EDITOR: LAM
Thân là đội trưởng của một đội, Bạch Lâm Sanh không đến nỗi vô dụng.
Thừa dịp Tô Cẩm Phong đi vắng, Bạch Lâm Sanh cố gắng lấy chìa khóa dự phòng giấu trong người mình ra, anh cắn chặt răng sau đó dễ dàng mở khóa còng tay.
Vì để phòng ngừa một ngày nào đó, bản thân sẽ rơi vào tình huống giống như bây giờ cho nên Bạch Lâm Sanh mới giấu thêm một chiếc chìa khóa, muốn thu phục anh, thằng nhãi Tô Cẩm Phong làm sao có cửa.
Song, Bạch Lâm Sanh cứ có cảm giác Tô Cẩm Phong dường như cố ý để lộ kẽ hở, cố ý để cho anh nắm lấy cơ hội chạy trốn.
Cũng có thể là do thằng nhãi Tô Cẩm Phong này quá mức tự tin, Bạch Lâm Sanh chỉ có thể lý giải theo cách đó.
Hiện tại Bạch Lâm Sanh đã biết được thân phận thực sự của Tô Cẩm Phong, giờ đây anh không thể đối mặt với Tô Cẩm Phong bằng thái độ như trước nữa.
Nếu như anh có thể trốn thoát khỏi đây, vậy thì khoảnh khắc gặp lại cũng sẽ là lúc anh bắt được thằng nhãi con này.
“Ai nha, ai nha, cảnh sát Bạch à, biết nói sao đây? Hình như tôi đã quá chủ quan thì phải?” Tô Cẩm Phong tựa người vào cửa, vẫn là nụ cười tinh quái ấy, hắn đứng khoanh tay nhìn Bạch Lâm Sanh đã cởi bỏ được còng tay.
Tô Cẩm Phong không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt của Bạch Lâm Sanh mà là tự nhủ với chính mình: “Anh tính thoát bằng đường cổng chính hay là muốn nhảy cửa sổ?”
Hắn nheo lại cặp mắt đan phượng hẹp dài, tiếp tục nói, “Nếu là đi bằng cổng chính thì cho dù anh có đánh bại được tôi nhưng còn những tên ngoài kia, anh có chắc là anh thoát được không? Còn giả dụ anh muốn từ trên cửa sổ nhảy xuống, ầy, nơi này là tầng năm đấy nhé.” Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng bâng quơ, không chút để ý.
Tô Cẩm Phong bước vào phòng sau đó đóng cửa lại, hắn nhấc lên thứ mà mình đang cầm trên tay rồi nở nụ cười rạng rỡ: “Hay là, anh ăn cơm trước đã, ăn xong nghĩ cách trốn sau có được không?”
“Làm sao? Không cưỡng chế tôi như lúc trước nữa à?” Bạch Lâm Sanh không quá bất ngờ trước sự trở về đột ngột của Tô Cẩm Phong, nó hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh.
“Nếu anh thích bị đối xử như vậy, tôi sẵn sàng chiều theo.” Nụ cười lần này của Tô Cẩm Phong rất có thâm ý, “Có muốn ăn không?” Nghe giọng điệu là biết hắn chẳng hề để tâm đến việc Bạch Lâm Sanh đã thoát khỏi sự trói buộc của mình.
“Không ăn.” Bạch Lâm Sanh không được như Tô Cẩm Phong, hiện tại mục đích chính của anh là phải trốn thoát khỏi đây.
Có điều nhanh như vậy mà Tô Cẩm Phong đã phát hiện ra, cứ coi như anh thành công đào tẩu, chỉ e căn cứ này rất nhanh sẽ được dời sang chỗ khác.
“Phải nói sao đây nhỉ, lần này cảnh sát Bạch lập được công lớn rồi đấy.” Cách nói chuyện của Tô Cẩm Phong thâm sâu đến mức Bạch Lâm Sanh không thể tìm ra ẩn ý trong lời nói của hắn.
Ngay khi Tô Cẩm Phong vừa dứt lời, bên ngoài cửa đã truyền đến từng đợt ầm ĩ, Bạch Lâm Sanh nôn nóng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi.
Đến cả Tô Cẩm Phong cũng bất thình lình đứng dậy, hắn nhanh nhạy chạy đến bên cửa sổ sau đó khẽ nghiêng mặt lại cười với Bạch Lâm Sanh: “Cảnh sát Bạch, hẹn gặp lại.”
