Lâu Đài Hạnh Phúc

Nước Anh, năm 1819

Gã đích thực là một kẻ sát gái.

Người đàn bà ngu ngốc chẳng bao giờ còn có cơ hội. Nàng chẳng bao giờ biết mình đã bị theo dõi, chẳng bao giờ đoán được ý định thực sự của người ngưỡng mộ bí mật.

Gã tin mình đã giết nàng một cách nhẹ nhàng. Và gã tự hào về thành công ấy. Gã có thể ra tay độc ác hơn nhưng lại không làm vậy. Những thèm muốn đang ăn sâu vào người gã cằn được xoa dịu, và dù những ý nghĩ về tình dục đang hành hạ gã đến phát sốt, gã nhất định không chịu thua chúng. Gã là con người, không phải con vật. Sau khi thỏa mãn và xác định người phụ nữ nhỏ bé đã chết, gã để lộ lòng trắc ẩn. Xem xét kỹ thì gã đã rất tử tế.

Nàng, suy cho cùng, đã mỉm cười khi chết. Gã thận trọng bắt lấy nàng và thoáng thấy sự khiếp sợ bùng nổ trong đôi mắt nâu của nàng trước khi chuyện xảy ra. Gã ngâm nga khe khẽ như một người chủ âu yếm con thú nuôi bị thương, để cho nàng nghe những âm thanh đầy trắc ẩn trong khi gã siết cổ nàng, gã không ngừng hát cho đến khi kết thúc và chắc rằng nàng không thể nghe giọng gã được nữa.

Gã không có lòng khoan dung. Ngay cả khi tin chắc rằng nàng đã chết; gã vẫn nhẹ nhàng xoay mặt nàng ra xa trước khi tự cho phép mình mỉm cười. Gã muốn cười to, nhẹ nhõm vì cuối cùng nó đã kết thúc rất tốt; nhưng gã không dám gây ra tiếng động nào. Nơi nào đó trong tâm trí của gã đang lẩn khuất một suy nghĩ rằng hành vi bất nhân ấy sẽ làm gã có vẻ giống quái vật hơn con người, và chắc chắn gã không phải quái vật. Không, không, gã không căm thù phụ nữ, dù thế nào đi nữa thì gã ngưỡng mộ họ và với những người gã có thể bồi hoàn, gã cũng không hề tàn độc hay nhẫn tâm.

Gã thật sự thông minh. Chẳng có gì xấu hổ khi thừa nhận sự thật đó. Sự săn đuổi đã tiếp thêm sinh lực cho gã, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc gã đều dự đoán được mỗi phản ứng của nàng. Sự tự phụ của nàng đã giúp gã vô cùng. Nàng là một phụ nữ nhỏ bé ngây thơ nhưng nghĩ mình là người nhiều hiểu biết - quan niệm sai làm rất nguy hiểm - và gã sẽ chứng minh cho nàng thấy điều đó không đúng chút nào.

Có sự mỉa mai ngọt ngào trong việc lựa chọn vũ khí của gã. Gã định dùng dao găm để giết nàng. Gã muốn cảm thấy lưỡi dao ngập sâu vào trong người nàng, cảm nhận dòng máu nóng chảy trên tay gã mỗi khi gã thúc con dao vào làn da mềm mịn. Cắt cổ, cắt cổ. Mệnh lệnh vang vọng trong tâm trí gã. Gã không chịu thua sự thèm muốn của mình, gã vẫn mạnh hơn giọng nói vô hình trong đầu, và trái với dự tính, gã quyết định không sử dụng dao găm. Sợi dây chuyền nạm kim cương mà gã tặng nàng đang quấn quanh cổ. Gã dùng nữ trang đắt tiền để lấy đi mạng sống của nàng. Gã nghĩ đó là vũ khí thích hợp nhất. Phụ nữ thích đồ trang sức, và dây chuyền nạm kim cương quá phù hợp. Gã định chôn sợi dây chuyền cùng với nàng, nhưng ngay khi sắp sửa đổ đất vôi lấy được từ các vách đá lên thi thể để nhanh phân rã, gã cúi người và bỏ chiếc dây chuyền vào trong túi.

Gã rời khỏi nơi chôn giấu, không ngoảnh lại phía sau. Gã không có cảm giác ăn năn, không thấy tội lỗi. Nàng đã phục vụ gã rất tốt và bây giờ gã hài lòng.

Sương mù dày đặc phủ kín mặt đất. Gã không nhận thấy bột vôi bám vào đôi bốt mãi tới khi ra đến đường cái. Thực tình, gã không lo lắng việc đôi bốt kiểu Wellington[1] mới bị hỏng. Không gì có thể ảnh hưởng đến cảm giác chiến thắng rực rỡ của gã. Gã thấy như thể tất cả các gánh nặng trên vai đã được dỡ bỏ. Nhưng sự thôi thúc gã vừa cảm nhận, niềm phấn khích tuyệt vời khi gã chạm tay lên nàng... vẫn còn nhiều lắm. Dĩ nhiên, lần này tốt hơn lần trước. Nàng khiến gã cảm thấy mình vẫn còn sống. Thế giới thêm một lần nữa tốt đẹp với những lựa chọn cho người đàn ông mạnh mẽ, rắn rỏi.

[1] Giày bốt dùng để đi săn và hoạt động ngoài trời của tầng lớp quý tộc Anh đầu thế kỷ XIX.

Gã biết những gì diễn ra đêm nay sẽ được giữ lại trong tâm trí rất lâu. Và sau đó, khi phấn khích bắt đàu giảm sút, gã sẽ lại đi săn.

Mẹ bề trên Mary Felicity luôn tin vào những điều kỳ diệu, nhưng trong suốt sáu mươi bảy năm của bà trên trái đất ngọt ngào này, bà chưa bao giờ thực sự chứng kiến lần nào cho đến một ngày tháng Hai năm 1820 khi bà nhận được một lá thư đến từ nước Anh.

Thoạt tiên, Mẹ bề trên e ngại không dám tin vào điều may mắn này. Bà sợ đó chỉ là sự lừa bịp của quỷ để bà quá hy vọng rồi sau lại rơi xuống hố sâu thất vọng. Nhưng sau khi nghiêm túc hồi âm cho lá thư ấy và nhận được lá thư thứ hai từ Công tước Williamshire có dấu niêm gia huy nguyên vẹn, bà chấp nhận món quà Chúa trời đã ban cho là sự thật.

Một phép màu.


Cuối cùng thì họ cũng tống khứ được đứa trẻ tinh nghịch này đi. Mẹ bề trên chia sẻ tin vui với các nữ tu khác ngay tại lễ cầu nguyện buổi sáng ngày hôm sau. Buổi tối họ ăn mừng với xúp thịt vịt và món bánh mỳ đen nướng. Sơ Rachael choáng váng rõ nhất, cô bị khiển trách hai lần vì đã cười suốt trong buổi cầu kinh tối.

Đứa trẻ tinh nghịch - hoặc, đúng hơn là, công chúa Alesandra - được gọi vào phòng của Mẹ bề trên vào buổi chiều tiếp theo. Trong khi công chúa nhận tin về chuyến đi của mình khởi hành từ nữ tu viện thì sơ Rachael bận rộn xếp đồ vào va li cho nàng.

Mẹ bề trên ngồi trên ghế lưng cao đằng sau cái bàn giấy rộng có nhiều vết xước và cũ như những nếp nhăn tuổi già của bà. Nữ tu lơ đãng lần từng hạt gỗ trên chuỗi hạt nằm bên hông bộ áo tu và chờ đợi phản ứng của công chúa về thông tin đó.

Công chúa Alesandra sững sờ khi nghe tin. Nàng nắm chặt hai bàn tay lại với nhau trong sự bồn chồn hoảng sợ và cúi đầu để Mẹ bề trên không thấy những giọt nước trong đôi mắt nàng.

