Từ câu nói của người “thắp đèn” ấy, có thể suy ra: chắc chắn họ đã đi qua cái sơn động buộc phải đi ngược kia! Thạch Bình Nhi khẽ kéo tôi đứng ra phía sau thạch trụ. Hai chúng tôi cố nép sát bên nhau để ẩn mình trong bóng tối.
Bốn người ấy từ từ bước về phía đằng này, họ cũng lần lượt thắp sáng các ngọn đèn gắn trên vách đá, giống như Thạch Bình Nhi đã làm. Lúc sắp bước đến chỗ thạch trụ, người nam trung niên kinh ngạc thốt lên: “Trời đất ơi, cái gì thế kia?” Vừa dứt lời, cả bốn người cùng rảo bước đến bên thạch trụ. Một người thứ ba từ nãy vẫn im lặng, bây giờ bắt đầu lẩm bẩm một thôi một hồi, nhưng không phải tiếng Trung Quốc. Người phụ nữ vừa nãy, nói: “Anh nói cái trụ kia là hoa biểu[1], cái này thì không phải. Vậy cái trụ này là để làm gì?”
[1] Hoa biểu: trụ dựng trước cung điện hoặc lăng tẩm, chạm khắc công phu, ghi các thành tích công trạng…
Giọng nữ vừa nói xong thì Thạch Bình Nhi khẽ rỉ tai tôi: “Đúng là chị ấy, chị gái em!”
Lúc này cả bốn người đã đứng rất gần tôi và Thạch Bình Nhi, nhưng mắt tôi vẫn chỉ nhìn thấy mấy cái bóng rất mờ, là hình người nhưng không thấy rõ mặt mũi họ và trang phục của họ ra sao; đôi khi cũng nhìn rõ hơn một chút nhưng chỉ là loáng một cái cực nhanh, chỉ e dẫu dùng máy ảnh tốc độ cao cũng không chụp nổi.
Tôi nhô người ra ngoài một chút, định cố nhìn bốn người ấy cho rõ hơn vì bốn cái bóng ấy đứng trước mặt chúng tôi rất lâu như vậy; trí tò mò đã thay thế cảm giác sợ hãi lúc ban đầu của tôi.
Tôi nhích người ra và căng mắt nhìn, tôi thấy mình có thể nhìn xuyên qua một trong bốn cái bóng ấy trông thấy mấy cái đèn trên vách đá đang sáng! Người tôi bỗng run bắn. Ngày trước nghe các cụ già nói rằng có một số người đã chết nhưng họ rất ấm ức không chấp nhận. Ba hồn bảy vía của họ đã tan đi một nửa, nhưng nửa còn lại vẫn di chuyển giữa nhân gian và không biết rằng mình đã chết rồi, họ vẫn làm một số việc giống như ngày trước đã làm… và rất nhiều khi ta không thể nhìn rõ hình hài của ma ra sao, chỉ khi ở vào tình huống đặc biệt nào đó hoặc phải có thị lực âm dương thấu thị thì mới nhìn rõ. Bóng ma phần nhiều ở trạng thái nửa đục nửa trong.
Bốn người ấy đứng quanh thạch trụ bàn bạc một hồi. Lúc thì nói tiếng Trung Quốc, lúc thì nói tiếng Anh và còn nói một thứ tiếng gì đó khác nữa, nên tôi không thể hiểu họ đang bàn tán những gì. Tôi ngoảnh sang Thạch Bình Nhi, thấy cô ấy đang dán mắt nhìn bốn cái bóng ấy và tập trung tinh thần lắng nghe.
Giọng nữ bỗng nói: “Sao cái trụ này lại rung lên thế kia?”
Giọng nam trung niên: “Hay là tại chúng ta đã lỡ đụng vào thiết bị gì đó của nó? Nó sắp đổ sập đến nơi!”
Hai người còn lại thì không nói gì, bọn họ không có ai co cẳng bỏ chạy như tôi lúc nãy, tất cả đều đứng dựa lưng vào vách đá. Còn tôi thì lại không có cảm giác thạch trụ đang chấn động gì hết. Thật đáng ngạc nhiên.
Giọng nữ lại nói: “Có thứ đang chảy ra kìa!”
Cả bốn người bọn họ đều từ từ bước đến, vây quanh cái ao cạn. Bóng người phụ nữ bỗng ấn vai một người bên cạnh, nhắc nhở: “Nói khẽ thôi. Hình như có âm thanh gì đó.”
Sau đó cả bốn cái bóng dường như cùng quay lại nhìn về phía cửa vào. Giọng nam trung niên nói: “Đã có người vào đây, chúng ta mau nấp đi!” Người ấy vừa dứt lời thì cả bọn họ chẳng ai bảo ai cùng chạy về phía tôi. Nhìn thấy họ đang chạy đến, tôi thầm nghĩ: thế là hết, lần này chết là cái chắc! Khoảnh khắc mà bốn cái bóng chạy đến trước mặt tôi, tôi nhắm nghiền mắt lại… một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì, tôi bèn từ từ mở mắt ra, thì thấy một bóng người đã ngồi xổm bên cạnh tôi, và một bóng người nữa cũng ngồi bên Thạch Bình Nhi. Cả hai hình như không nhìn thấy chúng tôi. Tôi đang nghĩ xem liệu hai người này định đi đâu thì nhìn thấy từ trong người tôi thò ra một bàn tay, bàn tay rất mờ và trong suốt, ấn xuống vai người ngồi bên cạnh tôi.
Tôi giật nảy mình, suýt nữa đứng bật dậy. Tôi ngoảnh sang bên, thì thấy ở vị trí lúc trước tôi ngồi lại có một cái bóng đang ngồi, còn Thạch Bình Nhi thì cũng trùng khít với một cái bóng khác. Thạch Bình Nhi đang nhìn vào vị trí tôi ngồi lúc nãy nhìn cái bóng ấy, sắc mặt cô rất kỳ lạ.
Chết dở rồi! Chắc là ma nhập, vừa nãy chắc chắn là ma chuẩn bị nhập vào tôi, may mà tôi chạy thoát… Thạch Bình Nhi nhìn cái bóng ấy, rồi cô bỗng kêu lên: “Chị ơi! Em đây mà! Chị! Em là Bình Nhi đây, chị ơi!”
Nhưng hình như cả bốn cái bóng đều không nghe thấy giọng nói của Thạch Bình Nhi, họ chỉ nhìn nhau và ra hiệu bằng các thế tay, rồi ra sức lách vào trong bóng tối. Tôi đánh liều bật đèn pin lên chiếu vào cái bóng vừa rồi nhưng không nhìn thấy gì cả, hình như cái bóng cũng không có cảm nhận về ánh sáng đang rọi vào mình. Tôi tắt đèn pin, thì nhìn thấy rất rõ một cái bóng lùm xùm gần như trong suốt đang ngồi thu mình ở một góc.
Tôi đứng đờ ra trước mặt Thạch Bình Nhi và bốn cái bóng. Lúc này Thạch Bình Nhi đã có phản ứng, cô cũng đứng dậy và đứng bên cạnh tôi, nói: “Hình như họ không nhìn thấy em. Bây giờ dường như em có thể khẳng định bốn người này chính là tổ B. Nhưng tại sao họ lại biến thành thế này nhỉ?” Tôi lắc đầu.
Lúc này người nam trung niên lên tiếng: “Sao có lắm người vào đây thế này?” Ba người còn lại không nói gì nhưng họ đều ngoảnh đầu nhìn về phía cửa đá. Người nam trung niên lại nói: “Nhưng, thế là chuyện gì… tại sao… tại sao đều không nhìn thấy gì? Hình như toàn là những cái bóng?”
Nghe người ấy nói thế, tôi và Thạch Bình Nhi đều ngớ ra, và nhìn về phía cửa đá. Nhưng ngoài ánh sáng yếu ớt rung rinh của những ngọn đèn ra, không nhìn thấy thứ gì khác. Tôi và Thạch Bình Nhi đưa mắt cho nhau, Thạch Bình Nhi từ từ đi về phía bốn cái bóng, lúc đã bước đến rất gần, cô đưa tay ra trước mặt họ khua thật mạnh một chập, nhưng cả bốn cái bóng vẫn không hề có phản ứng gì.
Lúc này, một trong bốn cái bóng bỗng đứng dậy rồi đi về phía cửa đá, người nam trung niên lo lắng nói: “Cô Thạch, quay lại đi! Cô làm gì thế?”
Nhưng cái bóng kia chỉ đơn giản đưa tay ra vẫy một cái. Thạch Bình Nhi nhìn theo cái bóng ấy và gọi “chị ơi”, nhưng cái bóng ấy không có biểu hiện gì, Thạch Bình Nhi bèn từ từ đi theo, tôi cũng bám sát phía sau. Cái bóng kia gần đến cửa đá, thì lại từ từ rẽ vòng sang mọi phía, hình như nó muốn lẩn tránh thứ gì đó. Đứng nấp một lúc, nó lại bước đi thẳng, lát sau nó ngồi xổm xuống rồi lại đứng lên, vẫy tay gọi ầm lên, gọi một chập, nó quay lại phía sau gọi: “Mau ra đây mà xem!”
Tôi ngoái lại nhìn, thấy ba cái bóng còn lại đang chầm chậm bước lên, nhưng hình như rất chậm, một trong số họ nói: “Ôi trời! Những cái gì thế này? Hồn ma ư?”
Cái bóng đi đầu cầm thứ gì đó bỏ vào mồm, rồi nói: “Báo cáo tổng bộ, đây là tổ C Mục Lâm, chúng tôi đã mất 5 tiếng đồng hồ để tiến vào chỗ sâu nhất trong động, chắc đây là nơi sâu nhất, vì chúng tôi thấy không còn lối đi nào nữa. Chúng tôi nhìn thấy một số thứ rất kỳ quái, lúc này chưa xác định chúng là thứ gì; chúng tôi cần xem xét đã, mong tổng bộ sau khi nhận được tin sẽ nhanh chóng cử thêm người đến chỗ chúng tôi. Hết!”
Cái bóng ấy nói xong, tôi định kéo Thạch Bình Nhi đi ra phía cửa đá nhưng cô ngăn tôi lại, gật đầu, tỏ ý đã hiểu rồi.
Mấy câu nói đó của cái bóng khiến tôi nhớ đến những điều trước đây Thạch Bình Nhi nói với tôi: tổ của chị gái cô vào động, ba năm sau tổng bộ Thiên Nhai mới nhận được thông tin gọi về, chuyện đó nhất trí với mấy câu nói này của cái bóng. Vậy thì cái bóng đó chính là chị gái của Thạch Bình Nhi tên là Thạch Mai? Nhưng tại sao cô ta lại xưng tổ của mình là tổ C? Thạch Bình Nhi nói thực ra chúng tôi mới là tổ B, chị cô ta thuộc về tổ A. Vừa rồi Thạch Mai nói mình là tổ C, chẳng lẽ trước đó tập đoàn Mục Lâm đã cử cả thảy hai tổ vào sơn động?
Tôi nảy ra ý định lát nữa sẽ hỏi Thạch Bình Nhi cho rõ, cô ta vẫn còn giấu tôi không ít sự việc. Chắc chắn sơn động này không hề đơn giản chỉ là một cái hang giấu châu báu của cải, nó nhất định còn ẩn chứa những điều gì đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...