“Tô Cẩm Phong, đứng lại đó!” Bạch Lâm Sanh hét lên, giây kế tiếp đã thấy Tô Cẩm Phong nhảy xuống từ cửa sổ.
Hành động này khiến trái tim của Bạch Lâm Sanh như muốn ngừng đập, anh bước vội đến, nhoài người nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Bạch Lâm Sanh trông thấy Tô Cẩm Phong bình yên vô sự đứng trên nóc của tòa nhà đối diện, hắn làm động tác tay coi như là chào hỏi Bạch Lâm Sanh.
Chẳng hiểu sao, Bạch Lâm Sanh lại thở phào nhẹ nhõm.
Thời điểm cửa phòng bị người đá văng, Bạch Lâm Sanh quay đầu lại nhìn mới phát hiện người tới đúng là tiểu đội truy nã của cục cảnh sát.
Sau đó, anh một lần nữa nhìn về phía nóc nhà, trên đó đã không còn bóng người.
Tô Cẩm Phong sớm đã biết nơi này sẽ bị cảnh sát tìm ra, thế nên mới chuẩn bị kỹ càng cho việc chạy trốn? Nhưng mà hắn rõ ràng có cơ hội giết anh, vậy tại sao lại không động thủ?
“Đồng chí tiểu Bạch, cậu vẫn ổn chứ?” Phía sau vang lên một giọng nói, Bạch Lâm Sanh chẳng cần nhìn cũng biết là ai.
“Tôi có nói qua là tôi không thích cách gọi này rồi mà?” Bạch Lâm Sanh quay người lại, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
Nơi này là một trong những căn cứ của tổ chức ngầm, tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Tô Cẩm Phong, đều bị đưa về cục cảnh sát.
Đáng lẽ phải là chuyện khiến người ta vui mừng nhưng Bạch Lâm Sanh lại chẳng thể vui nổi.
Bọn họ truy vết từ căn cứ này cho đến kẻ cầm đầu ở đây, sau đó tìm hiểu cặn kẽ nguồn gốc rồi theo đà hướng lên trên, chẳng mấy chốc mà đã triệt phá được rất nhiều căn cứ ngầm do tổ chức này gầy dựng.
Đồng thời, phòng tuyến của tổ chức ngầm cũng bị bọn họ từng chút một phá vỡ.
Về phần căn cứ này tại sao lại lộ tẩy, nghe đồn hình như là công lao của Bạch Lâm Sanh. Khi các đồng nghiệp của Bạch Lâm Sanh phát hiện ra Bạch Lâm Sanh bị bắt đi, họ đã bí mật theo dõi anh, cuối cùng tìm ra được nơi này.
Thời điểm Bạch Lâm Sanh hay tin, anh đã nhịn không được cười phá lên.
Đối với một kẻ cẩn trọng và giỏi về ngụy trang như Tô Cẩm Phong mà nói, về căn bản là sẽ không để bất cứ ai phát hiện ra hành tung của mình chứ đừng nói chi tới việc người khác ở sau lưng theo dõi mà hắn lại không biết.
Bốn tháng trôi qua, những thành viên cốt cán và lãnh đạo của tổ chức ngầm cuối cùng cũng bị bắt, nhờ vậy mà Bạch Lâm Sanh được thăng chức.
Từ đó về sau, anh không còn gặp lại Tô Cẩm Phong nữa, trong số những kẻ bị bắt hoàn toàn không có bóng dáng của Tô Cẩm Phong, cứ như thể hắn đã bốc hơi khỏi thế gian này, dù cho đã dùng mọi cách mà vẫn hoài trắng tay.
Cõi lòng Bạch Lâm Sanh ngổn ngang trăm mối, mặc dù rất muốn bắt được Tô Cẩm Phong nhưng anh lại lo Tô Cẩm Phong thực sự sẽ bị bắt.
Với tình hình hiện tại thôi thì cũng được, tuy rằng đối với một cảnh sát mà nói, lối suy nghĩ này của anh không hề xứng đáng với hai chữ đó.
Sau khi được thăng chức, Bạch Lâm Sanh được chuyển đến làm việc tại Bộ Trung ương.
