Ba cái bóng còn lại xúm xít bên nhau, Thạch Bình Nhi chỉ một cái bóng hơi cao hơn hai bóng kia, nói: “Người nói giọng trung niên ấy, có lẽ là người lãnh đạo của tổ chức Bayca của Thái Lan” Cô lại chỉ cái bóng đứng gần vách đá, nói: “Người kia, chắc là quân nhân Cam-pu-chia phục viên mà họ thuê.” Còn cái bóng cuối cùng thì đang ngồi xổm cúi xem cái gì đó trên mặt đất, Thạch Bình Nhi bước đến phía sau người ấy, nói: “Chắc chắn anh ta là người Hàn quốc, còn cái bóng phía trước là chị gái em.”
Tôi nhìn bốn cái bóng, rồi hỏi Thạch Bình Nhi: “Cô có thể giải thích cho tôi biết tại sao họ lại biến thành như thế không?”
Thạch Bình Nhi lắc đầu, nói: “Em cũng chịu không biết tại sao. Hiện nay họ là gì, em không rõ, em cũng mù tịt.”
Khi tôi đang định hỏi tại sao Thạch Mai nói mình là tổ C, thì thấy Thạch Mai đứng dậy nói với người Thái Lan: “Không liên lạc được với tổng bộ nữa. Thông tin đứt hẳn rồi.”
“Thế là sao? Vừa nãy cô còn liên lạc được mà?” Người Thái Lan hỏi.
Thạch Mai lắc đầu: “Không rõ nữa. Bỗng nhiên đứt liên lạc.”
Người Thái Lan gật đầu: “Tiếp tục liên lạc xem sao. Tôi sẽ nghĩ cách lưu các thứ này lại, tốt nhất là dùng băng hình - tiếng.”
Thạch Mai tiếp tục cầm thiết bị lên gọi: “Tổng bộ! Đây là tổ C, có nghe thấy không? Nếu nghe rõ, đề nghị nghe tôi nói hết đã, lúc này chúng tôi sẽ vừa gọi cho các vị vừa ghi lại, nếu chúng tôi gặp bất trắc… nếu các vị tìm thấy xác chúng tôi… thì nên nhớ tìm băng ghi hình cất trong túi áo thứ ba của tôi…”
Nói xong, Thạch Mai quay sang phía người Thái Lan, ông ta gật đầu. Thạch Mai bèn nói tiếp: “Sau khi vào động, chúng tôi tiến hành theo kế hoạch, đi theo đường thẳng, dọc đường đi qua một nơi rất kỳ lạ, tất cả đều ngược với quy tắc thông thường; rồi chúng tôi đi căn cứ vào các dấu và ký hiệu trước đó để lại, tổng bộ có thể nhìn thấy trong băng ghi hình của giáo sư, lúc này tôi không nói tỉ mỉ nữa. Chúng tôi vào đến nơi sâu nhất của sơn động, phát hiện ra một thông đạo, kiến trúc của thông đạo gần giống như lối đi trong hầm mộ nhưng chưa từng thấy hầm mộ nào xây dựng giống ở đây, phong cách kiến trúc rất kỳ quái, là sự pha trộn phong cách kiến trúc của nhiều triều đại Trung Quốc, và toàn dùng vật liệu rất đắt tiền. Ở đây chúng tôi phát hiện ra “thạch du”, hầu như các cây đèn ở đây đều chứa thạch du. Nơi này còn có một cái cửa, phong cách kiến trúc giống với thông đạo, rất rối mắt; đi vào phía trong cùng thấy có một thạch trụ dựng trên một cái ao. Khi chúng tôi bước lại gần thì thạch trụ rung lên, chưa rõ tại sao nó lại rung lên như thế. Sau cơn chấn động thì nghe thấy những âm thanh, chúng tôi bèn nấp sang bên, tiếp đó lại nghe thấy tiếng bước chân…”
Nói đến đây Thạch Mai ngừng lại, cầm chai nước lên uống một hụm, rồi cô ngồi xuống vừa quan sát thứ gì đó trên mặt đất vừa nói tiếp: “Chúng tôi ẩn nấp một lúc, thì thấy một tốp người đi vào, khoảng trên hai chục người, nhưng kỳ lạ ở chỗ trông họ đều gần như những cái bóng trong suốt…” Thạch Mai nói đến đây lại khiến tôi và Thạch Bình Nhi giật mình, họ cũng nhìn thấy những bóng người giống như hai chúng tôi nhìn thấy?!
