Lão Tổ Toàn Năng Tái Sinh Sau Bão Táp


Cừu Tây Nguyên cảm thấy trên vai có sức nặng, bèn quay đầu lại nhìn thì thấy Hàn Mục Lẫm đã ăn mặc chỉnh tề, đúng kiểu “mặt người dạ thú”, cũng đã bước ra khỏi nhà vệ sinh.
“Chúng ta nên đi thôi!” Anh hơi nhếch miệng, đôi mắt đen láy nhuốm nét cười nguy hiểm: “Cô bé, không học hành tử tế lại chạy đến nhà vệ sinh nam để nhìn trộm không phải là thói quen tốt đâu.”
Tư Vũ yên lặng nhìn anh.
Song, lúc này trong mắt người khác trông cô lại hơi ngu ngơ.
Cừu Tây Nguyên cười nói: “Cậu chủ Hàn, cô bé ngẩn tò te rồi kìa.

Cô bé, đây là số điện thoại riêng của anh Hàn.

Khi nào rảnh thì gọi cho anh ấy rồi đi chơi cùng nhau nhé!”
Nói đoạn, anh ta lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp nhàu nhĩ, nhét vào cổ áo cô.
Hàn Mục Lẫm giơ tay vỗ vào trán Cừu Tây Nguyên một cái, rồi nhướng mắt nhìn Tư Vũ vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Anh muốn lấy lại tấm danh thiếp đó nhưng cuối cùng lại thôi, bởi vì nó đã chui vào cổ áo cô.
“Đi thôi, đừng để lỡ việc quan trọng.”
Ánh mắt của Hàn Mục Lẫm dời từ khuôn mặt xuống vòng eo và đôi chân dài thẳng tắp của Tư Vũ.


Sau khi quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, anh quay người rời đi với những bước chân tao nhã và oai phong.
Cừu Tây Nguyên cười tít mắt, xáp lại gần Tư Vũ, nhỏ giọng nói: “Dáng người cậu chủ Hàn quá tuyệt, đúng không? Thèm không? Thèm là phải rồi.

Thèm thì gọi đến số này, tôi đảm bảo sẽ có niềm vui bất ngờ dành cho cô đấy.”
Sau đó, hai tay anh ta đút túi quần, huýt sáo bước ra khỏi hành lang của nhà vệ sinh công cộng.
Tư Vũ nghĩ bụng, đúng là đồ điên, rồi giũ ra tấm danh thiếp đã chui vào cổ áo.
Trên đó có tên của Hàn Mục Lẫm và một dãy số.
Người đàn ông đó tên là Hàn Mục Lẫm sao?
Cô đã nhớ kỹ người này.
Vẻ cợt nhả của anh có khác gì những cô gái tiếp khách làng chơi ở thời cổ đại.
Thật đen đủi.
Cô giẫm lên tấm danh thiếp, phủi bụi nơi mà anh đã chạm vào mình lúc nãy, rồi cầm ống nước tiểu đi xét nghiệm.
...

“Tiểu Vũ, sao con đi lâu vậy?”
Phó Nguyên Ngọc chạy bước nhỏ tới, ánh mắt viết đầy lo lắng.
Phó Trác đã lớn tuổi nên đi theo phía sau có chút hụt hơi.
“Nguyên Ngọc à, Tiểu Vũ cũng đã lớn rồi, con hãy để con bé tự làm những việc nhỏ đi chứ.” Ông muốn Phó Nguyên Ngọc yên tâm để Tư Vũ tự làm những chuyện cá nhân của mình.

Chỉ sợ một ngày nào đó họ không thể ở bên cạnh cô, cô sẽ không biết cách chăm sóc bản thân.
“Bố ơi, trước đây Tiểu Vũ đã gặp vài chuyện không vui ở bệnh viện.

Bây giờ nếu không cần thiết phải đi bệnh viện thì đừng đi.” Bà lo lắng con gái mình sẽ phát bệnh.
Phó Nguyên Ngọc không thể thừa nhận việc con gái mình có vấn đề về thần kinh, đối với bà, Tư Vũ là một người bình thường, chẳng qua chỉ phản ứng chậm chạp hơn những người khác mà thôi.
Tư Vũ nhận kết quả từ cửa sổ rồi đưa cho mẹ mình.
Bà thoáng ngẩn người, sau đó cầm lấy và nhìn về phía Phó Trác.
Ông cười nói: “Bố đã bảo là Tiểu Vũ có thể tự làm được mà.”
Phó Nguyên Ngọc nhìn con gái mình, đôi mắt đỏ hoe: “Tiểu Vũ đã khôn lớn thật rồi.”
Tư Vũ nhíu mày, cho dù bị ngăn cách hàng trăm năm, họ cũng không cần phải coi cô là người trí não chậm phát triển chứ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận