Lão Tổ Tu Chân Ở Đại Học

“Vãn Vãn, cha nói thật với con, người bạn này của cha có thể giúp cha phát tài!”

Thấy vậy, Tô Hải Siêu đè nén sự bất an trong lòng, dỗ dành con gái nói:

“Chỉ cần chúng ta hầu hạ anh ta thật tốt thì về sau nhà mình sẽ không thiếu tiền nữa! Mẹ con chẳng cần phải đi sớm về khuya mà chỉ kiếm được mấy đồng.”

Tô Vãn Vãn nghe thấy giọng điệu dường như coi thường thu nhập ít ỏi của mẹ mình thì không vui nói: “Từ nhỏ đến lớn, học phí và sinh hoạt phí của con đều do mẹ trả, cha đã cho nhà được đồng nào chưa?”

“Tốt hơn hết là cha nên trả hết nợ trước, sau đó đến gặp mẹ!”

Vừa nói, Tô Vãn Vãn quay đầu muốn rời đi.

Tô Hải Siêu vội vàng ngăn cô lại, năn nỉ nói: “Vãn Vãn, con gái ngoan, con có thể giúp cha con một lần này thôi, cha con hứa với con rằng sau này cha kiếm được tiền, cha sẽ mua cho con bất cứ thứ gì con muốn!”

Tô Vãn Vãn bướng bỉnh nhưng không thể cự tuyệt cha ruột của mình, cho nên cô chỉ có thế theo ông lên lầu hai, đến một phòng riêng sang trọng. 

Ngay khi vừa bước vào cửa, cô cảm thấy có gì đó không ổn.

Những người trong phòng riêng nếu không phải nhuộm tóc sặc sỡ thì đang phì phèo điếu thuốc, tay còn ôm phụ nữ ăn mặc thiếu vải.

Bước vào phòng, cô suýt chút nữa bị mùi khói trong phòng hun chết

“Ôi, anh Siêu đến rồi!”

Dương Khải nhìn thấy ông ta, lập tức đi tới.

“Anh Khải khách khí rồi.”

Tô Hải Siêu nở nụ cười rạng rỡ, chuẩn bị nói vài lời với Dương Khải đế khoe khoang trước mặt con gái.

Không ngờ, Dương Khải trực tiếp vượt qua ông ta, đi tới trước mặt Tô Vãn Vãn, nhìn lên nhìn xuống: “Đây là con gái của ông sao? Dáng dấp thật xinh đẹp, Tô Hải Siêu, không phải ông bị vợ lừa rồi chứ, với dáng vẻ ông mà có thể sinh ra được đứa con gái xinh đẹp như vậy sao?”

“Hahaha…”

Xung quang vang lên những tiếng cười to.


“Ha ha, anh Khải, anh biết đùa quá.”

Tô Hải Siêu chỉ có thể cười theo, sau đó quyết định dùng con gái đế chuyến hướng sự chú ý của mọi người. 

Thế là, ông ta cúi xuống nói với Tô Vãn Vãn: “Vãn Vãn, đây là anh Khải, mau chào đi!”

Hai mắt Tô Vãn Vãn đỏ lên, siết chặt nắm đấm, cô trừng mắt nhìn Tô Hải Siêu: “Không phải cha nói bạn cha say nên nhờ con giúp sao, bọn họ nào có say!”

“Chuyện này…”

Tô Hải Siêu khẽ giật mình.

Dương Khải bên cạnh phối hợp giả vờ say, đi xiên vẹo nói: “ôi chao, em gái, cha em nói đúng đây, tôi say rồi, tôi say rồi.”

“Ha ha.”

“Kỹ năng diễn xuất của anh Khải quá tốt.”

Hơn mười tên côn đồ, bao gồm cả Bạch Kiêu, vui vẻ xem trò hay.

“Con đi đây, tự cha ở lại đây đi.”

Tô Vãn Vãn ném một câu cho Tô Hải Siêu, xoay người muốn trốn đi.

Nhưng thịt đưa tới miệng, Dương Khải làm sao có thể đề cô chạy trốn được?

“Đi đâu vậy, em gái~”

Dương Khải kéo Tô Vãn Vãn về, cười nói: “Đã ở đây rồi thì uống cùng anh em bọn anh vài ly đi.”

“Tôi không uống, buông tôi ra!” 

Tô Vãn Vãn liều mạng giãy giụa, nhìn Tô Hải Siêu với ánh mắt cầu cứu.

Tô Hải Siêu nài nỉ: “Vãn Vãn, con uổng với họ vài ly đi, khi nào xong việc cha đưa con về.”

“Tô Hải Siêu, đế con mình bồi rượu, cha còn là người không!”

Tô Vãn Vãn bật khóc, nước mắt đầm đìa.

“Em gái ngoan, sao lại khóc? Đừng lo lắng, anh trai sẽ giúp em trả thù!”

Dương Khải trước tiên tốt bụng lau nước mắt cho Tô Vãn Vãn, sau đó xoay người đá Tô Hải Siêu ra xa bốn, năm mét, làm đổ bàn trà.

Trong phòng lập tức vang lên reo hò tiếng huýt sáo.

“A…” Tô Hải Siêu ngã quỵ trên mặt đất, ôm bụng, không thế đứng dậy.

“Cha!” Tô Vãn Vãn gấp gáp.

“Haha, em gái, nói thật cho em biết, cha em nợ chúng tôi bốn trăm nghìn, tính cả lãi thì sáu trăm năm mươi nghìn, ông ta đã bán em cho chúng tôi rồi! Hahaha!”

Dương Khải không chút kiêng kỵ nhìn Tô Vãn Vãn, nhưng dù sao cô cũng là người mà Bạch Kiêu muốn, hắn không dám bắt đầu, chỉ có thể nhìn cho đã ghiền. 

“Không, tôi không tin!” Tô Vãn Vãn khóc đến ruột gan đứt từng khúc

Tô Hải Siêu đau đớn quỳ trên mặt đất, không nói được lời nào.

Dương Khải kéo tóc Tô Vãn Vãn, đưa cô tới chỗ Bạch Kiêu.


“Em gái, em gái đã lớn vậy rồi, nên giảm bớt gánh nặng cho gia đình.”

“Anh Kiêu nói, chỉ cần em gái đi theo anh ấy thì cha em không phải trả tiền lãi đang nợ nữa, là hai trăm năm mươi nghìn tệ lận đấy!”

“Nói cách khác, chỉ cần đi cùng anh Kiêu, em có thế kiếm được hai trăm năm mươi nghìn tệ! Thế nào, thấy cuộc trao đổi này được không?”

Dương Khải từng bước dụ dỗ.

“Nếu các người dám đụng vào tôi, bạn trai tôi sẽ không buông tha cho mấy người!”

Tô Vãn Vãn cố hết sức bày ra vẻ dữ tợn.

Nhưng sự hung dữ của một nữ sinh đại học thực sự có hạn, đám côn đồ này không những không bị hù mà còn cười ha hả.

Bạch Kiêu vừa hút xì gà vừa hỏi: “Em gái, bạn trai của em tên là Ninh Thiên sao?”

“Đúng vậy, bạn trai tôi là Ninh Thiên, anh ấy luyện võ, đánh nhau rất giỏi!” Tô Vãn Vãn cố gắng 

uy hiếp.

Không ngờ, Bạch Kiêu bật cười như thể vừa nghe được chuyện nực cười gì đó.

“Anh cười cái gì?” Tô Vãn Vãn bối rối.

Cô biết người của Bạch Kiêu đã bị Ninh Thiên đánh mấy lần.

“Em gái, bạn trai nhỏ của em thật sự rất giỏi đánh nhau, chuyện này chúng tôi đã lĩnh giáo.”

Dương Khải nói: “Nhưng cho dù hắn đánh giỏi đến mức nào đi nữa thì cũng chỉ là sinh viên mà thôi, chúng tôi có vô số cách giết hắn, dùng súng bắn hắn, lái xe đâm chết hắn, hoặc dùng thuốc hạ độc hắn!”

“Nói thật cho em biết, Ninh Thiên hiện đang nằm viện, nhưng tám mươi phần trăm không cứu được, hahaha…”

Tô Vãn Vãn khẽ giật mình: “Cái gì? Bệnh viện? Mấy người… Mấy người đã làm gì anh ấy!”

“Được rồi, câm miệng!”

Thấy Dương Khải càng ngày càng hưng phấn, Bạch Kiêu xua tay ngắt lời hắn, sau đó quét một vòng: “Cái người đều ra ngoài!”

“Được, anh Kiêu, vui vẻ nha.”

Dương Khải lúc này mới vẫy vẫy tay, mỉm cười dẫn mọi người rời đi. 


Tô Hải Siêu cũng bị kéo đi, trên đường đi càng không ngừng khóc, nói xin lỗi Tô Vãn Vãn.

Vương Ngân Hoa thấy thế, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, cô ta ra khỏi Cáu lạc bộ Kim Cương, ra ngoài hút thuốc.

Bỗng dưng một gương mặt quen thuộc xuất hiện.

Cô ta bất ngờ, chỉ vào Ninh Thiên, lắp ba lắp bắp: “Cậu… Cậu còn sống!?”

“ô? Xem ra chuyện hạ độc tôi cô cũng có phần.”

Ninh Thiên cười, đứng trước mặt người phụ nữ trang điếm đậm này.

Anh đến tính sổ với Bạch Kiêu.

Tuy nhiên, anh không biết lúc này Bạch Kiêu đang bắt nạt Tô Vãn Vãn trong phòng riêng.

“Không, không, không… Tôi chỉ biết, không tham gia.”

Vương Ngân Hoa biết rõ Ninh Thiên kinh khủng, nhanh chóng vứt điếu thuốc đi, liều mạng lắc đầu.

Nhìn thấy dáng vẻ thảnh thơi xuất hiện của Ninh Thiên, cô ta lập tức cảm thấy tên đại học này còn lâu mới đơn giản như Bạch Kiêu tưởng tượng!

“Nhân tiện, bạn gái của anh đang ở trên đó, 

Bạch Kiêu đang chuấn bị xuống tay với cô ấy!” Vương Ngân Hoa đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng.

“Bạn gái tôi?” Ninh Thiên khá hoang mang, nghĩ thầm mình có bạn gái từ khi nào?

“Tô Vãn Vãn! Cô ấy không phải là bạn gái của cậu sao?” Trong lòng Vương Ngân Hoa nóng như lửa đốt.

“Vãn Vãn?” Lông mày Ninh Thiên trầm xuống, anh bước nhanh vào Câu lạc bộ Kim Cương.

Vươnq Nqân Hoa cũnq vội vànq đi theo sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận