quyết định không làm mất thời gian của Nathan. “Em chỉ không thấy thoải mái về điều đó”, nàng nói. “Và em biết Colin cũng sẽ không cho cô bé ra ngoài. Chúng em không tin là Neil Perry có tội và cho đến khi tin chắc thì chúng em không muốn Catherine đi đâu hết. Colin không có ở đây để phản đối và mẹ thì không thể chi phối cô bé. Anh sẽ vui lòng xử lý việc này chứ? Em không tin Catherine dám cãi lại anh.”


Nathan bắt đầu bước ra cửa. “Vậy là Colin không tin tưởng Atkins?”

“Ôi, không, em không có ý đó”, nàng kêu lên. “Morgan là bạn của bạn Colin.” Nàng hạ thấp giọng khi nói tiếp. “Anh ấy đảm nhiệm vị trí của Colin trong cơ quan dưới quyền chỉ huy của ngài Richards.”

“Nhưng em tin Colin không muốn cô bé đi ra ngoài. Được thôi. Anh sẽ xử lý chuyện này.”

“Anh sẽ đưa ra lý do gì cho cô bé?” Alesandra vừa hỏi vừa theo sau người khổng lồ.

“Không gì cả.” Nathan nói ngay. Rồi anh mỉm cười, một nụ cười tinh quái chắc nịch. “Anh không cần lý do. Anh chỉ đơn giản bảo cô bé ở nhà.”

“Và nếu cô bé cãi lại?”

Nathan phá ra cười. “Đó không phải là những gì anh sắp nói với cô bé. Tin anh đi, Alesandra. Cô bé sẽ không cãi lại anh đâu. Chỉ có hai người phụ nữ trên thế giới này anh không thể đe dọa. Em gái anh và vợ anh. Đừng lo lắng nhé, anh sẽ xử lý.”

“Thật ra thì, Nathan à, có tới ba người lận. Anh không thể đe dọa Jade, Sara, hay là em.”

Nàng mỉm cười trước vẻ kinh ngạc trong mắt anh nhưng không dám cười lớn.

Nữ Công tước đang đợi trong phòng nghỉ để chào tạm biệt Alesandra và Nathan. Bà có một buổi tiệc tối quan trọng phải chuẩn bị. Bà hôn lên má Alesandra rồi ra hiệu Nathan cúi xuống thấp để bà cũng có thể hôn anh.

Alesandra cho rằng Catherine vẫn ở trong phòng khách. Nàng đi vào trước Nathan để có thể vờ như nàng không can thiệp vào. Catherine hơi giận nàng vì đã phá vỡ lời hứa với cô bé và Alesandra không muốn điền thêm tội nào khác vào danh sách nữa.

Sara đang ngồi trên trường kỷ. Olivia bé nhỏ ngồi cạnh cô ấy và đang giữ em bé trong lòng.

“Cô hy vọng Joanna sẽ trở nên xinh xắn như cháu vậy”, Sara nói với Olivia.

“Có lẽ là không đâu”, Olivia đáp lại. “Em bé không có đủ tóc để xinh xắn như cháu.”

Jade trợn mắt ngó lên trần nhà. Sara mỉm cười. “Em bé còn quá nhỏ”, cô nói tiếp. “Em sẽ lớn nhanh thôi.”

“Catherine đâu rồi?” Alesandra hỏi ngay khi vào phòng. “Nathan muốn nói chuyện với cô bé.”

“Cô bé đã đi cách đây vài phút”, Jade trả lời.

Alesandra ngay lập tức kết luận Catherine đã ra về cùng với mẹ của cô ấy. Nàng ngồi xuống cạnh Olivia để nhìn em bé.

“Chắc cô bé rất giận dữ vì chúng ta cản trở kế hoạch của cô bé nhỉ? Có lẽ giờ cô bé đang giận dỗi với mẹ. Ôi, Sara, Joanna thật xinh đẹp. Con bé còn nhỏ quá.”

“Em bé sẽ lớn hơn”, Olivia tuyên bố. “Mọi em bé đều vậy hết. Mama nói thế.”

“Alesandra, Catherine không về nhà với mẹ. Cô bé đã đi với Morgan. Bọn chị đã cố làm cô bé đổi ý nhưng không hiệu quả và cuối cùng mẹ cũng bớt gay gắt. Cô bé có thể òa khóc ngay và chị tin mẹ không muốn thấy cảnh đó chút nào.”

Em bé bắt đầu cựa quậy khó chịu. Sara đưa tay ẵm lấy bé và đứng lên. “Đã đến giờ ngủ của bé rồi. Chị sẽ quay xuống ngay. Sterns sẽ bắt cóc bé từ tay chị ngay khi có cơ hội. Người đàn ông đó rất yêu quý trẻ con, đúng không Jade?”

“Ông ấy cũng là điều tuyệt diệu với một đứa trẻ bốn tuổi”, Jade nói. Cô quay sang con gái mình. “Đến giờ ngủ của con rồi, Olivia.”

Con gái cô không muốn đi. Jade nghiêm giọng. Cô nắm lấy tay Olivia và kéo bé theo.

“Con không phải là em bé, mẹ à.”

“Mẹ biết con không phải em bé, Olivia”, Jade dứt khoát. “Và đó là lý do tại sao con chỉ ngủ ngày một lần. Joanna thì ngủ hai lần.”

Alesandra ngồi xuống ghế và nhìn Jade kéo bé Olivia ra khỏi phòng. Nathan đứng trên ngưỡng cửa.

“Em có muốn anh đuổi theo Catherine không?”, anh hỏi.

Nàng lắc đầu. “Em chỉ là người hay lo lắng, Nathan. Em chắc sẽ ổn cả thôi”

Cửa trước mở ra ngay lúc đó và cả Caine lẫn Colin bước vào. Caine đứng trong phòng đón khách nói chuyện với Nathan nhưng Colin bước ngay vào phòng khách đến chỗ vợ. Chàng ngồi xuống cạnh nàng, kéo mạnh nàng tựa vào mình và hôn nàng.

“Sao rồi?”, nàng lên tiếng khi chàng bắt đầu rúc vào cổ nàng mà không nói ngay cho nàng biết chuyện gì đã xảy ra.

“Anh ta có lẽ có tội”, Colin tuyên bố. Caine và Nathan bước vào gia nhập với họ. Alesandra thúc vào hông Colin để chàng thôi nhấm nháp dái tai mình. Chồng nàng thở dài trước khi thẳng người dịch khỏi người vợ. Chàng mỉm cười khi thấy sắc đỏ ửng lên trên khuôn mặt nàng.

“Anh ta có động cơ và cơ hội”, rồi Colin lên tiếng.

Caine nghe thấy nhận xét của em trai mình. “Anh nghĩ chúng ta đang cố làm cho điều này làm phức tạp hơn thực tế. Anh sẽ thừa nhận nó là... sự trùng hợp.”

Colin gật đầu. Chàng rút cái danh sách của mình ra. “Được rồi, vợ yêu. Đây là các câu trả lời cho em. Thứ nhất, Neil đã từ chối đi với em gái anh ta đến gặp người đàn ông tự xưng là người ngưỡng mộ cô ấy. Thứ hai, anh ta thề anh không biết tí gì về hợp đồng bảo hiểm. Và thứ ba, anh ta kiên quyết phủ nhận có quan hệ với phu nhân Roberta.”

“Em đã mong các câu trả lời đó”, Alesandra có vẻ trầm ngâm.

“Anh ta chẳng giống anh trai của Victoria lắm”, Caine ngắt ngang. Anh ngồi xuống và ngáp lớn.

“Còn những câu hỏi khác của em cho Neil thì sao?”

“Câu hỏi nào?” Colin hỏi ngược lại. “Em muốn tên của những người theo đuổi Victoria mà đã bị từ chối. Anh ta có đề cập đến ba người khi đến thăm em và em nghĩ những lời từ chối đó có thể rất quan trọng. Thành thật đi Colin, có phải chàng quên hỏi anh ta khong?”

“Không, ta không quên. Xem nào, có Burke này - nhưng giờ anh ta đã kết hôn nên không tính đến - và Mazelton...”

“Anh ta sắp kết hôn.” Caine ngắt lời. “Và?” Alesandra nôn nóng hỏi khi Colin không tiếp tục. “Ai là người thứ ba?”

“Morgan Atkins”, Caine trả lời thay.

Colin gật đầu xác nhận. Alesandra liếc nhanh qua Nathan. Anh đang nhăn mặt.

“Colin, Morgan không phải là bạn cậu à?”

“Chết tiệt, không”, Colin nói. “Bây giờ cậu ta có lẽ đang muốn bóp cổ tớ. Cậu ta đổ lỗi cho tớ về một nhiệm vụ mà cậu ta làm hỏng.”

Nathan ngả người ra trước. “Cậu ta có quy trách nhiệm cho cậu đủ để theo đuổi vợ cậu không?”

Nét mặt Colin thay đổi. Chàng định lắc đầu nhưng rồi ngừng lại. “Đó là một khả năng”, chàng thừa nhận. “Khá mong manh, nhưng... cậu đang nghĩ gì thế, Nathan?”

Cộng sự của chàng hướng sang nhìn Alesandra.

Họ thốt ra một cái tên cùng lúc. “Catherine.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui