Lão Thấp Của Tôi

Sơn cốc giống như Luyện Ngục nhân gian, đương nhiên, hiện giờ nơi này mặc dù có rất nhiều oan hồn đang bay loạn, nhưng căn bản lạị chẳng xi nhê gì với bạn trẻ từ nhỏ đã qua lại hai giới âm dương, loại hình quỷ quái nào cũng từng giao thủ đánh nhau rồi.

Lão thấp từng gặp qua trường hợp còn trâu bò hơn.

Có điều nhiều linh hồn mới như vậy, một hơi căn bản dẫn không hết, cũng là chuyện phiền phức.

"Ừm, xem ra phải nắm chặt thời gian." Tuy rằng không thể ở trong khoảng thời gian ngắn dẫn toàn bộ đi đầu thai chuyển sang kiếp khác, chuộc tội kiếp trước, nhưng vẫn có thể làm chút việc, chỉ là không biết người dẫn hồn thế giới này là tồn tại như thế nào.

Ban 3 ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bọn họ mặc dù không có lão thấp đã mở Thiên Nhãn, có thể chuẩn xác không lầm thấy rõ ràng mỗi một tia hồn phách, nhưng vẫn có thể cảm nhận được loại không khí như ở Địa ngục này, cảm giác âm trầm vờn quanh người.

Đương nhiên, thứ này cũng chẳng tạo thành bất cứ uy hiếp gì, lại khó tránh khỏi lo lắng cho lão thấp không có "lực sát thương".

"Này..."

"Lão thấp, chúng ta ngoan ngoãn đứng ở một bên bất động cũng không được sao?" Long Vương phi thường bất đắc dĩ giơ móng vuốt lên, lão thấp vì sao phải dùng ánh mắt không tín nhiệm nhìn mình a.

Chẳng lẽ mình nhìn không đáng tin đến thế sao?

Lý Long Thập Tứ không tiếng động hừ nói, cặn bã cha quả thật vậy.

Kỳ Kỳ cũng lo lắng, lại không am hiểu khuyên nhủ, cuối cùng cả lớp quyết định cho sinh viên tài cao tương lai, cũng là người có tài ăn nói tương đối – Nguyên Âm lên.

Nhưng họ đã quên Nguyên Âm nghe lời lão thấp nhất, không đợi mở miệng thao thao bất tuyệt giảng đạo lý, đã bị lão thấp một ánh mắt miểu sát: "Em, cùng bọn họ, lui ra phía sau, đến cửa sơn cốc chờ tôi."

"Dạ, vâng." Nguyên Âm vui vẻ chạy, hoàn toàn không do dự chút nào.

Mọi người khinh bỉ! Huynh khống!

Tiếp theo mọi người cũng lần lượt rời khỏi vị trí của mình, thứ nhất, bởi vì bọn họ tin tưởng lão thấp, thứ hai... Bọn này đã thành thói quen lão thấp nói gì nghe nấy, không có bất kỳ lý do gì,không có bất cứ nghi ngờ nào.

Rất nhanh nơi này chỉ còn lại hai người Nhiên và lão thấp, Hứa Chính thực ra vẫn lo lắng, rất muốn lưu lại "hộ pháp" cho lão thấp, chẳng qua bây giờ cậu có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Cần liên lạc với phụ than ngay lập tức, ngăn cản hành động ném bom khủng bố quy mô lớn mấy phút nữa.

Hứa Chính nhăn nhó cầm máy liên lạc của địch, nhanh chóng nhập số, lại phát hiện không có quyền hạn truy cập!

"Trời ạ... Làm sao bây giờ?" Vạn nhất lão thấp bị thương, Hứa Chính giật mình một cái.

Vậy không chỉ là vấn đề bị Nhiên trả thù, cả lớp đều sẽ không bỏ qua cho cậu!! NO!


Lão thấp đứng tại chỗ, khoanh tay: "Còn có việc?"

Nhiên gật gật đầu, ôm má anh ấn hai nụ hôn thật kêu, lui về phía sau hai bước: "Em nghĩ, thầy có lẽ sẽ cần đến cái này."

Khúc Thương Mang đầu đầy hắc tuyến nhìn Nhiên giơ Miêu Hựu chẳng biết từ lúc nào đã khôi phục lại nguyên hình, được rồi, anh quả thật cần con hàng này đến tụ tập vong hồn lại đó. Nhiên thả pet của lão thấp xuống xong, liền đi tới cửa sơn cốc chờ như mọi người, đơn thuần chờ đợi, cũng không tính toán nhúng tay đi quản.

Mọi người nhìn lớp trưởng yên tĩnh như nước, trong lòng cân nhắc cao thấp không đồng đều.

Nhân ngư tiểu vương tử nghĩ thông suốt đầu tiên: "Nhiên yên tâm như vậy, nhất định là để lại nhánh cây ở bên lão thấp rồi." Lão thấp một khi gặp nguy hiểm, không cần Nhiên động, nhánh cây sẽ xông lên trước.

Xúc tu hệ thực tiện lợi nha!

"Đờ mờ, tiểu Tào cậu thế mà cũng thông minh phết!"

"Hơ... Vậy lão thấp trăm phần trăm an toàn ha! Chúng ta bây giờ làm gì đây, hay là đấu địa chủ đi!"

"Cậu có mang bài tú-lơ-khơ tới sao?"

"Có a, chờ tôi tìm trong không gian xem."

Vương Hoàn Vũ uốn éo thân thể cao lớn: "Đấu địa chủ chỉ có thể chơi ba người, không vui, chúng ta chơi poker đi, ya hú hú hú!"

"Đừng lên mặt vội, chơi cái gì bổn tọa cũng sẽ không thua! Đừng cho là tôi không biết tối hôm qua cậu xem Hunter x Hunter!" Muốn học cái kiểu chơi ăn gian lừa gạt ấy á? Cậu cho rằng 3 cái đầu của tôi làm cảnh sao!

Vì thế, mấy cái đứa này, ngồi tụ với nhau chơi poker.

Lão thấp cùng Miêu Hựu cũng không nhàn rỗi, Miêu Hựu lên 120% tinh thần, thân thể mèo biến thành khổng lồ, khí thế tăng vọt, khí tràng thượng cổ thần thú lan tỏa, dễ dàng làm rất nhiều hồn phách đang muốn chạy trốn sợ tới mức không chút cử động.

Thật sự không dám động.

Bởi vì con mèo này, một ngụm nuốt vào hai tên ác linh có ý đồ tới gần lão thấp, vọng tưởng hút dương khí trên người lão thấp.

Đúng vậy, bởi vì nơi này vừa mới trải qua một hồi đại chiến phi nhân loại pk người ngoài hành tinh, trên chiến trường hơi thở âm u nồng nặc, cho nên rất nhiều hồn phách thoát ly trói buộc của thân thể lại như cá gặp nước, nội tâm hắc ám chỉ tăng không giảm, chúng nó nhân ý niệm tà ác có thể hấp thu năng lượng, gây nên bệnh dịch tại nhân gian.

Có điều có lão thấp ở đây, chỉ sợ tính toán của chúng tan tành hết.

Có điều lão thấp cũng không vội vã lập tức ra tay, mà lặng lẽ đọc chú ngữ, rút một xấp bùa thanh tẩy, tẩy sạch vùng đất nhiễm máu tươi đầy oán hận này, để chuẩn bị bước tiếp theo dẫn hồn luân hồi.


Anh đang chờ "Người phụ trách" nơi này xuất hiện.

Nhưng mà bóng người hiện thân ấy, lại làm cho anh kinh ngạc.

Người tới mang trên mình từ đầu đến chân từ vương miện đến giày là tiêu chuẩn đế vương: "Xin hỏi ngài là phụ thân của Hứa Chính?"

"Đúng vậy." Người đó mặc trường bào màu trắng, tay cầm một cây sáo trúc mang vẻ cổ xưa.

Sáo trúc nhìn rất bình thường, Khúc Thương Mang lại nhìn thấy vầng sáng nhu hòa bao quanh thân sáo, là linh khí dẫn hồn.

"Lần đầu gặp mặt, xin chào, Khúc lão thấp, tiểu Chính đã được thầy quan tâm nhiều."

"Hứa Chính thật biết điều." Chỉ là khi mới vừa khai giảng lúc ấy không quá biết điều, hiện tại đã khôi phục thành trạng thái người bình thường.

"Vâng, tiểu Chính cũng rất nghe lời tôi." Bên môi Quốc vương lộ ra một nét cười, đó là đứa con hắn xem trọng nhất, không ai sánh bằng. ( kỳ thật ngài chỉ có một đứa con trai)

Khúc Thương Mang cười khẽ, không nghĩ tới người dẫn hồn trên tinh cầu Coleman chính là quốc vương, càng không nghĩ đến hắn cư nhiên còn là vị dẫn hồn có linh lực cường đại hiếm thấy.

