Edior: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]
Chương 24: Thản đồ (hạ)
Ánh mắt của Bàng Hạc Viên dừng lại trên mặt của hắn. Trước khi tới, đối với vị con cháu Tào gia dòng bên này ông ta đã phác thảo một loạt kế hoạch mượn hơi, biết vì để ý, dụ vì có lợi, sau khi tự mình nhìn thấy, những kế hoạch này tan biến trong nháy mắt.
Tuổi chỉ có mười mấy, ánh mắt lại giống như cáo già thấm nhuần Chính đàn mấy thập niên, sự yên lặng lại thâm sâu, loại người không phải dễ qua lại.
Tào gia quả nhiên dễ ra yêu nghiệt.
Ông ta điều chỉnh sách lược rất nhanh, mỉm cười: "Được rồi, xem ra ta ra tay quá muộn." Ông ta kéo ghế ra ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một nắm kẹo mơ đổ lên bàn, lượm một viên bỏ vào trong miệng. Trong miệng ngậm đồ, mặt sẽ nổi lên một cục, có vẻ không nghiêm túc, ông ta hoà nhã nói: "Tới tinh cầu lâu như vậy, từng đi chỗ nào chơi? Ta biết có một nơi gọi là hồ Hoa Hồng, thật sự rất đẹp."
Đối tượng là trẻ con, ông ta trước tiên đông kéo tây lôi mà hàn huyên một hồi, để lại ấn tượng nhất định, mới chậm rãi cắt vào chủ đề: "Lộc Thủy Sinh là bạn bè của các cháu ư? Cảnh ngộ của cậu ta làm người ta rất tiếc nuối, nghe nói máy trò chơi cậu ta chơi không tệ, rất nổi tiếng, sau khi lớn lên, có lẽ sẽ trở thành chuyên ngành thi đấu thủ ưu tú."
Trình Tụ: "Cảnh sát còn chưa bắt được hung thủ sao?"
"Ta vì vậy mà tới. Cho phép ta chính thức giới thiệu bản thân một chút, ta là Bàng Hạc Viên, các cháu có thể gọi là ông Bàng, bác Bàng càng tốt. Ta là người bảo vệ quốc gia này, chuyên môn đả kích bại hoại."
Trình Tụ: "Có thể nói cho cháu biết chức vụ cụ thể không?"
Đắp nặn hình tượng rực rỡ thất bại. Bàng Hạc Viên: "Cục trưởng cơ quan tình báo Trung Ương."
Trình Tụ: "Ồ, vậy ông chỉ có quyền hạn điều tra, không có quyền lợi tiến công."
"..." Nhanh chóng thay đổi sách lược là đúng, hai đứa nhóc này càng thông minh sáng sủa hơn cảnh sát báo cáo nhiều. Ông sinh ra mấy phần tình cảm yêu quý của trưởng lão đối hậu bối: "Đúng vậy. Thế nhưng ta có thể tìm được tội phạm."
Trình Tụ: "Ông đã tìm được chưa?"
Bàng Hạc Viên cười cười, lấy ra một kẹp văn kiện, rút ra một tờ giấy gấp đôi, sau đó để cho bọn họ nhìn một nửa trong đó —— là một nửa khuôn mặt, mũi, môi và cằm đều rất rõ ràng. Ông ta hỏi: "Đây là người tình nghi của các cháu chắp vá ra."
Tào Hi có thể xác nhận, nửa khuôn mặt này và người đàn ông áo da hắn nhìn thấy rất tương tự, cũng không phải tờ hắn chắp vá ra.
Bàng Hạc Viên đem nửa mặt giấy khác mở ra, lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh.
Khuôn mặt cương nghị, ánh mắt bén nhọn, là mặt của một người mặt mũi thường thường lại tràn đầy mùi vị đàn ông.
Tào Hi hỏi: "Ông ta là ai vậy?"
Bàng Hạc Viên: "Đây không quan trọng. Quan trọng là, hắn xác thực giết bạn bè của bọn cháu, cha của bạn bọn cháu và hàng xóm của bạn bọn cháu. Hắn là một phạm nhân giết người rất tàn bạo, nếu như chúng ta không nhanh chóng bắt hắn lại, người vô tội khác sẽ rất nguy hiểm."
Tào Hi: "Ông muốn bọn cháu làm gì?"
Đứa trẻ quá thông minh sẽ luôn làm người lớn nghĩ đến "không khống chế được". Bàng Hạc Viên không thích không khống chế được, rất nhanh đoạt lại quyền chủ động: "Bọn cháu cảm thấy bản thân có thể vì Lộc Thủy Sinh làm những gì?"
Trình Tụ nghiêm túc trả lời: "Thắp nhang."
Bàng Hạc Viên: "..."
Được rồi, không nên trông cậy vào một đứa bé có thể nói ra đáp án lớn lao bao nhiêu. Lão nói: "Ta hy vọng bọn cháu chỉ ra và xác nhận hung thủ."
Tào Hi: "Bọn cháu chưa từng thấy toàn bộ diện mạo hung thủ."
"Ta dựa vào đầu mối bọn cháu cung cấp, đã khóa được người tình nghi. Lúc án mạng xảy ra lộ ra rất nhiều lỗi sai như chứng minh không có mặt, thủ hạ mất tích lý do khó nói, cùng với xác định động cơ giết người. Mặc dù đều là chứng cứ gián tiếp, nhưng tổng hợp lại, đã là một loại khả năng."
Tào Hi: "Vậy tại sao còn muốn bọn cháu làm chứng cứ giả?"
"Cũng không phải chứng cứ giả, ta chỉ là giúp bọn cháu đem ký ức bổ sung toàn bộ." Bàng Hạc Viên, "Bọn cháu có thể suy xét từ từ, chẳng qua người tình nghi rất có thể ở thời gian bọn cháu suy xét được vô tội thả ra, cái chết của bạn bọn cháu cũng sẽ biến thành một trận gió, cũng không để lại gì nữa."
Sau khi ông ta nói xong, thu dọn kẹp văn kiện đứng dậy rời đi, trong quá trình, Tào Hi và Trình Tụ vẫn duy trì trầm mặc.
Chờ ông ta đi rồi, Trình Tụ cầm một viên kẹo mơ ăn, nhưng nhổ ra rất nhanh: "Mùi vị thật kỳ lạ, kẹo mơ lại là vị bạc hà! Giống như ướp qua long não vậy!"
"Anh từng ăn long não?"
"Tôi thấy giống."
Tào Hi nhìn y không ngừng nuốt nước miếng, tiến tới kiểm tra miệng của y: "Rất khó chịu hả? Đáng tiếc ở đây không có nước, hoặc là, tôi giúp anh dọn sạch một chút?"
Trình Tụ: "..." Giả bộ đứng đắn nữa cũng vô dụng, biến động của trái cổ đã bán đứng nội tâm hèn mọn của hắn.
Cảnh sát mập rất nhanh đi vào đưa bọn họ trở về, toàn bộ hành trình một lời không phát.
Trước khi chia tay, Trình Tụ tò mò mà hỏi: "Vụ án này toàn bộ chuyển giao cho bọn họ rồi sao?"
Cảnh sát mập nhìn y một cái, hàm hồ đáp một tiếng rồi rời đi.
Trở lại dân túc, Trình Tụ đã có loại vi diệu kỳ lạ, gian phòng hình như bị động vào gì đó. Tào Hi hành động nhanh chóng, từ dưới sô pha, tủ đầu giường dưới chân đèn, trong tủ giày... Phát hiện một đống cameras nghe trộm.
Sân thượng cũng có, giấu ở trong chậu hoa.
Tào Hi trực tiếp tưới ly nước xuống, sau đó dùng xẻng nhỏ khi xới đất đập nát.
Trình Tụ uống nước trái cây, ngồi ở trên ghế xích đu, lắc lư mà nói: "Vở kịch đấu tranh Chính trị đã mở màn rồi, mặc dù tình cảnh hiện giờ của cậu không tốt lắm, thế nhưng bằng vào bàn tay vàng, tôi tin tưởng cậu có thể giết vào bao vây, đạp hói đầu người khác, thành công chen lên ngai vàng vai nam chính. Tôi có lòng tin với cậu!"
Tào Hi: "Phía sau mỗi nam chính mở bàn tay vàng, tất nhiên có một nữ nhân vật chính dịu dàng lặng lẽ ủng hộ."
Trình Tụ: "Tào Khải Trí hợp với cậu, Vương Chấn đang đợi cậu, thực sự làm khó dễ, còn có người da đen đầu bóng lưỡng sùng bái cậu."
Tào Hi không nhịn cười được, dùng ly trà nhẹ nhàng mà đụng một cái vào nước trái cây của y: "Nhận chúc phúc của anh."
"Cậu thực sự chuẩn bị sẵn sàng rồi hả?" Trình Tụ dừng một lát, hoài nghi: "Tới nơi này không biết là cậu tính toán gì nữa? Lộc Thủy Sinh cũng vậy? Cậu muốn coi đây là điểm cắt vào, sát nhập giới Chính trị? Chuyện không nhỏ như thế, thực sự không đạo lý để cho cậu tự lực tự làm." Từ lúc Tào Hi tự mình mang theo y chạy đi từng nhà hủy diệt chứng cứ, y đã hoài nghi. Năm đó một Tào công tử một gọi ngàn đáp, cho dù giá trị con người ngâm nước, được nhiều người ủng hộ dù sao vẫn sẽ nên có. Tự mình đâm vào cửa Phật, lỡ như bị bắt được, một đời lẫy lừng mất hết không nói, mất, bao nhiêu, phẩm chất!
Tào Hi: "Nếu có một quyển liên quan tới tôi, tên sách có thể là 《Sống lại làm mưa gió giới Chính trị 》, hoặc là 《Sống lại làm Phụ tá trưởng 》, ít ra không thể nào là 《Sống lại làm thầy bói 》. Hơn nữa, năm nay tôi mới mười lăm tuổi, cách thành niên còn một khoảng, càng nói chi là được xưng "giới Chính trị lần thứ hai lớn lên" của ngưỡng cửa tuổi ba mươi lăm, làm sao có thể đem bản thân gia nhập thật sớm vào trong vòng xoáy Chính trị. Cho nên tôi tự lực tự làm, là nhân thủ không đủ. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, tôi quá bận luyện tập cơ giáp, thích ứng thời đại, tìm kiếm tung tích của anh... Còn dư lại một chút thời gian, cũng lập kế hoạch sau này làm sao đem anh giữ ở bên người. Anh nói tôi lấy một gọi ngàn đáp ở đâu ra?"
Trình Tụ run run chân: "Vậy giờ thì sao?"
Mặc kệ có sẵn lòng hay không, bọn họ đều bị cưỡng ép kéo vào trong phân tranh Chính trị. Đến mức này, loại vấn đề không còn là đúng hay sai, mà là câu trắc nghiệm. Hiện giờ Bàng Hạc Viên đã mở miệng, bước tiếp theo đã có thể ra tay. Tự bảo vệ mình cũng tốt, phản kích cũng được, mặc kệ làm lựa chọn gì, cũng phải lập kế hoạch sẵn trước.
Tào Hi: "Quan điểm của anh?"
Trình Tụ: "Tôi cũng không biết bọn họ ai là ai, muốn làm gì." Y chỉ là khi nhìn đến tin tức Tổng thống đương nhiệm mới vừa lên đã xuống, nhìn có chút hả hê.
Tào Hi: "Tổng thống đương nhiệm của đảng Bảo Ích là một trong bốn đảng có từ lúc thành lập dựng nước, trải qua khúc chiết, có một lần gần như có nguy cơ giải tán, mấy năm gần đây mới chậm rãi khôi phục sinh lực. Ở trước khi tuyển cử, tỷ lệ ủng hộ của Tổng thống đương nhiệm xếp hạng thứ ba. Kế dưới thì đảng Tiến và đảng Dân Thanh."
Trình Tụ: "Tào gia là đảng Tiến?"
Tào Hi: "Hiện giờ Hoa gia làm chủ."
"Nén đau thương."
"... Phong thuỷ phiên chuyển."
Trình Tụ nhún vai.
Tào Hi tiếp tục nói: "Trước khi công bố bỏ phiếu, tất cả mọi người cho rằng Tổng thống lần này là người ứng cử của đảng Tiến hay người ứng cử của đảng Dân Thanh. Cho nên, sau khi đảng Bảo Ích lên đỉnh, vẫn bị tranh luận. Đến lúc tin đồn bọn họ động tay động chân phiếu bầu, khiến Hội nghị Lập pháp lo lắng kết quả tuyển cử hết hiệu lực hoặc là tiến hành kết tội Tổng thống."
Trình Tụ: "Tôi nhớ Bàng gia là đảng Dân Thanh?"
Tào Hi: "Bàng gia, Hà gia đều là trụ cột của đảng Dân Thanh, nắm giữ chấp pháp và tư pháp hai lực lượng lớn."
Trình Tụ: "Tôi nhớ bọn họ trước đây cũng không oai phong như vậy."
Tào Hi: "Tào gia năm mươi năm trước gặp được một lần đả kích nghiêm trọng, tạo thành gián đoạn nhân tài, bất đắc dĩ để Hoa gia thượng vị..."
Trình Tụ: "Từ đó đã bị bẽ mặt."
Tào Hi không phủ nhận
Trình Tụ: "Cho nên, nếu như chúng ta làm chứng cứ giả, chính là giúp đảng Dân Thanh đối phó đảng Bảo Ích? Hoa gia và Tào gia nhất định rất vui vẻ nhỉ? Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi."
Tào Hi: "Chưa hẳn. Ảnh hưởng của gian dối phiếu bầu rất không tốt, một khi tội danh thành lập, danh tiếng đảng Bảo Ích xuống dốc không phanh, toàn bộ đảng phái cũng có thể bị cưỡng chế giải tán. Đảng Dân Thanh trừng ác trừ gian, chấn động thanh danh, ở trong vòng tuyển cử kế tiếp, sẽ chiếm vị trí có lợi."
Trình Tụ: "Cũng có thể là người ủng hộ của đảng Bảo Ích ghi hận đảng Dân Thanh, đổi phiếu ủng hộ để vào đảng."
Tào Hi: "Anh không biết à? Một khi đảng phái của mình ủng hộ bị giải tán, người ủng hộ trong vòng tám năm không thể bỏ phiếu."
"..." Trình Tụ, "Điều điều khuông khuông quy quy củ củ nhiều như vậy, kêu người ta làm sao nhớ hả."
Tào Hi nhân cơ hội làm quảng cáo: "Lúc vào đảng chính là ý nghĩa của tiến bộ với thời đại, mục đích là đi theo hoàn cảnh và thay đổi tư tưởng, không ngừng tiến bộ."
Trình Tụ uống xong nước trái cây, đứng lên: "Được rồi, cậu đã làm quyết định, chúng ta thu dọn đồ đạc ngay, đi chạy nạn đi."
Tào Hi: "Tại sao phải chạy nạn?"
"Không phải cậu muốn từ chối Cục trưởng lùn sao? Tôi nghĩ tính tình ông ta cũng sẽ không tốt như thế mà trả lời "không sao"."
"Tôi định đồng ý."
Trình Tụ kinh ngạc: "Không ngờ cậu lại hốt một bó chót."
Tào Hi: "Tấm hình của Bàng Hạc Viên đưa ra, là đội trưởng đội F của tổ hành động đặc biệt." Thủ hạ mất tích lý do khó nói ăn khớp với sát thủ bị Trình Tụ giết chết, hơn nữa hầu như mặt giống nhau như đúc, bằng chứng của Bàng Hạc Viên cùng suy đoán của bọn họ hoàn toàn đồng nhất. Cơ hồ là 90% khẳng định người trên bức họa là hung thủ.
Trình Tụ: "Hoa gia và Tào gia thì sao? Bọn họ cũng sẽ không quá vui khi thấy trên huy chương chiến công của Bàng Hạc Viên còn có nỗ lực của cậu?"
Tào Hi: "Tôi không dự định quay về Tào gia."
Trình Tụ: "Xảy ra chuyện gì không vui hả?"
"Không có. Tôi chỉ không muốn để cho "Tào Hi" đi lối cũ của Tào Nhiếp từng đi." Tào Hi nói, "Tôi nói rồi, tôi cần hy vọng mới."
"Dự định đi nương nhờ hoàn toàn vào đảng Dân Thanh? Sau này đại khái cậu không có nhà để về. Nếu như ở Trung Quốc cổ, ngay cả tên trên gia phả cũng phải bị rạch bỏ."
"Vậy thì thế nào?"
Trình Tụ thở dài: "Cậu đã trở thành một người không có căn."
"..." Tào Hi, "Không bằng cho tôi một cơ hội chứng minh thử tôi rốt cuộc có căn hay không." (Nếu ai có hay đọc QT về H thì mọi người sẽ biết căn ở đây thường chỉ cái gì:v)
Trình Tụ: "..."
Sự tình phát triển đến sau cùng, biến thành Tào Hi và Trình Tụ ở sân thượng đánh lộn, hoặc là nói, đơn phương treo lên đánh.
Bàng Hạc Viên tự mình đến dân túc, cửa vừa mở ra, đã thấy thiếu niên bốn giờ trước xinh đẹp không giống người thật đội lên một vòng mắt xanh. "Bọn cháu xảy ra chuyện gì?"
Trình Tụ ngồi ở trên ghế sa lon ăn đồ ăn vặt bổ sung thể lực. Mặc dù trong quá trình Tào Hi vẫn cẩn cẩn thận thận bảo vệ y, vừa sợ đánh trả theo bản năng mình, lại sợ Trình Tụ động tác quá lớn làm bị thương bản thân, thế nhưng, khuyết điểm của tuổi còn nhỏ thể lực kém không phải là đối phương buông tay có thể bù đắp. Đánh xong trận này, Tào Hi nhận được là bị thương ngoài da, bản thân nhận được tuyệt đối là nội thương, cánh tay cũng chua xót không nâng lên nổi.
Thấy bộ dáng Trình Tụ, Bàng Hạc Viên nghi ngờ hơn.
Tào Hi: "Bạo lực gia đình."
Trình Tụ: "Bọn cháu đang vì có đồng ý đề nghị của ông hay không mà quyết đấu."
Bàng Hạc Viên tò mò hỏi: "Kết quả sao?"
Trình Tụ: "Cháu thắng."
Nhìn từ thân hình, Tào Hi thả nước này có phần nghiêm trọng. Bàng Hạc Viên cảm khái tình cảm của bọn họ, lại hỏi: "Đây là sự lựa chọn của cháu à?"
Trình Tụ đứng lên, nắm tay: "Vì Lộc Thủy Sinh trả thù!"
Bàng Hạc Viên lộ ra nụ cười thật lòng.
Tào Hi im lặng xúc động mưu đồ của Trình Tụ. Cho dù Tào Hi muốn xây dựng địa vị xã hội khác, ở trước khi phe cánh đủ lớn, cũng không tiện làm mích lòng quá mức hai nhà Hoa, Tào gia. Thay vì để hắn mở miệng, không bằng tự gánh lấy.
Hắn nghĩ tới, Bàng Hạc Viên cũng nghĩ tới, chẳng qua không dám xác định. Dù sao một là đứa trẻ bảy tám tuổi, một là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, nếu tâm tư kín đáo phức tạp như thế, là người tài, càng là yêu nghiệt.
Sau khi xác định bọn họ trở thành quân bạn, Bàng Hạc Viên không chút keo kiệt với lợi ích, không chỉ để cho bọn họ dời sang căn hộ của quán rượu Duyệt Lai, còn sắp xếp một người chuyên biệt dẫn bọn họ miễn phí đến các nơi dạo chơi.
Lúc Trình Tụ vui vẻ còn không quên đồng đội ở ngoài xa đang si ngốc đợi: "Nếu như Tào Khải Trí và Vương Chấn tới thì tốt rồi."
Tào Hi vừa nghe Vương Chấn đã nhạy cảm: "Đang tốt lành nhớ tới bọn họ làm gì?"
"Cũng bởi vì đang tốt lành mới nhớ bọn họ đó. Không thì cảm giác ưu việt* lấy ở đâu ra." [Tự cho mình hơn hẳn người khác]
"..."
"Tào Khải Trí đợi không được chúng ta, có thể phát động tiến công hay không hả?"
"Sẽ không. Chuyện phạm pháp, tôi không nói cậu ta không làm."
"..."
Cơ quan tình báo Trung Ương mặc dù nói là chủ quản tình báo, không có quyền chấp pháp, thế nhưng ở dưới tổ chức của Bàng gia, đem cảnh bộ nắm vững vàng trong tay, bản thân có thể chấp pháp hay không đã không quan trọng. Cho nên, sau khi bọn họ thu thập đầy đủ chứng cứ, cảnh sát lập tức mang theo toàn bộ nhân viên thiếp án, trùng trùng điệp điệp trở về tinh hệ Trung Ương —— cũng bao gồm Tào Hi và Trình Tụ làm nhân chứng.
Vì để cho bọn họ phối hợp càng tốt, Bàng Hạc Viên đem ngọn nguồn của sự tình dùng bốn câu nói đơn giản nói một lần:
Một, Tổng thống gian dối bị bắt được.
Hai, Hội nghị Lập pháp muốn nghiêm phạt hắn ta.
Ba, ba của Lộc Thủy Sinh là nhân chứng biết hắn ta gian dối, bị hắn ta diệt khẩu.
Bốn, chúng ta phải tố cáo hắn ta, vì Lộc Thủy Sinh báo thù.
Tào Hi lại hỏi một lần thân phận của người tình nghi, lần này Bàng Hạc Viên nói.
Tào Hi giả bộ dáng vẻ giật mình.
Bàng Hạc Viên mượn cơ hội thuyết phục: "Pháp luật là dây thừng ràng buộc lương tri của mỗi người, không nên dùng bất kỳ lý do gì để tháo bỏ. "Chấp hành miễn trách nhiệm pháp luật" là uy hiếp đối với những công dân chấp hành pháp luật."
Tào Hi: ""Chấp hành miễn trách nhiệm pháp luật" cũng là luật pháp."
"Thế nhưng đối với những luật pháp khác sinh ra bài xích, pháp luật không nên có mâu thuẫn. Nếu có mâu thuẫn, cần phải giải quyết ngay." Bàng Hạc Viên nói lời nói thấm thía, "Mặc dù cháu giờ còn nhỏ, nhưng ta hy vọng có một ngày, khi cháu có năng lực làm gì đó, đừng tưởng rằng lập trường và lợi ích mà do dự."
Tào Hi: "Tổ hành động đặc biệt do trực thuộc văn phòng Tổng thống, nếu như ông trở thành Tổng thống, chẳng lẽ không hy vọng có một đội ngũ nhanh nhẹn linh hoạt trực tiếp tiếp nhận chỉ huy như thế sao?"
Bàng Hạc Viên: "Ta cho dù trở thành Tổng thống cũng chỉ có tám năm, nhưng nhân sinh của ta có thể có chín mười người, thậm chí nhiều hơn tám năm. Những năm đó của ta lại nên làm gì? Chỉ có thể sống ở trong sợ hãi."
Tào Hi nhìn ông ta với cặp mắt khác xưa. Dựa vào phân tích, hắn cho rằng người ứng cử đảng Dân Thanh kế nhiệm Tổng thống có khả năng rất lớn, đến lúc đó, tổ hành động đặc biệt sẽ trở thành lưỡi hái trong tay bọn họ, chỉ đâu đánh đó. Thế nhưng Bàng Hạc Viên vẫn là đánh giá khách quan, đồng thời từ đáy lòng hy vọng mình có thể lấy ảnh hưởng của người Tào gia đối địch Hội nghị Lập pháp, thúc đẩy huỷ bỏ"Chấp hành miễn trách nhiệm pháp luật", nói công chính liêm minh có hơi lớn, nhưng có đức độ vẫn phải có.
Giới Chính trị của thời đại này, cũng không xấu như trong tưởng tượng.
Bọn họ một đường đến Thủ đô tinh tinh hệ Trung Ương, đã nhận được tin tức các phương tiện truyền thông đang ở bên ngoài bến cảng ngồi chồm hổm chờ đợi. Bàng Hạc Viên lập tức đưa tới phi thuyền, từ bến cảng trực tiếp rời khỏi.
Tào Hi và Trình Tụ cùng đi với ông ta.
Mấy ngày này, Bàng Hạc Viên đối với bọn họ rất là chăm sóc, đã thành lập được tình hữu nghị vừa đụng liền đứt nhưng nhìn chung cũng có.
Bàng Hạc Viên hỏi Tào Hi có muốn gặp người nhà một lần hay không.
Tào Hi hỏi: "Cháu hiện giờ không thể trở về hả?"
Bàng Hạc Viên: "Cháu là nhân chứng quan trọng, đối với an toàn của cháu ta sẽ phụ trách. Mặc dù cháu không thể trở về, nhưng ta có thể thông báo bọn họ tới thăm cháu."
So với Tào gia chủ động nhận được tin tức hòa ái hơn là Tào gia bị động nhận được tin tức một chút.
Tào Hi lựa chọn thông báo.
Bàng Hạc Viên đem bọn họ sắp xếp ở trong túc xá Cục tình báo Trung Ương, ở bên trong đều là người nhà của Cục tình báo, mỗi một người là hoả nhãn kim tinh*, Tào Hi và Trình Tụ ở bên trong, cho dù có bảy mươi hai biến cũng trốn không thoát lòng bàn tay, thực sự rất an toàn.
[Được sử dụng để mô tả đôi mắt của người dân sắc nét, có thể xác định tính xác thực]
Tào Hi cất xong hành lý và đặc sản, tắm rửa một cái, đang muốn đi ra trao trao đổi đổi cảm tình với Trình Tụ, người Tào gia đã đến.
Theo như tính bối phận hiện giờ, tới chính là anh họ phương xa của hắn, anh ruột Tào Khải Trí, gọi là Tào Khải Cương. Nếu như nói Tào Khải Trí từ nhỏ mang theo cứng nhắc gọi là giáo điều, hắn ta đã mang theo ngạo mạn của quý tộc.
Mặc dù lúc nhìn thấy mặt của Tào Hi, hắn ta hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh thì đã dâng lên vênh váo tự đắc: "Mày vậy mà chạy đi trợ giúp Bàng gia, gia gia rất tức giận."
Gia gia của gia gia còn rất tức giận đó!
Trình Tụ không biết len lén làm mặt quỷ với Tào Hi.
Tào Hi cười cười.
Tào Khải Cương cả giận: "Mày lại vẫn cười được?"
Tào Hi thản nhiên: "Lần đầu tiên gặp anh họ, đã trực tiếp khóc lóc, tôi nghĩ đối với anh cũng không quá lễ phép đi."
Tào Khải Cương đập bàn: "Giờ tao đang nói chuyện mày giúp Bàng gia."
Tào Hi: "Tôi không giúp ai, tôi chỉ nói ra sự thật tôi đã thấy."
"Tao mặc kệ, mày nhất định phải đổi lời khai! Chuyện tố cáo Tổng thống tuyệt đối không thể quá thuận lợi! Phải để cho bọn họ chó cắn chó lại càng hung chút, tốt nhất cả hai đều thiệt!" Hà gia nắm giữ tư pháp, khởi tố Trưởng ban kiểm soát viên chính là người của bọn họ.
Hoa gia mặc dù nắm giữ tra hội nghị lập pháp, đối với kết tội có quyền quyết định cuối cùng, nhưng nếu như cung cấp bằng chứng phạm tội của Trưởng ban kiểm soát viên quá kỹ càng tỉ mỉ, bọn họ cũng không thể vi phạm nguyện vọng của nhân dân tới bóp méo kết quả xét xử.
Cho nên sau khi bọn họ nghe nói Bàng Hạc Viên tìm được chứng cứ trực tiếp chỉ ra chứng cứ, mới tức giận bôi suy đồi như thế.
Tào Hi: "Mỗi một câu nói vừa rồi của anh, cũng thật có lỗi với tinh thần chính nghĩa và thái độ công chính kiên trì trước sau như một của Tào gia. Tôi có thể coi như không nghe thấy, thế nhưng anh đừng nói nữa."
Tào Khải Cương tức giận đến tốn hơi thừa lời. Ghét nhất bị loại người tôi với cậu nói đảng tranh, cậu cùng tôi nói chính nghĩa, tôi với cậu nói lợi ích, cậu cùng tôi nói đạo lý!
Hắn ta: "Mày đã từng đề nghị gia gia đề cử mày đi trường Quân đội Trung Ương chưa?"
Trình Tụ một mực xem phim truyền hình rốt cuộc chuyển chú ý, kinh ngạc nhìn Tào Hi.
Trường Quân đội Trung ương?
Cái trường dễ dàng để học sinh chuyên ngành khảo cổ tốt nghiệp khi vốn kiến thức chuyên ngành rối tinh rối mù, mở ra cơ giáp không đâu địch nổi?
Thực sự rất có ánh mắt.
Tào Hi lắc đầu: "Tôi thay đổi chủ ý."
"Mày đổi cái gì cũng vô ích, chỉ cần bọn tao mở miệng, không có một trường tốt sẽ nhận mày."
Không nói đến Tào gia có thể một tay che trời như thế hay không, tâm tính hiện giờ của Tào Hi cũng thay đổi. Trước đây muốn gia nhập trường Quân đội Trung Ương, là vì để cho mình cách Trình Tụ gần hơn chút, giờ sau khi phát hiện chênh lệch của đôi bên ở mặt chiến đấu, hắn đã không vội mà bù đắp. Nguyện vọng duy nhất là, cùng Trình Tụ ở cùng một trường học, có thể cùng đi học cùng nhau tan học cùng nhau ăn cơm... Còn có thể cùng đi WC?
Ngẫm lại cũng rất tốt đẹp.
Tào Khải Cương nhìn thiếu niên xinh đẹp rõ ràng đang thất thần, không thể nhịn được nữa mà đạp bàn: "Mày rốt cuộc có nghe tao nói cái gì hay không?"
Tào Hi: "Nghe chứ."
"Rốt cuộc mày không đổi lời khai?"
"Anh có từng nghĩ tới hay không, nếu như sau khi anh tới gặp tôi, tôi lập tức đổi lời khai. Mọi người sẽ cho rằng anh lấy được chỗ tốt nào đó từ Tổng thống tới làm người thuyết phục. Lời người đáng sợ, một khi anh được đắp nặn thành hình tượng như vậy, sau này sẽ không tốt để xoay mình."
Tào Khải Cương bị dọa, vội vã bỏ lại một câu "tuỳ mày" liền đi mất.
Trình Tụ nhìn hắn thương hại: "Trách không được cậu muốn tự lập địa vị xã hội."
Tào Hi cũng thở dài: "Cậu ta đã là thế hệ này của Tào gia, tương đối dễ nắm trong tay."
"Vậy không dễ nắm trong tay phải thế nào?"
"Như Tào Khải Trí vậy."
"..." Trình Tụ cảm giác mình nhất định chưa tỉnh ngủ, thấy thế nào Tào Khải Trí cũng kiên cường hơn trăm lần Tào Khải Cương.
Tào Hi: "Không thì, cậu ta cũng sẽ không bị xa lánh tới bên cạnh tôi."
Trình Tụ: "..." Tào gia đều là mù, mới có thể đen như vậy.
——
Chương này, đảng phái rồi pháp luật này nọ hơi rối não nhở:v
Sau này còn xuất hiện càng nhiều nhân vật và đảng phái hơn nữa, có nên lập 1 bảng để tổng kết nhân vật với đảng phái cho dễ hiểu ko nhở... hừm...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...