Lao Tù Ác Ma
Sắc mặt Phục Luân đanh lại, càng thêm dùng lực bóp cổ Lăng Nghị ép vào cánh cửa sổ quát lớn “Con mẹ nó em còn có thể cười được?”
“Phục Luân, trò chơi đã kết thúc” Lăng Nghị khẽ cười âm u, trên gương mặt hiện lên không phải là vẻ bi tuyệt mà là biểu cảm như sau cơn mưa trông thấy ánh mặt trời “Anh thua rồi”
Phục Luân tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hắn nỗ lực đè nén xuống tâm tình sắp bạo phát, buông tay ra, cười lạnh nói “Thua? Chỉ cần em vẫn còn nằm trong tay tôi thì mãi mãi vẫn chưa kết thúc, Lăng Nghị, em đừng quên, tôi là chủ nhân của em, còn em chính là con chó mà tôi nuôi bên cạnh.”
Lăng Nghị cười càng lợi hại cơ hồ đến chảy cả nước mắt “Phục Luân, không có Tân ca, ở trong mắt tôi anh chẳng là cái thá gì cả.”
Ầm một tiếng trầm thấp, Phục Luân tức giận vung một quyền đánh cho Lăng Nghị từ trên ghế xe ngã xuống sàn, một giây sau, Phục Luân giẫm chân lên ngực Lăng Nghị, dùng lực mạnh giày đạp tựa hồ phải giẫm nát xương trước ngực Lăng Nghị ra. (Jian: Móa! thằng cha này còn bạo lực hơn cả bạn Tiếu-cún-con >”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...