Bởi vì phá được vụ án quan trọng như vậy cho nên trong giới cảnh sát, Bạch Lâm Sanh vô cùng nổi danh.
Ngày đầu tiên được điều động về Trung ương, đã có không ít người cất lời khen ngợi khi trông thấy Bạch Lâm Sanh.
Thành thật mà nói, nếu Tô Cẩm Phong không dẫn anh tới đó, sợ rằng vụ án này còn lâu mới phá được nhỉ?
“Vừa mới tới ngày đầu tiên thì nên đến chào hỏi thủ trưởng của cậu trước.
Huống hồ, thủ trưởng nói rất muốn gặp cậu đấy.” Sau khi hướng dẫn sơ lược tất cả công việc, người phụ trách tiếp đãi Bạch Lâm Sanh đột nhiên nói ra những lời này khiến Bạch Lâm Sanh sửng sốt.
Dựa vào ấn tượng của Bạch Lâm Sanh về một vị thủ trưởng của Bộ Trung ương thì chắc có lẽ sẽ là một ông chú tuổi ngoài bốn mươi? Tất nhiên, khi đối mặt với thủ trưởng, nhất định phải tỏ ra tôn kinh.
Nhưng tại sao vị thủ trưởng này lại muốn gặp anh? Huống hồ trước kia anh chưa từng tiếp xúc với nhân sự của Bộ Trung ương bao giờ.
Người đồng nghiệp gõ cửa thay cho Bạch Lâm Sanh: “Cục trưởng Tô, Bạch Lâm Sanh đã đến.”
“Ừ.” Bên trong truyền ra giọng nói, chất giọng không phải dạng khàn khàn khó nghe mà ngược lại, tựa như trân châu rơi xuống bàn ngọc.
Người đồng nghiệp mở cửa, sau khi bước vào, Bạch Lâm Sanh đóng cửa lại.
Bạch Lâm Sanh thấy người ở bên trong đang đứng đưa lưng về phía mình, mà tấm lưng kia cả cuộc đời này Bạch Lâm Sanh vĩnh viễn không quên.
“Cảnh sát Bạch, lâu rồi không gặp nhỉ?” Người nọ chậm rãi xoay người lại, hắn vẫn như mọi khi, nở nụ cười rạng rỡ tỏa nắng tựa ánh mặt trời.
Gương mặt non nớt ấy hệt như một cậu thiếu niên mười bảy tuổi, bất kể ai cũng không thể ngờ rằng, hắn chính là một trong những nhân vật đầu ngành của Bộ Trung ương.
Tô Cẩm Phong, một trong những nhân vật đầu ngành của Bộ Trung ương, ngoại giới không một ai biết đến sự tồn tại của vị cục trưởng họ Tô này.
“Ừ, đã lâu không gặp.” Bạch Lâm Sanh miễn cưỡng cong lên khóe môi, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện, thằng nhãi con này thế mà lại là thủ trưởng của mình!
Có thể không cần thăng chức, điều anh quay về chỗ cũ được không?
TÁC GIẢ NÓI RA SUY NGHĨ CỦA MÌNH:
Chuyện kể rằng, kết thúc chương trình đài truyền hình đến đây là hết nha~
A a a a, bởi vì ban đầu chỉ định viết truyện ngắn thôi, thế nên thiết lập đến đây là kết thúc rồi.
Nhưng bây giờ mị thực sự rất muốn viết thêm [Che mặt——
Tui sẽ không nói với mọi người là tui cực kỳ thích CP này đâu nha~!!TÂM SỰ NÀO:
Rồi tui đố mọi người ai công ai thụ, niên thượng hay niên hạ đấy? =]]
Theo tui là niên thượng, Tô Cẩm Phong là công nha.
Tại vì gout của Tử Đình muôn đời là thâm tàng bất lộ mỹ công, công lớn hơn thụ.
Chưa kể mọi người thật sự nghĩ Tô Cẩm Phong mười bảy tuổi hả? Tui thì không, Cục trưởng của Bộ Trung ương không thể là một thằng nhóc mười bảy tuổi được, ít nhất phải hai mươi bảy tuổi bằng tuổi với Bạch Lâm Sanh hoặc hơn cơ.
Úi chà, niên thượng hay niên hạ, công, thụ hay hỗ công cũng không quan trọng lắm, cứ hạnh phúc là được.
=]]
HOÀN.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...