Lão Tử Không Phải Kẻ Ngốc
Trong nhất thời Diệp Phong cũng không có ý tưởng nào hay ho.
Không phải là “Chuyên gia kinh doanh” không có tác dụng, mà là thị trường Kim Lăng quả thực chỉ có như thế.
Nếu không thì tại sao nền kinh tế của một tỉnh ở thành phố thế này sao lại bị xếp cuối ở Giang Nam?
Năm năm trở lại đây nhà họ Diệp cũng không thể tiến thêm bước nào, toàn bộ vẫn giữ nguyên trạng thái cha già đã chiến thắng và giành được trước đó.
Bỗng dưng Phong nhận được cuộc gọi của Trần Tử Huân, anh ta mời Diệp Phong đi uống trà chiều.
“Tên Trần Tử Huân này lại muốn làm cái quỷ gì đây?”
Diệp Phong không khỏi tò mò, mặc dù đêm qua anh ta cũng rất nể tình anh, thế nhưng giao tình của hai người cũng chỉ dừng lại ở vài lần uống rượu, hoàn toàn không sâu.
Huống chi cha anh ta là Trần Thiên Lỗi cực kỳ ghét Diệp Phong.
Diệp Phong suy nghĩ chốc lát vẫn đồng ý, để anh đến xem thử trong hồ lô Trần Tử Huân đang chứa thuốc gì là được rồi.
Ba giờ chiều, khách sạn Dục Quang.
Tầng 1, phòng riêng.
“Cậu Diệp đến rồi.”
Trần Tử Huân đang ngồi bên trong, anh ta vừa uống trà vừa vẫy tay với Diệp Phong.
Bên cạnh anh ta còn có mấy tên khác, bọn họ thấy Diệp Phong đến thì cũng sôi nổi chào hỏi.
“Cậu thế này là sao đây? Sao không đến công ty cha cậu làm mà tìm tôi để uống trà chiều vậy?”
“Đêm qua cậu làm như thế, lúc về cha cậu không xử lý cậu à?”
Diệp Phong cười trêu.
“He he, đừng nhắc đến nữa.”
Trần Tử Huân cười gian một tiếng, nói: “Đêm qua cha tôi trở về, nằm trên giường nói hơn ba tiếng đồng hồ, nói chớ ‘Tử Huân à, sau này con qua lại với cậu Diệp nhiều một chút, mấy người trẻ tuổi các con nên liên lạc với nhau nhiều hơn’.”
“A?”
Diệp Phong nhìn anh ta.
“Còn không phải là do màn trình diễn đêm qua của cậu quá xuất sắc sao? Ông Nhan cũng phải lau mắt mà nhìn, thế nên ấn tượng của cha tôi đối với cậu cũng tốt lên.”
Trần Tử Huân nói.
“Ha ha.”
Diệp Phong không để bụng: “Vậy nên, hôm nay cậu bảo tôi đến đây là để giữ liên lạc đấy à?”
“Chưa đủ, chủ yếu là cha tôi bảo tôi ra ngoài đầu tư chút gì đó, thế nhưng tôi lại không quá am hiểu, vậy nên tôi muốn gọi cậu đến để học hỏi một chút.”
Trần Tử Huân trịnh trọng nói, cố vấn nhà họ Trần cũng không thua kém gì nhà họ Diệp, nhưng rõ ràng bọn họ không gặp được tình huống khó xử như Diệp Phong.
“Kinh doanh ngay lúc này không tốt lắm, sau này có cơ hội lại nói tiếp.”
Diệp Phong đáp lại một câu, sau đó anh dột nhiệt nhớ đến một chuyện: “Cậu có quen ai kinh doang may mặc không?”
“Kinh doanh may mặc? Cậu đến tìm nhà họ Trương đi, bây giờ người đứng đầu nhà bọn họ là Trương Trạch Hạo đấy.”
Trần Tử Huân nói.
“Ngoại trừ anh ta.”
“Cũng không nhất thiết là ngành may mặc, các ngành khác như ngành sản xuất trang sức và thiết kế thương hiệu đều được.”
Diệp Phong nói.
“Hả?”
Trần Tử Huân sửng sốt, anh ta đột nhiên cười phá lên: “Cậu Diệp, cậu đây là đang tìm đối tác cho chị dâu à?”
Cố Vân Tương chính là nhà thiết kế trang phục, nhưng chỉ cần có ý tưởng và phần mềm đủ tốt thì cái gì cũng có thể thiết kế được.
Bây giờ công ty Cố Vân Tương không thiếu tiền, nhưng hẳn là thiếu khách hàng.
“Nếu có thì cậu giới thiệu cho tôi.”
Diệp Phong nói.
“Thật ra là có một người, ông chủ lớn bên Giang Bắc kia, công việc kinh doanh không thua kém nhà họ Trương chút nào.”
“Anh ấy có quan hệ không tồi với nhà họ Trần, hôm nào anh ấy tôi mời anh ấy đến đây giới thiệu cho cậu.”
Trần Tử Huân nói.
“Cứ vậy đi.”
Diệp Phong gật đầu.
Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm, thuận tay giúp Cố Vân Tương một chút.
Về phương diện gây dựng sự nghiệp vẫn nên để chính tay cô làm, cô vẫn có năng lực kia.
“Reng reng reng.”
Sau khi Diệp Phong trò chuyện với Trần Tử Huân, ngay khi anh rời khỏi khách sạn thì ông chủ Ý Vị Hiên là Lưu Văn Báo gọi đến.
“Cậu Diệp, chuyện lớn rồi, cái tên Trương Trạch Hạo kia dẫn người đến gây rối ở công ty cô Cố!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...