“Đùng, đùng!”
Sấm chớp đan xen, nước mưa đập vào cửa sổ bằng kính phát ra tiếng lộp bộp.
“Meo~”
Con mèo mun hiện ra từ một làn khói đen, nhẹ nhàng đáp xuống cuối giường, lặng lẽ cuộn tròn thân mình.
Tư Vũ ngồi dậy, khoanh chân ngồi thiền, thử vận khí công, nhưng phát hiện trong người mình chỉ còn lại một chút chân khí, thân thể lạnh toát như thể rơi vào hầm băng.
Khi cô mở mắt ra, trời đã tạnh mưa và hửng sáng, ngoài cửa đã có người qua lại.
Tiếng động ở lầu trên, lầu dưới khá ồn ào, đó là trẻ con trong nhà đang vội vã đi học.
Nhà họ Phó từng sống ở quê, sau đó Phó Nguyên Ngọc gả vào nhà họ Tư.
Nhà họ Phó cũng nhờ vậy mà được thơm lây và chuyển lên huyện, xây một ngôi nhà năm tầng khang trang.
Huyện lị này rất lớn, học sinh ở đây cũng nhiều.
Tư Vũ mở cửa sổ ra, nhìn thấy học sinh tiểu học và trung học đang rảo bước trên lề đường, đi về cùng một hướng.
Trường tiểu học và trường trung học tọa lạc cùng một địa điểm.
Cô ngước mắt nhìn lên, có thể thấy được cả tòa nhà cao tầng của bệnh viện.
“Tiểu Vũ!” Có tiếng mở cửa phòng vang lên, sau đó Phó Nguyên Ngọc bước vào gọi cô: “Con dậy rồi à? Ăn sáng xong, mẹ và ông ngoại sẽ đưa con đi bệnh viện kiểm tra.”
...
Trong bệnh viện huyện.
“Tiểu Vũ đừng sợ, có mẹ ở đây với con, chỉ đâm kim vào người và lấy chút máu thôi mà.”
Khi đến bệnh viện, Phó Nguyên Ngọc vẫn rất lo lắng.
Từ khi mới vài tuổi, con gái bà đã bị cho là có chỉ số thông minh thấp hơn các bạn đồng trang lứa, học cái gì cũng chậm hiểu, hơn nữa còn có những hành vi lập dị, khác với những đứa trẻ bình thường.
Tư Vũ liếc nhìn Phó Nguyên Ngọc với ánh mắt như thể đang nhìn một người ngớ ngẩn.
Hôm nay, Phó Trác cũng đi cùng hai mẹ con họ.
“Tiểu Vũ, cháu thấy khó chịu ở đâu thì cứ nói với bác sĩ nhé.
Đã biết chưa?”
Tư Vũ không chịu được việc họ nhìn mình giống như đang nhìn một người thiểu năng trí tuệ, chỉ hờ hững đáp: “Cháu biết rồi.”
Trước đây, đúng là Tư Vũ kém thông minh, nhưng bây giờ thì không.
Trong mắt cô, Phó Trác và Phó Nguyên Ngọc chỉ là những đứa trẻ chưa lớn.
Sau khi lấy máu là đến chụp phim và chờ kết quả khám bệnh.
Bản thân Tư Vũ biết rất rõ rằng thân thể của cô chỉ hơi ốm yếu chứ không có vấn đề gì.
Đã có kết quả kiểm tra, tất cả các chỉ số sức khỏe đều bình thường.
Người nhận kết quả kiểm tra là bác sĩ Cố, thật không may là con trai của ông lại học cùng lớp với Tư Vũ, còn là nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi mà cô thầm mến.
Lần này, một trong những nguyên nhân khiến cô bị đánh ở trường là vì nam sinh đó.
Bác sĩ Cố biết Tư Vũ, ông đã từng nhìn thấy nữ sinh này lén đi theo sau con trai mình khi đến trường đón cậu.
Qua lời kể của con trai nhà mình, ông được biết Tư Vũ là học sinh luôn đứng bét lớp, trí não cũng có vấn đề, giáo viên giảng bài thế nào cũng không hiểu, có khi còn nộp giấy trắng trong giờ kiểm tra.
Bác sĩ Cố xem qua báo cáo kết quả, nhận ra còn thiếu một mục.
“Đã thử nước tiểu chưa?”
Phó Trác sửng sốt, nói: “Cháu gái tôi chỉ bị ngã, không cần phải xét nghiệm nước tiểu.”
“Đi làm xét nghiệm nước tiểu đi.” Bác sĩ Cố vẫn nhất quyết yêu cầu xét nghiệm nước tiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...