Lăng Nghị vừa nói xong, mọi người lập tức hai mắt sáng rỡ ra, lúc Lăng Nghị vẻ mặt lạnh lùng vô cảm đặt một tách trà trước mặt gã đàn ông thô lỗ, cánh tôi đột nhiên bị gã đàn ông mạnh mẽ giữ chặt, xuất phát từ bản năng, Lăng Nghị nhấc tay chuẩn bị vung ra, nhưng chợt nhớ đến lời Phục Luân nói sẽ để cậu đi gặp Mạnh Truyền Tân, Lăng Nghị liền không giãy giụa nữa, để mặc gã đàn ông dùng sức, kéo cậu vào trong lồng ngực hắn.
Một khắc rách nát này, toàn bộ tôn nghiêm, niềm tin, hy vọng của cậu đều bị nghiền xé dập nát, Lăng Nghị biết, Phục Luân chính là muốn hủy hoại toàn bộ dũng khí của cậu khi đối mặt với Tân ca, một người chỉ có thân bại tâm tàn, mới có thể hoàn toàn thần phục mọi thứ, phủ phục trên mặt đất, sống hèn nhát run sợ như con chuột.
Ngồi trong lồng ngực gã đàn ông tóc nâu, Lăng Nghị cúi đầu, gắt gao cắn chặt môi, cậu cứ nghĩ có thể thản nhiên mà đối mặt với những chuyện sắp xảy ra, nhưng khi đối mặt, bản tính trời sinh quật cường cao ngạo lại không cho phép cậu có thể thuyết phục bản thân mình cam chịu sa đọa.
Nếu nhất định phải sa đọa, Lăng Nghị tình nguyện lúc này chính mình đang ở trong lồng ngực Phục Luân…. (Jian: nữa =))))))) bởi vại =))))))))) giống Mạc Mạc dồi =)))))) giống bé Azusa dồi =))))) để Karino rape còn hơn =))))))))
Gã đàn ông hiển nhiên rất bất mãn với phản ứng trầm lặng của Lăng Nghị, gã túm tóc Lăng Nghị ép cậu ngửa trán lên, đột nhiên giơ tay siết chặt lấy cằm Lăng Nghị, hạ môi xuống, Lăng Nghị bị bắt ngửa đầu, bị miệng của gã đàn ông phủ lấy khiến dạ dày cậu kịch liệt quay cuồng muốn nôn ra, cho đến tận hiện tại, người duy nhất khi hôn khiến Lăng Nghị không chút bài xích ngoại trừ Mạnh Truyền Tân ra, có lẽ chỉ có mỗi Phục Luân, là do ba năm ở chung, thân thể Lăng Nghị đã sớm hình thành thói quen để cho Phục Luân vuốt ve xâm chiếm, tuy rằng chính bản thân Lăng Nghị không hề muốn thừa nhận.
Gã đàn ông hiển nhiên phát nghiện, hắn chặt chẽ nắm chặt lấy tóc Lăng Nghị không để cậu nhúc nhích, gia tăng lực đạo nơi miệng, hận không thể hoàn toàn chui vào bên trong miệng Lăng Nghị khuấy đảo long trời lở đất.
Đám đàn ông bên cạnh phấn khích nhìn màn kích tình này, chỉ có Riley thần sắc có chút phức tạp, Lăng Nghị là nam nhân do Phục Luân hạ lệnh thưởng cho bọn họ đùa bỡn, hắn căn bản không có quyền gì để ngăn cản lại, rốt cuộc Phục Luân vẫn là kẻ hắn không thể trêu vào.
“Còn chưa đủ kích thích a” Gã đàn ông tên Ngang châm một điếu thuốc cười to nói. “Phải khai thác thật toàn diện tư vị của tên nằm vùng này mới thỏa”
“Còn không mau lên giúp ta cùng dạy dỗ con mèo hoang này một trận” Gã đàn ông tóc nâu cười gian nói. Những lời này hiển nhiên đã kích động đám đàn ông kia, gã đàn ông thô lỗ vừa hôn Lăng Nghị vừa sốt sắng cởi bỏ mấy cái cúc áo Lăng Nghị đồng thời bàn tay to cũng duỗi vào bên trong áo Lăng Nghị. (Jian: Mọe, làm chương này ức chế vãi nồi >”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...