“Ngồi xuống nào, Alesandra. Ta không muốn nói chuyện với đỉnh đầu của con đâu.”

“Vâng, thưa Mẹ.” Nàng ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế cứng cố làm vui lòng Mẹ bề trên, bàn tay đan vào nhau đặt trong lòng.

“Con nghĩ gì về tin này?” Mẹ bề trên hỏi.

“Đó là vì trận hỏa hoạn, phải không, thưa Mẹ? Mẹ vẫn chưa tha thứ cho con về tai nạn đó.”

“Nói bậy”, Mẹ bề trên trả lời. “Ta đã tha thứ cho hành động thiếu suy nghĩ đó của con hơn cả tháng rồi.”

“Vậy có phải sơ Rachael thuyết phục mẹ gửi con đi? Con đã nói với sơ là con rất ân hận, và mặt sơ ấy hầu như không còn dính màu xanh nữa.” Mẹ bề trên lắc đầu. Bà cau mày, Alesandra không biết mình đang vô tình đẩy bà vào sự tức giận khi nhắc bà nhớ lại những trò nghịch ngợm ranh mãnh của nàng.

‘Tại sao con tin rằng cái thứ hỗn hợp kinh tởm ấy có thể xóa bỏ các nốt tàn nhang? Nhưng chính sơ Rachael đã đồng ý làm thí nghiệm. Sơ ấy không trách con... nhiều đâu”, bà hấp tấp thêm vào vì lời nói dối ấy, Chúa có thể cân nhắc tha thứ cho bà. “Alesandra, ta không viết thư cho người giám hộ của con yêu cầu con rời khỏi đây. Ông ấy đã viết thư cho ta. Đây là thư của Công tước Williamshire. Hãy đọc đi rồi con sẽ thấy là ta đang nói thật.”

Tay Alesandra run nhẹ khi nàng chạm vào lá thư. Nàng nhanh chóng lướt qua nội dung trước khi trả lại cho Mẹ bề trên.

“Quá cấp bách, đúng không? Tướng quân Ivan mà người giám hộ của con đề cập đến có vẻ có nhiều tai tiếng. Con còn nhớ cuộc gặp gần đây với ông ta không?”

Alesandra lắc đầu. “Con được về thăm quê hương của cha con vài lần, nhưng lúc đó con còn quá nhỏ. Con không nhớ việc gặp ông ta. Lạy Chúa, tại sao ông ta muốn kết hôn với con?”

“Người giám hộ của con hiểu rõ động cơ của tướng quân Ivan”, Mẹ bề trên trả lời. Đầu ngón tay bà gõ nhẹ lên lá thư. “Thần dân của cha con không quên con. Con vẫn là công chúa yêu dấu của họ. Tướng quân biết rằng nếu kết hôn với con, ông ta sẽ có thể cai trị vương quốc với sự ủng hộ của dân chúng. Một kế hoạch thông minh.”


“Nhưng con không muốn kết hôn với ông ta”, Alesandra thì thầm.

“Và người giám hộ của con cũng không muốn”, Mẹ bề trên tiếp tục. “Ông ấy tin tướng quân sẽ không đồng ý, tuy nhiên, chắc chắn tướng quân sẽ dùng vũ lực đưa con đi khi cần thiết để đảm bảo kế hoạch thành công. Đó là lý do tại sao Công tước Williamshire muốn con đến nước Anh cùng với sự hộ tống của những cận vệ do ông ấy phái đến đây.”

“Con không muốn rời khỏi đây, thưa Mẹ. Con thật sự không muốn.”

Nỗi đau như nghẹn lại trong giọng nói của Alesandra làm Mẹ bề trên đau lòng. Tạm quên đi tất cả những trò tinh nghịch của công chúa Alesandra bày ra trong những năm qua, Mẹ bề trên nhớ đến sự tổn thương và nỗi sợ hãi trong mắt cô bé khi cô và người mẹ đang bệnh nặng đến tu viện này lần đầu tiên. Alesandra hoàn toàn thánh thiện khi mẹ cô bé còn sống. Cô bé còn quá nhỏ - chỉ mới mười hai tuổi - và người cha thân yêu vừa qua đời sáu tháng trước đó. Nhưng ẩn sâu trong cô bé là một sức mạnh to lớn. Cô bé nhận thức đầy đủ trách nhiệm của mình và chăm sóc người mẹ cả ngày lẫn đêm. Mẹ cô bé không có khả năng bình phục. Căn bệnh đã hủy hoại cơ thể và tâm trí bà, và những giây phút cuối, khi bà hóa điên trong những cơn đau dữ đội, Alesandra leo lên giường bệnh và ôm lấy bà bằng đôi cánh tay nhỏ. Cô bé nhẹ nhàng vỗ về lưng bà và hát những bài ca dịu dàng, đó là giọng hát của một thiên thần. Tình yêu mà cô bé dành cho mẹ rất đẹp nhưng đầy đau đớn. Khi sự tra tấn của quỷ dữ kết thúc, mẹ cô đã ra đi trong vòng tay âu yếm của con gái.

Alesandra không cho phép bất kỳ ai an ủi mình. Cô bé khóc hàng giờ trong bóng đêm, một mình trong căn phòng nhỏ, những tấm rèm trắng bao quanh phòng ngủ ngăn chặn tiếng nức nở của cô khỏi những người bạn sống cùng trong tu viện.

Mẹ nàng được chôn cất trên mảnh đất xinh đẹp nằm phía sau nhà nguyện, xung quanh đầy hoa. Alesandra không thể chịu đựng được suy nghĩ sẽ rời khỏi đây, rời khỏi mẹ nàng. Mảnh đất và tu viện này gần như là ngôi nhà thứ hai của nàng. Stone Haven, Alesandra thậm chí chưa đến thăm lại lần nào. “Con đã nghĩ mình sẽ ở lại đây mãi mãi”, Alesandra thì thầm.

“Con phải biết số phận đã được sắp đặt”, Mẹ bề trên khuyên nhủ nàng. “Một cánh cửa trong đời con đang đóng lại và một cánh cửa khác sắp sửa mở ra.”

Alesandra hạ tháp đầu lần nữa. “Con ước mình được sống ở đây, thưa Mẹ. Mẹ có thể từ chối yêu cầu của Công tước Williamshire nếu mẹ muốn, hoặc là không liên lạc thư từ với ngài nữa cho đến khi ngài quên đi sự hiện diện của con.”

“Còn tướng quân Ivan?”

Alesandra đã có câu trả lời cho tình thế khó xử đó. “Ông ta sẽ không dám xâm phạm nơi thiêng liêng này. Con sẽ an toàn chừng nào còn ở đây.”

“Người thèm muốn quyền lực sẽ không đắn đo phá vỡ những điều luật thiêng liêng của tu viện, Alesandra à. Ông ta chắc chắn sẽ xâm phạm nơi này. Con có nhận ra mình đang đề nghị ta đánh lừa người giám hộ yêu quý của con không?” Giọng của Mẹ bề trên có phần chê trách.

“Không, thưa Mẹ”, Alesandra trả lời với chút thở dài, biết rõ đó là câu trả lời Mẹ bề trên muốn nghe. “Con nghĩ thật sai trái khi đánh lừa...”

Mong muốn kín đáo trong giọng nàng khiến Mẹ bề trên lắc đầu. “Ta sẽ không giúp con. Trừ phi có một lý do hợp lý...”


Alesandra gần như nhảy dựng lên vì một khả năng, “Ôi, có một lý do”, nàng buột miệng. Nàng hít thật sâu, rồi tuyên bố, “Con đã quyết định trở thành một nữ tu”.

Chỉ nghĩ đến việc Alesandra tham gia vào các nghi lễ thiêng liêng của tu viện thì Mẹ bề trên cảm thấy một cơn ớn lạnh xuyên dọc sống lưng. “Xin Chúa giúp chúng con”, bà lẩm bẩm.

“Có phải vì sổ sách kế toán không, thưa Mẹ? Mẹ muốn gửi con đi chỉ vì chút xíu... mưu mẹo.”

“Alesandra...”

“Con chỉ làm thêm bộ chứng từ thứ hai để ngân hàng có thể cho Mẹ vay. Mẹ từ chối sử dụng quỹ tài chính của con, và con biết mẹ cần một nhà nguyện mới đến thế nào... chỉ với một ngọn lửa và đó là tất cả. Và mẹ đã vay được tiền, đúng không? Chắc chắn Chúa tha thứ cho mánh lới của con và Người ắt hẳn cũng muốn con sửa lại những con số trên tài khoản hoặc là Người sẽ không bao giờ cho con một cái đầu đầy những con số như thế này. Người sẽ tha thứ, thưa Mẹ bề trên? Trong tận đáy lòng mình, con biết Người tha thứ cho mưu mẹo nho nhỏ này mà.”

“Mưu mẹo? Ta nghĩ phải gọi nó chính xác là ăn cắp”, Mẹ bề trên cáu kỉnh.

“Không đúng, thưa Mẹ”, Alesandra sửa lại. “Ăn cắp có nghĩa là chôm chỉa và con không chôm chỉa bất cứ thứ gì. Con chỉ sửa đổi thôi.”

Cái cau mày dữ dội của Mẹ bề trên như bảo Alesandra không nên cãi lại bà thêm nữa, hoặc dừng chủ đề sổ sách này lại.

“Còn về trận hỏa hoạn...”

“Thưa Mẹ, con đã xưng tội và rất buồn về rủi ro đáng tiếc đó”, Alesandra vội vã ngắt lời. Nàng nhanh chóng chuyển sang đề tài khác trước khi Mẹ bề trên có thể nhận ra bà lại bị chọc giận. “Con rất nghiêm túc khi nói rằng con mong muốn được trở thành nữ tu. Con tin là mình được gọi.”

“Alesandra, con không phải tín đồ Công giáo.”

“Con sẽ cải đạo”, Alesandra nhiệt thành hứa hẹn.

Một phút dài đi qua trong im lặng. Sau đó Mẹ bề trên ngả người về phía trước. Chiếc ghế kêu kẽo kẹt cùng với sự chuyển động của bà.

“Nhìn ta đây”, bà ra lệnh.

Bà đợi cho đến khi nàng công chúa nhỏ bé làm theo yêu cầu trước khi nói tiếp. “Ta tin mình hiểu tất cả những chuyện này thật sự là gì. Ta sẽ cho con một lời hứa”, giọng bà thì thầm êm dịu. “Ta sẽ chăm sóc chu đáo ngôi mộ của mẹ con. Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra với ta, sơ Justina hoặc sơ Rachael sẽ tiếp tục công việc. Mẹ con sẽ không bị lãng quên. Bà ấy sẽ tiếp tục được chúng ta cầu nguyện mỗi ngày. Đó là lời hứa của ta cho con.”

Alesandra òa khóc. “Con không thể rời xa bà ấy.”

Mẹ bề trên đứng lên và nhanh chóng đến bên Alesandra. Bà choàng tay quanh vai nàng và vỗ nhẹ. “Con sẽ không để bà ấy ở lại. Bà ấy luôn ở trong trái tim của con. Và ta tin chắc bà ấy muốn con tiếp tục cuộc sống của riêng mình.”


Nước mắt chảy ròng ròng trên mặt Alesandra. Nàng đưa mu bàn tay quẹt chúng đi. “Con không biết Công tước Williamshire, thưa Mẹ. Con chỉ gặp ông ấy có một lần và cũng không chắc ông ấy trông như thế nào nữa. Nếu con không hòa hợp với ông ấy thì sao? Nếu ông ấy không muốn con thì sao? Con không muốn trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai. Xin hãy cho con ở lại đây.”

“Alesandra, dường như con vẫn tin ta có quyền quyết định trong chuyện này, nhưng không phải vậy. Ta cũng chỉ tuân theo yêu cầu của Công tước. Con sẽ sống tốt ở Anh. Công tước Williamshire có sáu đứa con. Thêm một đứa con cũng không thành vấn đề đối với ông ấy đâu.”

“Con không còn là trẻ con nữa”, Alesandra nhắc Mẹ bề trên. “Và người giám hộ của con bây giờ có lẽ quá già và mệt mỏi.”

Mẹ bề trên mỉm cười. “Cha con đã chọn Công tước Williamshire làm người giám hộ cho con cách đây nhiều năm rồi. Ông ấy hẳn có lý do chính đáng khi chọn một người Anh. Hãy tin vào quyết định của cha con.”

“Vâng, thưa Mẹ.”

“Con sẽ có cuộc sống hạnh phúc, Alesandra”, Mẹ bề trên tiếp tục.

“Miễn là con kiềm chế được bản thân. Suy nghĩ trước khi hành động. Đó là chìa khóa. Con là người có trí tuệ. Hãy sử dụng nó.”

“Cảm ơn mẹ vì đã nói như vậy, thưa Mẹ”

“Hãy ngoan ngoãn. Không giống con chút nào khi ta có những lời khuyên cho con và ta muốn con hoàn toàn tập trung. Ngồi thẳng lên. Một công chúa không thể ngồi sụp xuống như vậy.”

Nếu nàng ngồi thẳng, nàng nghĩ, xương sống chắc sẽ gãy mất. Alesandra khẽ đẩy hai vai ra sau và nàng biết mình đã làm Mẹ bề trên hài lòng khi bà gật đầu.

“Như ta đã nói”, Mẹ bề trên tiếp tục. “Con là một công chúa và chẳng thành vấn đề khi con ở đây, nhưng ở Anh thì sẽ là chuyện quan trọng đấy. Phong thái công chúa luôn phải được duy trì. Đơn giản là con không thể để hành động tự phát cai trị cuộc sống của con. Bây giờ nói cho ta biết, Alesandra, hai từ ta cần con lặp đi lặp lại để có thể có được trái tim của mọi người là gì?”

“Phẩm giá và chuẩn mực, thưa Mẹ.”

“Đúng rồi.”

“Con có thể trở lại đây... nếu con không thích cuộc sống mới không?”

“Con sẽ luôn được chào đón ở đây”, Mẹ bề trên hứa hẹn. “Giờ đi giúp sơ Rachael xếp đồ nào. Con sẽ khởi hành ngay giữa đêm để đề phòng bất trắc. Ta sẽ đợi ở nhà nguyện để tạm biệt.”

Alesandra đứng lên, khẽ nhún gối cúi chào và nhanh chóng rời khỏi phòng. Mẹ bề trên đứng giữa căn phòng nhỏ và đăm đăm nhìn theo nàng một lúc lâu. Bà tin đó là một phép màu khi công chúa rời khỏi tu viện. Mẹ bề trên đã luôn làm theo những kế hoạch cứng nhắc. Và khi Alesandra bước vào cuộc đời bà, kế hoạch không còn tồn tại nữa. Mẹ bề trên không thích sự lộn xộn nhưng điều đó và Alesandra lại luôn đồng hành với nhau. Vào giây phút cô công chúa cứng cỏi bước ra khỏi phòng, đôi mắt của Mẹ bề trên đầy nước. Như thể mặt trời bị che phủ bởi những đám mây đen.

Chúa sẽ phù hộ cho công chúa, Mẹ bề trên biết rằng sắp tới bà sẽ rất nhớ đứa trẻ tinh quái này cùng với những trò nghịch ngợm của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui