Không biết đã qua bao lâu, Diệp Mạc mới lờ mờ tỉnh lại, hiện tại ngoài trời đã sáng trưng, tia nắng mặt trời xuyên thấu qua khe hở của tấm rèm cửa sổ rọi vào bên trong, khắp nơi trên chiếc giường lớn rối loạn bừa bộn, Diệp Mạc miễn cưỡng chống giường ngồi dậy, cả người giống như vừa bị một chiếc xe ủi lăn qua lăn lại đau đến muốn cử động cũng thấy khó khăn, nơi bị Tiếu Tẫn Nghiêm đấm mạnh một trọng quyền tối hôm qua giờ vẫn còn rất đau đớn.
Nhớ lại trận đánh nhau tối hôm qua, Diệp Mạc cũng không thể tin nổi được bản thân mình lại dám động thủ với Tiếu Tẫn Nghiêm, lúc Tiếu Tẫn Nghiêm giận dữ mạnh mẽ quẳng cậu lên giường hung hăng xé quần áo cậu, cậu vẫn còn điên cuồng phản kháng đánh nhau với hắn đến chính mình ngất đi, Diệp Mạc mơ hồ nhớ lại, khuôn mặt dữ tợn của Tiếu Tẫn Nghiêm trừng trừng nhìn cậu một miệng đầy máu đỏ tươi, trên vai hắn suýt chút nữa bị cậu cắn đứt ra một khối thịt.
Diệp Mạc tự hiểu rõ, bây giờ cậu cùng với Tiếu Tẫn Nghiêm đều đã cởi bỏ hết vỏ bọc ngụy trang, cậu sẽ không tuyệt đối quy thuận với Tiếu Tẫn Nghiêm như trước nữa, mà Tiếu Tẫn Nghiêm cũng sẽ không lại đối xử ôn nhu dịu dàng với cậu.
Tiếu Tẫn Nghiêm đã rời đi, Diệp Mạc khó khăn đi tắm rửa sạch sẽ, muốn tẩy trừ đi hết khí tức Tiếu Tẫn Nghiêm lưu lại trên người, nhưng tùy tiện vẫn có thể nhìn thấy được đầy dấu hôn cùng dấu răng vô cùng rõ ràng.
Tiếu Tẫn Nghiêm là cố ý, hắn là cố ý muốn để cho cậu không dám để lộ thân thể trước mặt Tần Thiên.
Diệp Mạc mặc vào quần áo tử tế, đau đớn nơi đáy mắt đã biến mất, cậu sẽ không tiếp tục ở bên cạnh một tên đàn ông mà bản thân không thích thậm chí là còn căm ghét, hiện tại việc đầu tiên nhất chính là tìm tới Lạc Tần Thiên, phải đi trước Tiếu Tẫn Nghiêm một bước giải thích với anh tất cả, cũng để cho Diệp Nhã thoát khỏi khống chế của Tiếu Tẫn Nghiêm.
Nếu như Lạc Tần Thiên thật sự ghét bỏ cậu, đó cũng là hậu quả tất yếu Diệp Mạc phải nhận lấy, cho dù có phải mất đi người mình yêu, Diệp Mạc cũng sẽ không để cho chính mình sa đọa thành một nam kỹ dựa vào việc bán đi thân thể để có được vinh hoa phú quý.
Diệp Mạc tuy rằng không rõ thế lực gia tộc Lạc Tần Thiên lớn vao nhiêu, nhưng từ thái độ lễ kính của Tiếu Tẫn Nghiêm đối với Lạc Xuyên cũng có thể nhìn ra được, Tiếu Tẫn Nghiêm có kiêng dè đối với thế lực của Lạc gia tộc…
………………..
Lạc Tần Thiên vô cùng bận rộn, vì nóng lòng muốn chứng tỏ thực lực của mình cho Lạc gia tộc thấy mà toàn tâm tập trung vào việc kinh doanh vận hành của công ty, nhưng nếu là Diệp Mạc đã mời ra ngoài thì dù có bận rộn cách mấy Lạc Tần Thiên cũng có thể tạm gác sang một bên mà nhận lời.
Đến khi Diệp Mạc thật sự cùng Lạc Tần Thiên gặp mặt thì, cái phần cảm giác sỉ nhục mãnh liệt lại khiến cho Diệp Mạc không nói nổi được câu nào, ở trong mắt Diệp Mạc, Lạc Tần Thiên là một chàng trai đơn thuần không có chút tâm cơ nào, luôn tin tưởng cậu, luôn trân trọng cậu, yêu thương cậu.
Nói cho anh ấy biết người anh ấy yêu nhất kỳ thực dơ bẩn không thể tả, sẽ là một chuyện tàn nhẫn đến mức nào…
………..
Trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm cũng có một vết thương hiện ra rất rõ ràng, tuy rằng không sâu, nhưng cũng đủ khiến gương mặt lạnh lùng của hắn càng thêm lãnh khốc, suốt cả ngày, Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ ngồi trong văn phòng, sắc mặt lạnh lẽo u ám không thể diễn tả được…
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, người con trai nhìn qua gầy yếu dịu ngoan kia lại có một mặt điên cuồng đến như vậy, la hét mắng chửi hắn, giống chó hoang phát dại, hận không thể đoạt đi tính mạng của hắn…
Chỉ vì hắn dùng Lạc Tần Thiên để uy hiếp cậu ta…
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn những hình ảnh thủ hạ theo dõi Diệp Mạc gửi tới, đôi mắt âm ngoan càng thêm thâm sâu không lường được, hắn cho rằng Diệp Mạc đi tìm Lạc Tần Thiên để đưa ra lời chia tay, nhưng xem hình ảnh hai người thân thiết cười nói ám muội, hiển nhiên là đang liếc mắt đưa tình.
Lòng đố kị giống như ngọn lửa khổng lồ cuồn cuộn thiêu đốt ở trong lồng ngực, Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn chằm chằm hình ảnh kia, hai mắt từ từ phát ra màu sắc nguy hiểm.
Nam nhân kia là đồ vật của hắn! Là món đồ vật duy nhất hắn chạm qua khiến cho hắn cảm thấy thỏa mãn, vì thế, chỉ có thể là của hắn….
Lạc Tần Thiên cùng Diệp Mạc đi đến bệnh viện thăm Diệp Nhã, Diệp Nhã vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, thân thể vẫn còn rất yếu ớt, Lạc Tần Thiên đặc biệt điều từ gia tộc đến một người bảo mẫu chuyên nghiệp tới chăm sóc Diệp Nhã, Diệp Mạc biết, chỉ cần Tiếu Tẫn Nghiêm dám cho người ra tay với Diệp Nhã, người bảo mẫu này của Lạc Tần Thiên nhất định sẽ thông báo cho Lạc Tần Thiên ngay lập tức.
Đến khi trời tối, Lạc Tần Thiên đưa Diệp Mạc đến trước cửa nhà, tâm tư tà ác lại nổi lên, giống như một tên lưu manh mà ôm lấy eo Diệp Mạc, lười biếng mở miệng nói “Mạc Mạc, em còn nhớ lúc trước em đã đồng ý với anh chuyện gì rồi không? Gặp xong người thân của anh, chúng ta xem như được rồi…”
Thân thể Diệp Mạc nghiễm nhiên chấn động, cười có chút không được tự nhiên, không phải là cậu không muốn đáp ứng, mà là trên người cậu, sợ là không có chỗ da thịt nào không có dấu vết, tối hôm qua kịch liệt một đêm, Tiếu Tẫn Nghiêm đã hoàn toàn hủy toàn bộ thân thể của cậu rồi.
Lạc Tần Thiên thấy Diệp Mạc lộ ra vẻ mặt khó xử, cũng không có tiếp tục ép buộc cậu nữa, chỉ nâng mặt Diệp Mạc lên, nhu tình nhìn đôi mắt tinh khiết của Diệp Mạc “Mạc Mạc, có thể có được em thật tốt, thật muốn lập tức cưới em về nhà, bảo vệ em cả đời…”
Bốn mắt nhìn nhau, cọ sát ra nhu tình khiến Diệp Mạc không kìm lòng được đưa tay ra ôm lấy Lạc Tần Thiên, thấp giọng nói “Bất kể em có làm sai điều gì, anh nhất định cũng phải tha thứ cho em.”
Diệp Mạc chăm chú ôm Lạc Tần Thiên, cảm nhận nhịp tim đang đập mạnh, dường như hết thảy đều yên tĩnh lắng đọng lại.
Bao vây ở bên trong ôn lưu nồng đậm, Diệp Mạc vừa định buông ra, đột nhiên tầm mắt phát hiện ngay phía trước cách đó không xa có một chiếc xe hơi riêng màu đen quen thuộc dừng lại, ở bên dưới ánh đèn đường u ám hiện ra ánh sáng lạnh lẽo u tối.
Tiếu Tẫn Nghiêm! Đó là xe của Tiếu Tẫn Nghiêm!
Tim cậu giống như ngừng đập một khắc, Diệp Mạc hoàn toàn quên hết mọi động tác, sững sờ nhìn bóng đen ở bên trong chiếc xe kia, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao lóe lên tia nhìn đáng sợ, mặc dù ở khoảng cách xa như vậy, Diệp Mạc cũng có thể nhìn thấy rõ rõ ràng ràng….
“Mạc Mạc, em sao vậy?” Cảm nhận được thân thể Diệp Mạc đang run rẩy, Lạc Tần Thiên nghi hoặc hỏi.
“Không… không có gì, chỉ là… chỉ là quá lạnh thôi…” Diệp Mạc mỉm cười tỏ ra mạnh mẽ, dư quang của khóe mắt nhưng lại liếc nhìn về chiếc xe của Lạc Tần Thiên ở phía sau kia.
Chiếc xe chuyển động chạy đi, phát ra tiếng động cơ nghe như tiếng dã thú đang gào thét…
Lạc Tần Thiên cởi áo khoác ở trên người Diệp Mạc, trong lúc Diệp Mạc còn đang sững sờ thì hạ xuống trên môi Diệp Mạc nụ hôn, cười nói “Còn lạnh không?”
Diệp Mạc căn bản không nghe rõ Lạc Tần Thiên đang nói gì, bởi vì cậu sợ hãi phát hiện ra, chiếc xe kia giống như không hãm phanh lại mà đang hướng về phía cậu và Tần Thiên gào thét cuồng nộ, Tiếu Tẫn Nghiêm ở bên trong xe kiếm mi lẫm lạnh, dữ tợn giống như một tên điên, trên mặt tràn ngập giận dữ bạo phong.
Tiếu Tẫn Nghiêm phẫn nộ, không cam lòng, hắn trơ mắt nhìn người mình yêu đang cùng người đàn ông khác ôm ấp nhau, thân mật cười nói liên lục, xứng đôi hài hòa không diễn tả được.
Nhìn Lạc Tần Thiên đem đầu tựa trên vai Diệp Mạc, nhìn khóe miệng Diệp Mạc ánh lên nụ cười hạnh phúc linh động, Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng mơ hồ đều quặn thắt đau đớn, cơn phẫn nộ giống như thiên quân vạn mã, ầm ầm xông đến giẫm đạp toàn thân mà qua.
Hắn đối với cậu lộ ra nhu tình dịu dàng chưa từng có trong suốt hai mươi mấy năm qua, hắn ở trước mặt cậu rũ bỏ đi hết thảy khí tức tàn nhẫn lãnh khốc, vì cậu, thậm chí, thân và tâm hắn đều sâu sắc luân hãm trong cậu, nhưng cậu không cần hắn! Từ đầu đến cuối người cậu yêu chỉ là một mình Lạc Tần Thiên!
Nhìn thấy Lạc Tần Thiên ôm nhu đem áo khoác khoác ở trên vai Diệp Mạc, mắt Tiếu Tẫn Nghiêm lộ ra sát cơ, không chút do dự giẫm vào chân ga bên dưới…
Lạc Tần Thiên nghe được tiếng động cơ phía sau, vốn cứ tưởng là xe của người qua đường đỗ ở gần đấy, nhưng phát hiện ra Diệp Mạc đang kinh ngạc nhìn về phía sau mình thì, lúc này Lạc Tần Thiên mới cảm thấy có gì không đúng, chỉ vừa mới định quay người lại, Diệp Mạc kêu to một tiếng “Cẩn thật!”
Cùng lúc với tiếng hét thất thanh ấy, Lạc Tần Thiên bị Diệp Mạc ra sức đẩy hướng về phía một bên…
Lúc phát hiện ra phía trước xe chỉ còn dư lại một mình Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm bây giờ mới hoàn tỉnh lại…
Cậu ta đang làm cái gì?!!!
Tiếu Tẫn Nghiêm chưa từng biết sợ hãi là gì, nhưng khi hắn ý thức được có thể Diệp Mạc sẽ bị hắn đâm chết, tim hắn như bị bóp nghẹt lại, chân tay căng thẳng hoảng sợ, Tiếu Tẫn Nghiêm đánh mạnh tay lái về phía khác.
Nhưng đã muộn, đuôi xe có cấp tốc quay đi cũng không kịp để tránh, va mạnh vào Diệp Mạc, Diệp Mạc không có bất kỳ cơ hội phản ứng nào, thân thể bị đụng vào văng một đường thẳng tắp ra ngoài, rơi sượt xuống đất, máu tươi giống như tìm được đường ống dẫn, từ trong thân thể Diệp Mạc trào ra một lượng lớn, nhuộm đỏ một mảnh lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...