Cái gọi là đạm hồn nguyền rủa tức làm suy yếu linh hồn của một người, cho đến khi tiêu tán hoàn toàn, không thể chuyển sang kiếp khác đầu thai, ngay cả Hắc Bạch vô thường cũng không thể nhúng tay.
Có điều câu thần chú này dùng ở trên người Khúc Thương Mang hiệu quả cũng không quá rõ ràng.
Đừng quên, Khúc Thương Mang từ hơn mười tuổi bắt đầu tiếp xúc đủ loại hình dạng linh hồn phong phú, luận hiểu biết về linh hồn, mạnh hơn nhiều lắm so với con hàng Thi Ân tự xưng là cân bằng lục giới lại luôn không làm việc đàng hoàng.
Thi Ân hoàn toàn thật không ngờ, đã qua hơn mười ngày, Khúc Thương Mang vẫn mạnh mẽ mở mắt ra, anh thường xuyên ngẩng lên nhìn bầu trời cao xanh thăm thẳm nói chuyện phiếm tốn hơi thừa lời với hắn, thường thường còn có thể cố hết sức đứng lên, bón phân, tưới nước cho những cái cây nhỏ trong vườn.
Bình tĩnh cứ như không giống người, mà trên thực tế, chính xác mà nói thì anh cũng chẳng phải người.
Rốt cục, lại qua hơn mười ngày, bên ngoài bởi vì tìm lão thấp mà loạn thành một đoàn, sắc mặt Nhiên càng ngày càng kém hơn, tùy thời đều có xu thế nổ tung.
Mấy ngày này ngoại giới đều chưa từng có mưa xuống, chưa từng có cây cối nở hoa kết quả.
Lớp trưởng giận thật à, người trong lớp cũng thật sự nóng nảy, ngay cả Thi Ân tự nhận tâm lặng như nước cũng rốt cục đứng ngồi không yên.
Hai tay hắn túm chặt bả vai gầy sắp thành trong suốt của Khúc Thương Mang, lần đầu tiên lộ ra biểu tình có thể nói là hung tợn: "Ngươi cố chấp như vậy rốt cuộc là vì cái gì?"
Khúc Thương Mang, ngươi đang ở đây kiên trì cái gì? Hay là đang hoài nghi cách làm của ta, là hại người sao?
Ta chỉ là dựa theo tính tình dĩ vãng của ngươi, thay ngươi lựa chọn mà thôi.
Ngay cả thần chú đạm hồn nguyền rủa mạnh như vậy cũng có thể chống lại, cho dù dấn thân vào làm người thường cũng không thể coi khinh a, Đại Địa Chi Mẫu đại nhân.
Đối mặt với Thi Ân bỗng nhiên trở mặt, Khúc Thương Mang lại hết sức bình thản lãnh đạm.
Bởi vì lực nắm của Thi Ân mà hơi hơi nhíu nhíu mày, nhưng anh không đẩy Thi Ân ra, chỉ là ánh mắt tận lực nhìn ra phía xa, không để cho mình đối diện với tên này: "Ta không buông bỏ, tự nhiên có nguyên nhân của ta."
Làm sao có thể buông tha... Mình còn chưa có nhìn thấy Nhiên, còn chưa dẫn cả đám ban 3 đi thi Đại học, còn chưa bán hết hang tồn trong ký túc xá, còn chưa tặng loại rượu nho xịn nhất cho Hắc đại ca Bạch đại ca...
Mình làm sao có thể buông tay.
Sự đau đớn khi linh hồn cùng thân thể bị cưỡng chế phân tách thật là gian nan, làm người kiên cường như anh cũng suýt nữa hỏng mất, thả lỏng chính mình... Chỉ là, vẫn kiên trì niềm hy vọng.
Cũng đã cắn răng cố gắng đến nước này, không phải sao!
Nhiên.
Chưa bao giờ khát vọng gặp lại cậu như vậy.
Hóa ra bất tri bất giác, tình cảm đã thấm vào trong xương tủy.
Đồ đầu gỗ kia có lẽ càng nôn nóng hơn so với tưởng tượng của mình, tuy rằng giao tiếp hơi ít, không hiểu dỗ dành lấy lòng người yêu, lại dùng hết tất cả sự kiên nhẫn cùng ôn nhu, yên lặng quan tâm, che chở mình.
Bất kể như thế nào, đều muốn gặp lại cậu.
Cậu ấy nhất định... Thực lo lắng đi. Cho nên, mình làm sao có thể buông xuôi?
Sức lực Thi Ân giống như bị tháo nước, bỗng nhiên buông lỏng ra kiềm chế đối với Khúc Thương Mang.
Mà Khúc Thương Mang vốn đã mỏng manh như một tờ giấy, không có lực chống đỡ, mất cân bằng ngã xuống mô đất gập ghềnh ở phía sau, bắp chân trắng nõn va vào mảnh đá vụn tạo ra vài vết máu, cực kỳ chói mắt.
"Ngươi đã không bỏ, như vậy, cho ngươi xem thứ này." Thi Ân bất đắc dĩ cười, ở trong trận giằng co này, hắn thua tâm phục khẩu phục, thật sự không nghĩ tới người này chuyển sang kiếp khác làm người thường cũng có sức mạnh ương ngạnh như vậy.
Chuyện sẽ không chấm dứt.
Khúc Thương Mang, ngươi từng không thể ra tay đối với con dân chính mình thai nghén ra, cho dù là bọn họ đang không ngừng phá hoại nơi ngươi dốc lòng bảo hộ, cho dù là bọn họ phẩm hạnh tồi tệ, tâm thuật bất chính.
Ngươi luôn nhiệt tình, không cầu hồi báo, cơ hồ dâng ra toàn bộ sinh mệnh của mình thủ hộ lấy tinh cầu màu lam đã sớm biến chất này.
Như vậy hiện tại, ta khôi phục trí nhớ kiếp trước cho ngươi thì sao đây?
Nếu biết được bởi vì sự tồn tại của ngươi, mà đảo loạn cả lục giới, ảnh hưởng tới rất nhiều chuyện và nhân vật vốn không nên tồn tại ở thế giới này, ngươi lại có suy nghĩ gì?
Vua của Yêu giới thay đổi, người ngoài hành tinh, người tương lai, còn có binh khí hình người vốn đã chết, chủng tộc nhân ngư vốn bị diệt sạch, bệnh dịch vốn sẽ hoành hành thiên hạ ngoài ý muốn thu phục thượng cổ thần thú, côn trùng sư vốn không chịu quản chế, người thừa kế Thiên giới và yêu nghiệt hạ đẳng nhân gian lại yêu nhau...
Ngươi cho phép chính mình, phá hủy hết thảy vận mệnh vốn có sao?
Khúc Thương Mang theo bản năng cảm giác không đúng, nụ cười Thi Ân thay đổi, anh nhanh chóng xoay người muốn né tránh vị trí hiện tại.
Nhưng là sau gáy bị người dùng sức lôi kéo, làm anh bất đắc dĩ ngã về trên ghế.
Đau, máu tươi trên chân trào ra không dứt.
"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Khúc Thương Mang nổi giận, từ nhỏ đến lớn cho dù là gặp được ác quỷ cũng chưa từng chịu tổn thương như thế, bên người tất cả những ai không phải người đều cưng anh trong lòng bàn tay.
Cho dù là Nhiên lãnh đạm thành đầu gỗ với mọi thứ cũng vậy.
Lại có người dám đánh mình thảm như vậy? Ngươi cho là Khúc Thương Mang dễ ức hiếp phải không?
Thi Ân vừa định há mồm nói chuyện, lại không nghĩ rằng lão thấp nổi giận lập tức đánh móc sau gáy hắn, nhắm ngay cánh tay cắn.
Đánh bừa ta cũng có thể đấu, răng còn tốt lắm!
"Á á á——" Thi Ân bị Khúc Thương Mang cắn đến kêu oai oái, hắn linh cơ vừa động, tay còn lại nhanh chóng kết ấn, một đạo bạch quang bắn vào trán Khúc Thương Mang, làm anh nháy mắt kinh ngạc.
Ngay sau đó, đầu óc của anh hoàn toàn trống rỗng.
Trước mắt, hiện ra hình ảnh quá mức quen thuộc.
Người này là.. mình? Còn có, Nhiên?
"Hiss ——" Khúc Thương Mang trong miệng còn ngậm thịt trên cánh tay Thi Ân, một chút cũng không có dấu hiệu nhả ra.
Mà Thi Ân thật sự là hết chỗ nói rồi, chẳng quản lực chú ý bị hình ảnh này hấp dẫn cũng không chịu ăn mệt, lại càng không chịu buông tha mình.
Hai người cũng không quá chật vật, Thi Ân rơi vào đường cùng đành phải thúc dục phép thuật mới miễn cưỡng cứu lại được cánh tay vết thương chồng chất của mình.
"Nhìn xem đi, quá khứ của ngươi." Hắn băng bó miệng vết thương máu chảy đầm đìa, có chút nảy sinh ác độc nói.
"Những thứ này là..." Khúc Thương Mang miệng đầy máu, ánh mắt dại ra.
Toàn bộ hình ảnh đều rất hòa hài, đều rất mỹ lệ, nhân vật chỉ có hai người, không còn ai khác...
Là anh cùng Nhiên, ở trên cỏ XXOO...
Thi Ân đồ vô sỉ, quay lén lúc nào vậy!
Khi đó động tác Nhiên rõ ràng so với hiện tại cuồng dã hơn, Khúc Thương Mang hít hít cái mũi, trong quá trình bộ dáng Nhiên hoàn toàn không thay đổi, nhưng khuôn mặt cùng cơ thể anh bị cậu áp dưới thân có chút biến hóa.
Nhìn qua cảm giác không khỏe thực nghiêm trọng, trong nháy mắt anh vẫn nhận ra, người đáng thương khổ bức bị đè nặng không ngừng rên rỉ cầu xin tha thứ là chính mình = =!
Thi Ân con hàng này rốt cuộc có ý tứ gì!
Kế tiếp, hình ảnh nhanh chóng thay đổi.
Là anh chảy nước mắt, tiễn người yêu đi, một thân một mình đối mặt bão táp phong ba cùng thời đại dời đổi, hóa ra anh cũng từng dung mãnh như vậy.
Khúc Thương Mang hơi hơi cười khổ, không biết vì sao, theo bản năng anh cho rằng hiện giờ trước mắt mình là sự thật từng phát sinh, mà không phải Thi Ân tạo ra mộng cảnh lừa dối.
Thật đáng sợ a...
Quá khứ chẳng hạn.
Nếu như đã quên lãng, vì sao lại làm mình nhớ lại?
Quả nhiên là ác ý của tên hòa thượng kia.
Khúc Thương Mang hủy diệt giọt lệ trong suốt chực trào ra từ khóe mắt, lẳng lặng nhìn Thi Ân có chút khẩn trương thậm chí không biết phải làm sao, bên môi bỗng nhiên lộ ra một nét mỉm cười thản nhiên, làm Thi Ân có ảo giác như ngửi thấy hương cỏ xanh thanh mát.
Khí chất lão thấp có chút biến hóa, tựa hồ vẫn là Khúc Thương Mang làm lão thấp tại trung học Nguyên Hưng, tựa hồ lại không quá giống.
Không thể nói rõ làm sao, trở nên càng thêm hấp dẫn.
Rõ ràng, vẫn là người đơn giản trắng trong thuần khiết như trước a...
"Nghĩ sao? Thương... Chuyện đó, nếu có thể, ta kỳ thật cũng không muốn làm như vậy." Thi Ân thật cẩn thận hỏi.
= = để cho người khác khôi phục trí nhớ sau đó tiếp tục để chính hắn đi tự sát toi mạng chẳng hạn, a di đà Phật, ta quả nhiên nghiệp chướng nặng nề haiz.
Chỉ là, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ mới tốt, đạm hồn nguyền rủa không dùng được đối với Khúc Thương Mang, Mình là người cân bằng lục giới lại không thể tùy tiện sát sinh.
Ngoại trừ để cậu ta khôi phục trí nhớ tự giải quyết, còn có thể làm sao?
Ta cũng rất khổ bức a!
Khúc Thương Mang mỉm cười nhìn hắn, gật gật đầu: "Đều nhớ lại hết, cảm ơn ngươi."
"Như vậy là tốt rồi." Cho nên, hiện tại ngươi có thể sám hối chính mình đảo loạn mệnh cách mọi người, nhanh tự sát đi được không?
Nhanh lên đi đi đi mà! Thi Ân hai mắt tỏa ánh sáng.
Khúc Thương Mangcười khẽ: "Sẽ không. Lúc này ta không muốn rời khỏi em ấy."
Tiếp tục đầu thai một lần nữa, nói không chừng lại mòn mỏi hàng vạn hàng nghìn năm.
Nhiên chờ quá vất vả, anh không đành lòng để cho cậu lại trải qua sự thống khổ dày vò chia ly nữa.
Thi Ân nghe xong ngẩn ra: "Cái gì? Không không, nhất định là ta nghe lầm. Thương, ngươi phải biết rằng sự tồn tại của ngươi lục giới không cho phép, ngươi cạn kiệt lực lượng sáng tạo cũng thủ hộ thế giới này, ngươi không đành lòng phá hủy thế giới này hết thảy, đúng không?"
"Không đúng nha." Khúc Thương Mang hướng hắn lắc lắc, phe phẩy đầu ngón tay, nhẹ giọng nói: "Cả đời này, ta học xấu rồi."
Thi Ân: "..." Ngươi là lão thấp đấy!
Thanh âm của Khúc Thương Mang trầm thấp lại kiên định.
Từng vì trọng trách mà anh mất đi người mình yêu nhất, bị cưỡng chế tiến vào hôn mê, đầu thai làm người thường nhận hết cô đơn cực khổ.
Cả đời này, xin hãy để cho ta ích kỷ một chút đi.
"Nhưng! Nhưng ——" Thi Ân suýt nữa phát điên.
Như thế nào đời này Thương không dễ nói chuyện vậy hả: "Ngươi là người tốt a, ngươi quan tâm địa cầu mà, ngươi không thể như vậy a, thương!"
Là vì người đó sao?
"Đừng nóng vội, tiểu hòa thượng." Cẩn thận tính tính, Thi Ân vẫn là ân nhân của Vương Diệu Quang, từng có ân cứu mạng với cậu, anh làm lão thấp không thể có thái độ quá kém.
= = Hừm, chân mình bị thương thanh toán nợ song phẳng là tốt lắm rồi.
"Lục giới cân bằng chỉ là một biểu hiện giả dối thôi, trong lòng hai chúng ta đều rõ ràng. Nhân gian có câu —— chữa bệnh phải trị tận gốc, mỗi một lần tổng tuyển cử chủng tộc luôn gây chuyện thị phi chính là tộc Tu La..."
"Chậc... Không sai." Thi Ân gãi gãi đầu.
Đối mặt Khúc Thương Mang, hắn vẫn luôn có khí thế, nhưng tại sao vẫn là khuôn mặt này của Khúc Thương Mang, chỉ khôi phục trí nhớ, khí chất chênh lệch lớn như vậy hả?
Hoàn toàn áp chế không nổi Thương.
Khúc Thương Mang nhìn trời, thản nhiên nói: "Vấn đề Tu La giới, ta sẽ đi giải quyết."
Nợ cũ vạn năm trước, chúng ta cứ chậm rãi tính.
"Hả? Ngươi đi? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, dã tâm Tu La giới kinh khủng như thế, ngươi hiện tại tuy rằng đã khôi phục trí nhớ, thân thể không còn là Thương vạn vật chi mẫu, linh hồn có mạnh cũng chỉ mang linh lực của người thường mà thôi. Nhiên hiện tại tuy rằng thủ hộ Địa cầu giúp ngươi, nhưng thực lực vẫn còn kém xa."
Huống hồ cha của vạn vật, không thể dễ dàng thương tổn tới con dân của mình!
Khúc Thương Mang bình tĩnh cười: "Ta biết."
Nói xong, chớp mắt liền biến mất ở trước mặt Thi Ân.
Thi Ân dại ra nửa ngày, thật lâu sau mới kịp phản ứng Khúc Thương Mang chân chân chính chính biến mất ngay trước mắt hắn, cảm thấy kinh hãi, nhất thời liền đoán được ý định của Khúc Thương Mang.
"Mẹ ôi, nháo chuyện lớn rồi... Thương! Nhiên sẽ phát điên!" Thi Ân vỗ đầu: "Không được, ta phải đi thông báo với bọn ban 3 kia! Lão thấp của bọn họ đơn thương độc mã một người chọi cả một giới!"
Trên thực tế, Khúc Thương Mang quả thật nghĩ như vậy.
Từng là Thương ôn nhu như nước, hiện giờ Khúc Thương Mang khi thì ôn nhu khi thì dũng mãnh, mà bây giờ, sự dũng mãnh này bật lên không thể nghi ngờ.
Một người chọi một chủng tộc khổng lồ, trên mặt lại vẫn thản nhiên, liền phảng phất là đi mời người ta đến ăn cơm, dù ai cũng không cách nào từ trên mặt anh nhìn ra, vị này muốn đi đập bãi.
Hiện giờ đã khôi phục trí nhớ thể chất không còn như trước, dù có tăng trưởng một bộ phận công lực, nhưng Khúc Thương Mang hiểu cặn kẽ, như vậy thì không cách nào xử lý Tu La giới.
Làm sao bây giờ?
Ha ha...
Còn có thuốc nước vô địch.
Tuy rằng, tác dụng phụ hơi lớn một chút.
Nếu anh lựa chọn lưu lại, như vậy, anh sẽ vì cậu làm một số chuyện.
Nhiên, chờ anh.
Cùng lúc đó trong Yêu Tộc ——
Nhiên bỗng dưng dừng bước: "Thương? Hơi thở của Thương?"
Lý Hạo cùng mọi người chung quanh kinh hãi: "Cái gì? Lão thấp sao?"
"Ở nơi nào?" Tào Chí Vĩ vừa gạt nước mắt vừa hỏi.
Nhiên nhíu nhíu mày: "Ở..."
Không đợi cậu nói xong, một bóng trắng bỗng nhiên từ trong đất chui ra, đúng là Thi Ân, lúc này có vẻ hơi chật vật, lại vội vàng hoa chân múa tay vui sướng: "Ở Tu La giới, các người nhanh đi qua đi, chậm liền không còn kịp rồi!"
Lý Hạo đã từng thấy người này: "Sao lại thế này?"
Mà Thi Ân dính không ít hơi thở lão thấp, có thể thấy được... Người này có vấn đề!
"Ai nha, việc này nói ra thì dài dòng." Thi Ân có chút chột dạ xoa nhẹ cái ót.
Ban 3 thần thông quảng đại, người có cái mũi linh mẫn nhiều lắm.
Vì thế, ấy... Mấy người các ngươi không cần vây lại đây a, ta hảo tâm mới đến mật báo, ta dễ dàng sao ta... Óa, đừng đánh mặt! Ta không phải chỉ hạ đạm hồn nguyền rủa không xi nhê gì sao!
A a —— không được đánh mặt ngao!
"Các bạn trẻ, lên!"
"Lớp trưởng đã đi trước, chúng ta đánh xong theo sau đi!"
"Dám bắt nạt lão thấp của chúng ta..."
Vì thế, Thi Ân, nén bi thương đi.
Ai bảo ngươi đạp phải bãi mìn nổ của ban 3, dám khi dễ lão thấp nhà người ta nhất định sẽ bị dày vò đến chết.
Khi Nhiên ngựa không dừng vó chạy về phía Tu La giới, tuy nhiên lại không phát hiện hơi thở lão thấp, thậm chí cả một mống canh gác Tu La điện cũng không có?
Lãnh địa Tu La khổng lồ, lại biến thành một tòa thành trống không.
"Thương..."
Nhiên như thế nào cũng không nghĩ ra, lão thấp một mình đem Tu La toàn tộc đều cho dụ bắt đến pháp trận cấm địa, chuẩn bị một hơi diệt hết.
Ở trong Tu La giới điên cuồng nửa ngày, theo hơi thở nhóm Tu La cuối cùng lưu lại không ngừng tìm kiếm.
Bên kia lão thấp như không cần mạng liên tục uống thuốc nước vô địch hỗn chiến cùng cả Tu La tộc, các Tu La đều hành kẻ điên, bọn hắn nằm mộng cũng muốn nuốt linh hồn lão thấp, hóa thành lực lượng bản thân.
Lại không nghĩ rằng lão thấp tự mình đưa tới cửa? Đờ mờ... Toàn tộc đều điên khùng!
"Đến đây đi mỹ nhân, ngươi là của ta!"
= = Đi tìm chết, Khúc Thương Mang hung hăng bóp chặt cổ của hắn, tiêu hủy sạch sẽ tên Tu La dám chảy nước miếng với mình.
Thật là một chủng tộc miệng tiện.
"Mau —— người được Khúc Thương Mang được cả thiên hạ!"
"Ai ăn được tên nhân loại này chính là tộc trưởng!"
= = Khúc Thương Mang thiệt tình cảm thấy muốn bùng cháy, nhưng lời bọn hắn nói đúng là sự thật.
Thời gian thuốc nước vô địch có hạn, nhưng Khúc Thương Mang thừa dịp lọ trước chưa hết tác dụng, lại điên cuồng tiếp tục uống, không ngừng uống.
Thân thể lực lượng tăng nhanh vô cùng đồng thời cũng tiếp nhận áp lực cực lớn, đương nhiên, chúng ta có thể tưởng tượng hậu quả sau khi dùng xong, Khúc Thương Mang sẽ vì một chuyến đi này trả giá đắt.
Tuy là thế nhưng anh lại cho rằng đáng giá, chỉ cần có thể ở lại bên người Nhiên, tiêu diệt cả Tu La giới, chẳng sợ cả người tê liệt chỉ còn lại có ánh mắt có thể động, chẳng sợ có miệng không thể nói, chỉ còn lại có cái lỗ tai có thể nghe, đều cảm thấy đã thỏa mãn.
Tu La tộc điên rồi không ngừng vây công lên lão thấp, lão thấp cảm giác mình cũng điên rồi, hai tay nhuộm đầy máu tươi, không úy kỵ bất kỳ một tên nào xông lên, chỉ cần hắn còn có mạng trở về!
Khi Nhiên đuổi tới thì liền thấy được một màn như vậy.
Khúc Thương Mang thân hình mong manh vẫn miễn cưỡng chống đỡ thân thể, đang chém giết cùng tên Tu La vương từng chiếm lấy mộ nửa linh hồn anh.
Miệng vết thương không phải đang chảy máu, thì đã đông đặc vào, giống như suối phun vẩy ra.
Ánh mắt Nhiên nhìn thấy một màn này hoàn toàn nhuộm đỏ.
"A a a a —— "
Một tiếng gào thét thảm liệt đau đớn từ tận đáy lòng, làm hai kẻ triền đấu không ngớt đều có chút phân tâm, mà đúng lúc này, nghe được thanh âm của nam nhân nhà mình Khúc Thương Mang bỗng nhiên giống như uống máu gà, lực lượng trên người đã bị tan rã không ít, chỉ còn lại linh lực bùng phát trên hai bàn tay.
Như vậy, sẽ lôi linh hồn của ngươi ra!
Được vinh dự cực mạnh Tu La A Minh Diên, không dám tin nhìn tay Khúc Thương Mang: "Vậy mà lại thua ngươi trong hình hài nhân loại..."
"Ta đây là nhân loại hay là cây không có vấn đề gì." Khúc Thương Mang có chút tái nhợt cười, thân thể ngã xuống được nhánh cây ôm ấp đỡ lại.
Anh vô lực tiêu diệt những tên còn sót lại, có điều Nhiên đã đến đây.
Khúc Thương Mang nhắm hai mắt lại, mà lúc này mắt Nhiên đã đỏ ngầu.
Tu La giới, xong rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...