“Chúng tôi bèn bước lại gần họ, nhận ra hình như họ không hề nhìn thấy chúng tôi, chúng tôi nói với họ, họ cũng không nghe thấy. Bọn họ mỗi người đều vác một cái hòm to, nhìn hình dáng hòm, có lẽ là đồ vật từ cuối đời nhà Thanh. Tuy trông họ rất mờ ảo nhưng thỉnh thoảng cũng thoáng thấy hình dáng họ, quần áo họ mặc rất giống trang phục của các tín đồ Bạch Liên giáo. Tôi không thể xác định họ có phải Bạch Liên giáo không… vì chúng ta là người của thế kỷ 21. Chuyện này quả là không sao tưởng tượng nổi.
“Những người ấy luôn tất bật chuyển những cái hòm to vào, điều kỳ lạ là chỉ khi nào tay họ chạm vào hòm thì chúng tôi mới nhìn rõ cái hòm nhưng cũng không thể nhìn thấy trong hòm chứa những thứ gì. Những người ấy… cứ tạm gọi họ là người, cũng không mở hòm ra, họ chỉ chuyển vào, đặt xuống rồi đi ra… Lúc này chỉ còn lại vài người trước mắt chúng tôi, cụ thể là 5 người. Hình như họ là thủ lĩnh của đám người kia, năm người đang bàn bạc gì đó, chúng tôi không nghe rõ, mà chỉ nhìn thấy mồm họ mấp máy. Chán thật! Nếu có giáo sư Diêu ở đây thì tốt quá, ông ấy nắm được ngôn ngữ khẩu hình và sẽ hiểu được. Nhưng không sao, bây giờ giáo sư này đã ghi lại tất cả, nếu tổng bộ cầm được băng này, mở xem thì sẽ biết họ nói những gì. Lúc này 5 người cuối cùng cũng đã đi ra… thế là chuyện gì? Sao lại có một cái cửa?” Thạch Mai nói đến đây thì im bặt.
Bốn cái bóng lúc nãy cùng chạy ra ngoài, tôi và Thạch Bình Nhi liền bám theo sau, lúc đi đến cửa, bốn cái bóng đồng thời chạy ào vào giữa cửa, lúc đó hình như họ “lách người” qua. Hai chúng tôi chạy đến nơi, vừa đi qua cửa thì bốn cái bóng ấy đã biến mất…
Tôi và Thạch Bình Nhi đứng ở cửa, nhìn nhau. Khung cảnh bên ngoài cửa vẫn như lúc hai chúng tôi mới vào, không hề có dấu vết thể hiện có người vừa vào cửa. Chỉ có bóng tối và tiếng thở hít của chúng tôi vang vọng trong không gian của sơn động, thật là đáng sợ.
Đúng lúc tôi và Thạch Bình Nhi nhìn nhau và đều không biết nên làm gì bây giờ, thì cả sơn động bắt đầu rung lên. Thạch Bình Nhi kéo tay tôi, nói: “Lần này có vẻ như nó sắp đổ sập đến nơi, chúng ta mau chạy ra thôi.”
Chúng tôi bắt đầu co cẳng chạy. Thạch Bình Nhi vừa chạy vừa bảo tôi hãy vứt bớt những thứ không cần thiết, để chạy cho nhanh. Tôi nghĩ, dù chạy cũng vô ích vì chúng tôi đã bị sơn động này nhốt chặt rồi, dù chạy đến chỗ khác thì cũng thế; tuy nhiên, tia hy vọng cuối cùng trong tôi vẫn thôi thúc tôi chạy thật nhanh. Lúc chạy đến cửa động trứng gà, hai chúng tôi cùng dừng lại. Và, trợn tròn mắt!
Động trứng gà đã biến thành cực to, khoảng cách từ nóc xuống đáy đã cao gấp chục lần, đặc biệt là thạch nhũ ở khắp nơi trong động lại phát ra vô số sắc màu lung linh khiến cả không gian sáng rực. Chỗ chúng tôi đang đứng, khi trước có một cửa động thì giờ đây có hơn chục cửa, và từng cửa đều có thể nhìn rất rõ. Kỳ lạ hơn nữa là các cửa đều giống nhau y hệt - hình dáng thạch nhũ và hình vẽ với các hoa văn kia cũng hệt như nhau.
Hai chúng tôi đứng tại chỗ, không biết nên làm gì bây giờ. Tôi bước lên một bước định nhìn xem bên dưới có gì khác lạ không, để nếu có thể thì sẽ xuống đó mà đi qua. Nhưng lúc nhìn xuống, tôi lại phát hiện ra bên dưới cũng có một cửa động, và một cái đầu nhô ra khỏi cửa động, cái đầu đang cúi xuống nhìn. Trông cái đầu ấy rất quen thuộc… cái áo và mái tóc thì… Chết tiệt! Đó chính là tôi!
Tôi vội rụt đầu lùi lại, và đúng lúc này tôi cảm thấy có điều gì đó bất ổn nên tôi lại từ từ nhô đầu ra nhìn quanh bốn phía. Lúc này mới nhận ra rằng trên dưới phải trái sơn động này đều có cửa, mỗi cửa đều thò ra một cái đầu… chính là đầu tôi!
Tôi ngồi phịch xuống đất, đưa tay ra làm các động tác với Thạch Bình Nhi nhưng lại không thể diễn tả cho cô ấy hiểu được ý tôi là gì. Thạch Bình Nhi thấy tôi không nói nổi câu nào đành nhô đầu ra nhìn, rồi lại lùi vào, giống như tôi vừa rồi, sau đó Thạch Bình Nhi tựa vào cửa động thở mạnh, chỉ tay ra ngoài. Tôi gật đầu.
“Có chuyện gì thế?” Một lúc sau cô mới nói được một câu. Tôi ra sức lắc đầu. Nếu hình ảnh tôi vừa nhìn thấy chẳng qua chỉ là ảo giác, thì cả hai chúng tôi cùng bị ảo giác à? Vậy nên giải thích ra sao?
Phía trước mặt chúng tôi rất giống như một tổ ong, và bên chúng tôi đang ngồi cũng tương tự. Nếu nói phía trước mặt là tấm gương thì bên đó sẽ xuất hiện bóng hai chúng tôi mới phải, nhưng tại sao ở đó chỉ xuất hiện một gã giống hệt tôi?
Hay lại là gặp tà ma? Lúc nãy gặp ma đã đành, bây giờ là người gặp ma, ma lại gặp ma, và ma gặp con ma khác, tự nó không biết mình là ma? Rối loạn, bát nháo hết mức rồi! Tôi lộn ruột quá, hét thật to về phía cửa động, không ngờ tiếng hét của tôi vô cùng vang dội, như có rất nhiều người đồng thanh hét lên.
Lúc này, cả sơn động bỗng ngừng chấn động, tôi nhìn ra cửa động, lầu bầu: “Mày khiến người ta sợ phát điên lên rồi mới thôi hay sao? Tao đã sợ phát ốm rồi đây! Các người là những của nợ gì, có giỏi thì ra đây! Ra đi?!”
Nguyền rủa xong, tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng nỗi sợ hãi và tuyệt vọng vẫn cứ đeo bám tôi không dứt. Tôi và Thạch Bình Nhi bàn bạc, rồi quyết định chi bằng bây giờ quay trở lại cái động lúc nãy, vì cô ấy nói mình nhìn thấy chị gái hoặc nên nói là hồn của chị ấy ở đó, vẫn đang liên lạc lần cuối với tổng bộ… thế thì chúng tôi cũng đến đó để liên lạc với tổng bộ, nếu liên lạc được thì họ sẽ có cách để định vị hai chúng tôi, sau đó mở một cửa hang để chúng tôi chui ra.
Tôi ngẫm nghĩ, hiện giờ cũng chỉ còn cách này.
Trên đường quay trở lại, tôi vừa đi vừa oán trách công ty của Thạch Bình Nhi quá kém cỏi, chưa nắm vững lối ra đã liều lĩnh để cho chúng tôi tiến vào, khiến hai chúng tôi lúc này chết dở và năm người kia còn chưa rõ sinh tử ra sao. Thạch Bình Nhi thì lẳng lặng bước đi, kệ tôi thoải mái nguyền rủa. Ra khỏi động này rồi, lúc bước vào thông đạo thì hai chúng tôi lại phải trợn tròn mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...