Lao Tù Ác Ma

Du thuyền khởi hành không tới một canh giờ, một chiếc máy bay trực thăng xoay quanh ở trên không du thuyền, thủ hạ của Phó Hữu trên boong thuyền nhất thời liền cảnh giác, dồn dập giơ súng nhắm vào trực thăng trên bầu trời.

Một người đàn ông vội vội vàng vàng chạy vào bên trong du thuyền báo cáo cho Phó Hữu, còn chưa chờ Phó Hữu đi ra, trên boong thuyền đột nhiên hạ xuống một trận mưa bom bão đạn, trong khi đó những thủ hạ phòng hộ trên du thuyền trên người chỉ cầm theo súng lục, đối với thế tiến công mãnh liệt dữ dội trên trực thăng hoàn toàn vô lực chống đỡ.

Tây Uy Cường ngồi ở cửa hầm máy bay trực thăng, miệng ngậm điếu thông, bàn tay điều khiển một cỗ súng máy tính năng cao, quay về phía du thuyền bên dưới điên cuồng bắn phá.

“Mẹ nó! Đã lâu không phá một chiếc nào! Từ hồi cùng Tẫn ca rời khỏi Tam giác vàng, nòng súng trên tay sắp đóng mạng nhện luôn!” Tây Uy Cường vừa rống to vừa điều khiển súng, dáng vẻ hết sức thoải mái nhàn hạ.

“Gần đủ rồi!” Mạnh Truyền Tân ở phía sau lưng Tây Uy Cường vỗ mạnh một chưởng “Lập tức thả tín hiệu để thủ hạ trong tàu ngầm dưới biển leo lên thuyền” (Jian: eo ơi chuyên nghiệp khiếp =)) máy bắn súng trực thăng tàu ngầm đồ =)) kinh =)))

“OK!” Tây Uy Cường đáp lớn một tiếng, sau khi thả tín hiệu xong, chính mình cũng hạ trực thăng xuống leo lên du thuyền, Mạnh Truyền Tân đi theo sát phía sau.

Thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm tràn vào đột ngột khiến cho đám người của Phó Hữu không thể phòng bị được, cũng khó trách, thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm đều được trải qua huấn luyện được biệt, đa số đều là lính đánh thuê trước đây cùng Tiếu Tẫn Nghiêm lăn lộn chinh chiến, khắp người đầy sát khí từ vùng Tam giác vàng đi đến thành thị, tuy hiện tại đều là những nhân vật nhỏ dưới trướng Tiếu Tẫn Nghiêm làm bảo tiêu, nhưng năng lực bản thân chưa bao giờ suy giảm, còn đám người của Phó Hữu chỉ là quân không chính quy, vĩnh viễn không thể nào sánh nổi.

Phó Hữu lúc này không có thời gian suy nghĩ tại sao những thủ hạ này của Tiếu Tẫn Nghiêm lại biết được lộ trình của du thuyền, hiện tại đối với gã mà nói, điều quan trọng nhất, chính là giữ tính mạng!

Mượn thủ hạ yểm hộ, Phó Hữu nhanh chóng đi tới khoang đáy giam giữ Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ có cách dùng Tiếu Tẫn Nghiêm để uy hiếp mới có thể thuận lợi thoát khỏi mưa đạn của những tên thủ hạ hung hãn kia!

Cửa khoang khép hờ, tên lính trông coi khoang đáy đã ngất xỉu, Phó Hữu cả kinh, lập tức đẩy cửa ra, chỉ hy vọng Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn chưa đào tẩu!

Vừa mới đi vào bên trong khoang thuyền, một khẩu súng kim loại lạnh lẽo liền chống đỡ ở trên huyệt Thái Dương của Phó Hữu, xúc cảm lạnh lẽo đến từ huyệt Thái Dương khiến tâm Phó Hữu không tự chủ được mà run lên.


Phó Hữu chậm rãi giơ hai tay lên, mặt xám như tro tàn, nhưng âm trầm nói “Ta thực sự là đã coi thường ngươi!”

Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn qua rất suy yếu, mất máu quá nhiều khiến sắc mặt hắn tái nhợt trắng bệch như tờ giấy, cái chân bị thương do súng bắn kia vô lực chống đỡ trên mặt đất, nếu không phải có ý niệm kiên định, Tiếu Tẫn Nghiêm căn bản vô lực đứng thẳng.

Cho dù thân thể đang phải chịu đựng đau đớn mạnh mẽ, nhưng đôi mắt đen kịt vẫn lạnh lẽo khiếp người, Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn Phó Hữu trước mắt, cười lạnh “Ngươi xác thực là đã coi thường ta!” Nói rồi, Tiếu Tẫn Nghiêm lấy khẩu súng trong tay Phó Hữu xuống, lui về phía sau vài bước, một súng chĩa về phía Phó Hữu, một súng chĩa vào cửa khoang đáy, đề phòng có người của Phó Hữu đột nhiên xông vào!

“Tiếu Tẫn Nghiêm, thủ hạ của ngươi làm sao biết được tất cả chuyện này?” Phó Hữu mặt không chút thay đổi nói “Có chết, ít nhất cũng để tôi được chết rõ ràng!”

Lúc này, Mạnh Truyền Tân cầm súng chạy vào, sau khi nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm thì thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó lập tức báo cáo “Du thuyền đã bị người của chúng ta khống chế rồi”

“Rất tốt!” Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh lùng đáp, sau đó lại nhìn Phó Hữu “Chết được rõ ràng?” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên âm u nở nụ cười, nhưng trong đáy mắt giây tiếp theo, sắc mặt đột nhiên âm hàn, quay về phía Phó Hữu, không chút do dự bóp cò súng, một tiếng súng nứt toác ra, Phó Hữu ngã xuống.

Nhìn thi thể Phó Hữu, Tiếu Tẫn Nghiêm khinh thường hừ lạnh một tiếng “Ngươi cũng xứng được chết rõ ràng?!”

Phó Hữu có chết cũng không thể ngờ tới rằng, lộ trình này căn bản không phải do Phục Luân ra lệnh, thậm chí là kế hoạch đi bằng đường thủy và địa điểm giao dịch, đều không phải xuất phát từ Phục Luân.

Sau khi biết Diệp Mạc bị bắt cóc, Tiếu Tẫn Nghiêm liền lập tức xác định là do Phó Hữu gây nên, trước đấy từ tin tức Lăng Nghị truyền về, Phục Luân đã yêu cầu Phó Hữu trước hết bắt Tiếu Tẫn Nghiêm rồi áp giải đến địa điểm hẹn trước, thế nên Tiếu Tẫn Nghiêm liền xác định hắn đến đấy một mình cũng sẽ tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, tiếp đó ra lệnh với Mạnh Truyền Tân để Lăng Nghị mạo hiểm phối hợp, lấy thân phận của Phục Luân giả truyền mệnh lệnh, yêu cầu Phó Hữu giao nộp Tiếu Tẫn Nghiêm ở trên biển đồng thời giao cho Phó Hữu một số tiền lớn.

Chỉ có một đêm duy nhất, thời gian quá đỗi eo hẹp thế nên Phó Hữu căn bản cũng không lo lắng quá nhiều, chỉ cho rằng theo như trong mệnh lệnh đã nói, giao dịch trên biển sẽ hoàn toàn bí mật và an toàn, không nghĩ tới rằng một mặt khác, nếu như gặp nạn ở trên biển, sẽ hoàn toàn không có đường lui, hơn nữa muốn hủy thi diệt tích thì dễ như ăn cháo!

Tiếu Tẫn Nghiêm ở bạch đạo tẩy trắng quá khứ, dùng tiền tài và thế lực che lấp đi sự hung ác tàn nhẫn của chính mình ở hắc đạo, thế nhưng bản tính của hắn vẫn là lãnh huyết âm tàn, thế nên nếu hắn muốn giở thủ đoạn làm tiếp chuyện sát phạt, hắn sẽ chọn một nơi yên tĩnh thần không biết quỷ không hắn, thế nên hắn mới nghịch chuyển tạo ra cục diện này, lựa chọn hành động trên biển! (Jian: ngoại trừ vụ trước mặt vợ thê nô vẫy đuôi cún thì ảnh vẫn là lão đại bao ngầu nhóe =))


Một trận này tuy đẹp mắt, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm lại bị thương rất nghiêm trọng, hắn gần như là để thủ hạ đỡ ra khỏi du thuyền, cuối cùng ngoại trừ khuôn mặt thì những nơi khác đều bị quấn băng gạc (Jian: may mà vẫn giữ được cái mặt =))))), sau khi viên đạn ở chân được lấy ra, mỗi bước đi của Tiếu Tẫn Nghiêm đều vô cùng khó khăn.

Thân thể bị thương nặng khiến Tiếu Tẫn Nghiêm vô cùng uể oải mệt mỏi, nhưng hắn vẫn nỗ lực duy trì ý thức, hắn nhất định phải tỉnh táo, bởi vì hắn còn phải đi cứu Diệp Mạc!

“Tên thủ hạ của Phó Hữu khai rằng, chuyến hàng chở Diệp tiên sinh tối hôm qua đã xuất phát, thuộc hạ điều tra được điểm đến của chuyến hàng kia, đại khái có thể đoán được, Diệp tiên sinh hiện tại đang bị đem bán ở căn cứ đấu giá nam sắc của Phục Luân, thuộc hạ vẫn đang tiếp tục điều tra, chẳng mấy chốc sẽ sớm có tin tức” Mạnh Truyền Tân báo cáo thực tế.

“Nói cách khác, bây giờ Phục Luân căn bản không hề biết trong số đám hàng đó có lẫn cả Diệp Mạc?” Tiếu Tẫn Nghiêm tựa ở trên giường, mi tâm nhíu chặt, trong lòng không ngừng tìm kế sách.

“Có người nói bình thường chỉ đến khi bắt đầu bán đấu giá thì Phục Luân mới có mặt, còn những lúc khác đều để cho thủ hạ quản lý, nếu Phục Luân không tự mình thẩm tra những người kia thì hẳn là sẽ không phát hiện ra Diệp tiên sinh ở bên trong.”

Ở trên địa bàn của Phục Luân, ngang ngược thì chỉ có thể chịu thiệt, nếu như đấu đá lung tung để cứu người, ngược lại sẽ khiến cho Diệp Mạc triệt để bại lộ, hơn nữa Phục Luân vốn là cáo giá khôn khéo giả dối, nếu hắn gặp được Diệp Mạc, chỉ cần hơi động não một chút, liền sẽ biết ngay Diệp Mạc hiện tại đã không còn là Diệp Tuyền.

Tiếu Tẫn Nghiêm xoa xoa trán, nhìn qua vô cùng ảo não hối hận, dù sao Diệp Mạc đang nằm trong tình trạng nguy khốn, tất cả đều là do hắn! Nếu như để Diệp Mạc lại rơi vào tay Phục Luân, hậu quả kia, bất kể như thế nào Tiếu Tẫn Nghiêm cũng đều không thể gánh vác nổi!

………………………….

“Một lũ ngu xuẩn!”

Phục Luân nổi giận gầm lên một tiếng, đưa tay quét hết tư liệu văn kiện trên bàn xuống đất, từ trên ghế đứng lên, chỉ vào mặt từng tên từng tên thủ hạ đang cúi đầu chịu trận, lớn tiếng nói “Các ngươi ai có thể cho ta câu trả lời thử xem! Cái tên rác rưởi ở thành phố T rốt cuộc chết ở xó nào rồi?!”

Một người đàn ông run run rẩy rẩy đứng ra ngoài “Căn cứ theo điều tra, hình như sau khi Phó Hữu lên thuyền thì hoàn toàn mất hết liên lạc, ở cảng cập bến cũng không thấy phát hiện, thuộc hạ đã phái người đến khu vực biển đấy lục soát thì tìm thấy…”


“Tìm thấy cái gì?” Phục Luân một lần nữa ngồi xuống, ngón tay cạch cạch gõ ở trên mặt bàn, sắc mặt lại khôi phục vẻ quỷ dị khó lường như bình thường, thanh âm bình tĩnh trầm thấp, thật giống như kẻ vừa hung tợn nổi giận khi nãy không phải là hắn.

“Một…. một xác du thuyền vừa mới chìm” Người đàn ông cúi đầu, thậm chí không dám nhìn vào hai mắt Phục Luân, tiếp tục cung kính báo cáo “Trên xác thuyền có rất nhiều vết đạn xạ kích, thế nên thuộc hạ đoán rằng, du thuyền này là bị tập kích bắn chìm”

Ngón tay đang gõ gõ trên mặt bàn đột nhiên dừng lại, Phục Luân nhắm mắt lại, hồi lâu mới nhịn xuống được lửa giận đang tích tụ trong người, trầm giọng nói “Nói như vậy, Tiếu Tẫn Nghiêm đã được cứu đi?”

“Dạ… có lẽ là như vậy.” Thấy sắc mặt Phục Luân càng lúc càng tối, người đàn ông kia lại vội vội vàng vàng nói thêm một câu “Cũng có thể Tiếu Tẫn Nghiêm đã cùng chiếc du thuyền đó chìm vào đáy biển cũng nên.”

Phục Luân đột nhiên cười lạnh một tiếng, đứng lên đi về phía tên thủ hạ “Vậy tôi hỏi một câu khác, tại sao Phó Hữu lại chọn đi bằng đường biển? Tôi nhớ tôi đã nói với hắn rằng tôi sẽ phái chuyên cơ đi đến thành phố T, hắn chỉ cần xem chừng Tiếu Tẫn Nghiêm thôi mà.”

“Theo như lời thủ hạ của Phó Hữu ở thành phố T nói thì Phó Hữu là do nhận được mệnh lệnh của Phục gia ngài nên mới đột ngột thay đổi kế hoạch.”

“Mệnh lệnh của tôi?”

“Vâng, hơn nữa yêu cầu của ngài là đánh gãy gân tay chân của Tiếu Tẫn Nghiêm cũng bị người của chúng ta ngăn cả, nói rằng Phó Hữu vốn định tự mình gọi điện thoại cho ngài để xác định lại, nhưng hình như đã khuya nên không thấy ngài mở điện thoại, thế nên liền….”

“Được rồi, không cần nói nữa” Phục Luân thiếu kiên nhẫn ngắt lời nói.

Tại sao hắn lại không nhận điện thoại của Phó Hữu, Phục Luân tự nhiên trong lòng biết rõ ràng. Đêm đó, một Lăng Nghị luôn luôn lãnh đạm lại chủ động quyến rũ câu dẫn hắn, Phục Luân tự nhiên không thể kháng cự lại được sức hấp dẫn từ con sói hoang nhỏ kia, cùng Lăng Nghị đại chiến cuồng nhiệt một đêm, sáng hôm sau khi thức dậy mới thấy trên điện thoại cuộc gọi nhỡ từ Phó Hữu, chỉ là lúc này đã muộn rồi. (Jian: túm quần là bị em nó dụ dỗ nên mới làm lỡ việc lớn =))) bởi anh hùng khó qua ải mỹ nam =))))))

“Nếu như không phải do Phục gia ra lệnh, vậy thì là…” Lời người đàn ông còn chưa nói hết, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng.

“Nếu như vẫn không tìm ra tên nằm vùng kia, đám người các người đừng nghĩ đến chuyện sống sót!”


Phục Luân trầm giọng lạnh lùng nói một tiếng, tất cả mọi người đều lập tức rời đi, một gã đàn ông từ nãy đến giờ vẫn đứng ở phía sau lưng Phục Luân, đột nhiên cúi xuống, mặt không hề cảm xúc thấp giọng nói “Phục gia, Phó Hữu trước khi chết có đưa vài tên nam nhân dáng dấp không tệ đến Địa thị, nếu không thì ngài qua đấy chọn một…”

“Mặt hàng ở Địa thị năm này so với năm trước càng kém cỏi hơn! Những tên kia nhìn đã không thấy ngon miệng!” Phục Luân lạnh lùng nói “Làm loại chuyện đó, tôi tìm Lăng Nghị là đủ rồi.”

Nhắc tới Lăng Nghị, đáy mắt của gã đàn ông rõ ràng lướt qua một tia không cam lòng.

Gã đàn ông này ba năm trước theo Phục Luân, thay thế vị trí vốn có của Sieg, hiện tại là cận vệ của Phục Luân.

“Phục gia, nghe nói trong số những người Phó Hữu đưa tới, có một người được Tiếu Tẫn Nghiêm coi trọng, không biết ngài có hứng thú không?”

“Quá nửa là loại hàng Tiếu Tẫn Nghiêm chơi chán” Phục Luân lạnh nhạt nói “Có điều nếu được Tiếu Tẫn Nghiêm để ý qua thì hẳn cũng không đến nỗi tồi, hẳn sẽ rất được hội viên ở Địa thị hoan nghênh, ngươi dạy dỗ hắn một chút, chuẩn bị cho buổi đấu giá sắp tới.”

“Vâng”

“Mang theo cả Lăng Nghị cùng đến Địa thị, để cậu ấy mở mang một chút, sau này có thể giúp tôi làm việc.”

“Vâng”

Ở một nơi giống như tầng hầm, ánh đèn khá u ám, Diệp Mạc không thể phân biệt rõ bây giờ là ban ngày hay ban đêm nữa, biết có cầu cứu cũng vô dụng, Diệp Mạc chỉ lẳng lặng ngồi ở trong góc tường.

Bốn phía xung quanh Diệp Mạc ngồi chừng bảy, tám nam nhân, đều là tụ tập cùng một chỗ nhỏ giọng trò chuyện, đa số bọn họ đều là tự nguyện tới nơi này, đều nghĩ làm sao để bản thân thoát khỏi cảnh nghèo khổ, trong một đêm phú quý giáng lâm, thế nên trên mặt cũng chẳng có bao nhiêu vẻ tuyệt vọng.

Giống như Lăng Nghị được Phục Luân yêu thương coi trọng như vậy, là điều mà không có biết bao nhiêu người ở đây trong lòng ao ước ghen tị.

“Này anh bạn, cậu tên là gì?” Một nam nhân nhìn qua tuổi xấp xỉ Diệp Mạc ngồi vào bên cạnh Diệp Mạc, nhỏ giọng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui