Y Đàm chạy ra tới trước thang máy dừng lại mang giày vào rồi vào thang máy xuống tầng 3 chỗ phòng mình làm.
" Y Đàm em có chuyện gì sao? Mặt em đỏ lên hết rồi kìa? "
Trần Ngọc Thanh nhìn thấy cô trở về liền hỏi, hai người ngồi sát kề nhau, tính tò mò ăn sâu trong máu rồi con bé đi lâu như vậy không biết đã xảy ra chuyện gì?
Y Đàm cười cười cố tỏ ra là mình ổn, rồi đáp lại: " Em bình thường chị Thanh, có gì đâu mà đừng quan tâm em chị làm việc đi "
Ngọc Thanh không tin, chắc chắn là có chuyện gì mờ ám.
" Ồ em nói vậy thì thôi, chị không hỏi nữa mà em đi hơi lâu rồi đấy đây cầm tập tài liệu này đi photo cho chị "
Y Đàm nhận lấy tập tài liệu, đứng dậy đi làm liền.
" Dạ vâng "
" À photo xong rồi đi mua cho chị một ly trà hoa hồng Atiso nhé, nhớ mua ở tiệm phúc long ấy "
" Dạ, để em đặt ship tới cho chị ạ "
" Em tự đi mua đi, đặt ship người ta giao chị không yên tâm, em đi mua chị mới dám uống"
" À được rồi, em sẽ đi mua cho chị "
" Chị cảm ơn em trước nhé "
" Không có gì đâu ạ "
" Ừm, vậy đi làm đi em "
" Vâng "
Phùng Y Đàm đi photo tài liệu xong, đặt tài liệu lên bàn chỗ Trần Ngọc Thanh rồi lấy khẩu trang mang lên cầm theo ví tiền và điện thoại để đi mua nước.
Tiệm phúc long tính từ tòa nhà rẻ trái cũng khá xa, cô đứng trước cửa tòa nhà, trời hôm nay nắng thật cô quên mang chìa khóa xe máy rồi, đầu óc cô dạo này hay quên gì đâu á.
Y Đàm quay người đi vô ngồi lên ghế dài, cô đặt ship giao tới có ai biết đâu kệ đặt giao tới cho rồi, mắc công đi tới chỗ mua làm chi nắng như thế này.
Tầm 20 phút sau shipper người ta giao tới cô trả tiền rồi vui vẻ cầm ly nước đi lên phòng.
" Của chị đây ạ! "
Trần Ngọc Thanh nhận lấy cô ta uống thử một chút, đúng là vị này ngon thật.
Cô ta nhìn Y Đàm đang đứng nhìn mình liền lên tiếng nói; " Em về chỗ làm việc đi chứ, đứng đây làm gì "
" Chị chưa trả tiền, ly này 60k chị trả tiền lại em "
" Trả tiền? Em ơi em nên biết đều đi muốn chị trả tiền em không muốn thực tập nữa à? "
Phùng Y Đàm nhíu mày, ánh mắt có chút không vui nhìn Trần Ngọc Thanh, muốn ăn không tiền của cô đâu dễ một ngàn cũng là tiền, tiền này cô để sống đấy một ngàn cũng rất quan trọng.
" Em muốn thực tập nên mới xin vào công ty làm, nhưng chuyện nào ra chuyện đó tiền của em chị phải trả "
Trần Ngọc Thanh vờ như không nghe cô ta tiếp tục bấm bàn phím Y Đàm rất khó chịu cô không hiền như trước nữa đâu, tiền của cô kiếm ra đâu dễ muốn ăn không? Được!
Phùng Y Đàm đưa tay lấy ly trà đem nó tới thùng rác rồi bỏ.
Không trả thì đừng hòng uống, cô nhịn đủ rồi.
Hành động của cô làm những người trong phòng ngạc nhiên, trước giờ cô luôn nhẫn nhịn nghe lời làm việc mà họ giao nhưng họ được nước làm tới, cô không nhịn nổi nữa.
Y Đàm ngồi lại bàn làm việc như không có chuyện gì xảy ra.
Trần Ngọc Thanh tức giận liếc nhìn cô, nay con nhỏ này lại chống đối cô ta đúng là tức chết mà.
Xem mày có sống yên với tao không.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã 17h rồi giờ tan làm đã đến Y Đàm thu dọn đồ đạc vào trong cặp sách rồi đi xuống hầm xe, trèo lên ngồi xe máy lái xe về trọ.
Cô ghé vô chợ mua một ít đồ về nấu cơm, lúc về trọ nhà trống không, Kiều Nhu đi làm thêm rồi chưa về.
Cô nấu rồi ăn một mình rất bình yên.
Đang rửa chén thì tin nhắn gửi đến, số không tên.
- Em ăn cơm chưa?
- Là anh Dương Vũ à?
- Đúng rồi nhớ lưu số anh vào nhé, 8h em có rảnh không?
- Em vừa mới ăn xong đang rửa chén, 8h em rảnh
- Vậy 8h anh tới đón em đi chơi nhé?
- Đi chơi?! !.
Được !
Phùng Y Đàm lưu số anh vào danh bạ, bên Trịnh Dương Vũ người ta đang căng thẳng mà anh dường như không quan tâm mà nhắn tin cho cô.
Trịnh Hoài Đăng không hài lòng với thái độ của con trai, ông cau mày nhìn anh rồi nói: " Dương Vũ con làm gì vậy? Chúng ta đang bàn chuyện đại sự con lại bấm điện thoại như thế có ra thể thống gì không? "
" Bác à đừng la anh Vũ chắc anh bận xử lý công việc gấp thôi mà "
Hoàng Thiên Tâm nói xong liền nhìn anh dịu dàng, cô ta rất thích anh một người đàn ông ưu tú như Trịnh Dương Vũ mới xứng với cô ta.
Trịnh Dương Vũ tắt điện thoại, ngước lên nhìn mọi người một lượt những con người này anh đều không thích.
Giọng anh lạnh lẽo đến lạ : " Vũ không phải để cho cô gọi, Hoàng Thiên Tâm cô nên biết chừng mực đi tôi và cô không có thân thiết đến thế đâu "
" Anh Vũ em làm gì sai nên anh giận à? Chúng ta cùng nhau lớn lên mà sao lại không thân? "
Anh cười khinh bỉ, thân cùng nhau lớn lên? Gặp nhau mỗi năm một hai lần vào sinh nhật là thân?
" Cô hiểu lầm từ thân nhỉ? Chúng ta một năm gặp được 2 lần là thân? Cô ảo tưởng à? "
Hoàng Long không ngồi yên được nữa, ông ta nhìn Trịnh Hoài Đăng mà nói giọng nói mang theo sự khó chịu: " Anh coi con trai quý của anh kìa, con gái tôi có làm gì sai ư? "
" Dương Vũ mày quá đáng rồi đó! Thiên Tâm con bé quan tâm mày, mày không cảm ơn người ta thì thôi đi lại con ăn nói khó nghe như vậy? Mày bị gì vậy? "
Dương Vũ nhìn người cha đáng kính của mình, anh hờ hững lắc đầu rồi thở dài " Heizzz!.
ông nói to tiếng làm gì? Tôi có mắt nhìn ai không thuận thì vậy thôi, tôi ghét những con người giả tạo! Ông! Ông! Và cô ta! Đều giả tạo như nhau ! "
Anh chẳng sợ ai nữa, nhìn mặt những người này anh đã thấy đáng khinh rồi, họ không đáng để anh tôn trọng.
" Mày!.
mày! mày hổn láo! Xin lỗi mau chúng ta mau ! "
Anh dửng dưng không khoang nhượng đưa tay lấy ly trà ấm trên bàn bình thản uống, trà này đúng là đậm đà vị đắng nó thấm vào lưỡi.
" Trà chất lượng đấy! Tôi có mặt ở đây không phải bàn chuyện hôn sự của mấy người, tôi chỉ muốn thông báo một chuyện "
" Đó là tôi đã có người yêu, tôi sẽ không chấp nhận hôn sự sặp đặt vớ vẫn này, các người muốn cưới thì tự cưới nhau đi đừng tìm tôi "
" Thằng ranh con mày ăn nói xấch láo như vậy! Tao không dạy mày à? Hôn sự hai nhà mày không muốn cũng phải muốn đừng để tao nổi giận! "
Hoàng Thiên Tâm nghe anh nói, hai mắt mở to đồng từ giãn ra bàn tay nắm thành đấm, mở miệng nhẹ nhàng nói : " Dương Vũ anh nói thật? Chuyện có anh người yêu là thật ư? Là ai là con nhỏ nào dám yêu anh? "
Anh không nhìn cô ta mà nhìn xuống đồng hồ, đã 7h15 rồi gần tới giờ rồi phải kết thúc chuyện này nhanh mới được, anh muốn gặp Đàm Đàm.
" Tôi không bao giờ hai lời, tôi yêu em ấy thật lòng, Hoàng Thiên Tâm tôi cảnh cáo cô trước đừng có đụng vào Đàm Đàm nếu không tôi sẽ khiến cô trả giá đấy! "
" Tôi đã nói rõ ràng rồi, tôi muốn ở đây nữa, tôi đi trước.
"
Trịnh Hoài Đăng tức giận đến máu dồn lên não, cay nghiệt nhìn anh rời đi: " Trịnh Dương Vũ mày mày đứng lại đứng lại cho tao! "
" Anh coi thằng con anh đó, hôn sự này không bàn nữa Tâm đi về nhà "
Hoàng Long rất mất mặt kéo tay con gái tức giận ra rời khỏi nhà họ Trịnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...