Tựa hồ là nhìn ra sự kinh ngạc của anh, quốc vương Sama cha Hứa Chính thản nhiên giải thích: "Ở Coleman, từ trước đến nay người dẫn hồn vẫn luôn là người trong hoàng thất." Đây là trọng trách lão tổ tông truyền xuống, sau khi Hứa Chính tiếp nhận vương vị, như vậy cậu sẽ là người dẫn hồn tiếp theo.

Dùng cái này suy ra.

Khúc Thương Mang ngoài ý muốn trầm mặc: "..."

Lại nói tiếp, lão tổ tông Coleman là.. Nhiên đại đầu gỗ đi = =!

Lão thấp cùng cha Hứa tuy rằng là lần đầu tiên gặp nhau, có điều đều là người dẫn hồn, tự đáy lòng họ lại sản sinh một loại cộng hưởng cực kỳ vi diệu. Nó làm hai người bọn họ không cần trao đổi nhiều lắm, cũng có thể phối hợp hết sức ăn ý.

Khúc Thương Mang rất hài lòng điểm ấy, nếu người dẫn hồn không biết điều, như vậy anh cũng thúc thủ vô sách.

"Như vậy, cần bắt đầu rồi." Quốc Vương tiên sinh nói.

"Đợi một chút." Khúc Thương Mang bỗng nhiên nheo mắt lại, dựng thẳng lên cánh tay chặn nam nhân cao lớn sắp tiến lên thổi sáo trúc.

Lão thấp cao chỉ tới ngực người ta mặt lộ vẻ cười lạnh, trong nháy mắt khí phách dã man: "Bọn hắn dám tra tấn Hứa Chính."


Dám ức hiếp đệ của anh...

Các ngươi, gan cũng to thật.

Lão thấp nói rất nhẹ, rất lãnh đạm, lại thành công làm sắc mặt nam nhân bên người căng thẳng, lông mày nhẹ nhàng nhướn lên: "À? Thật không."

Tốt lắm, vị này cũng phát hỏa.

Dám bắt nạt con ta...

Các ngươi, quả nhiên là chán sống.

Linh hồn phiêu đãng ở đây, mặt lộ vẻ khinh thường, hoàn toàn không đem hai người để vào mắt, chuẩn bị đoàn kết lại phá tan ngăn cản của Miêu Hựu, ác linh tụ tập chuẩn bị đến nơi đông người tung hoành, bỗng dưng cảm thấy phía sau lạnh run.

Muốn chết, nào có dễ dàng như vậy!

Lão thấp đang muốn lấy linh khí của mình ra, khóe mắt lại thoáng thấy thứ màu xanh biếc đang trườn lên tay mình.

Gam màu tươi sáng lại mang sinh cơ dạt dào, làm trong lòng lão thấp ấm áp, hiếm khi cải biến chủ ý của mình. Mà nhánh cây như là nháy mắt hiểu rõ tâm ý lão thấp vậy, sôi nổi mọc lên từ dưới đất, xuất hiện giữa không trung, phụ trợ ở bên người lão thấp. Nhoáng cái đã hình thành một lồng phòng hộ cho lão thấp

Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn đánh lén lão thấp nhà ta?

Khúc Thương Mang cùng quốc vương liếc nhìn nhau, hưng phấn cùng thấy ý cười trong mắt nhau.

Trận chiến này là "Chiến tranh"giữa hồn cùng người, không có khói thuốc súng, không có máu tanh, thậm chí không có bất kỳ thanh âm gì.

"Như vậy, hiện tại nên bắt đầu rồi!"

"A."

Ngay sau đó, Miêu Hựu liền thấy được một màn suốt đời khó quên của nó, lão thấp hiên ngang như thiên thần, chỉ huy nhánh cây, điên cuồng mà trả thù hồn phách muốn chạy lại chạy không thoát, bị đánh tán loạn rạp cả mảnh đất.

Tóc đen bay múa, con ngươi đen tỏa ánh sáng như những vì sao.

"Trù nhân thật là lợi hại!" Miêu Hựu mắt tim.

Thật đáng thương, đắc tội người dẫn hồn địa phương, không thể đi đầu thai.

Đương nhiên, quốc vương cùng lão thấp cũng không phải người bỏ rơi nhiệm vụ, bọn họ cũng sẽ dẫn hồn đi đầu thai chuyển sang kiếp khác, lại không thể ngăn cản bọn họ làm chút chuyện gì đó, đúng không, ha ha ha...

Miệng sơn cốc đánh bài poker đến rực lửa, bên trong sơn cốc, một đám âm hồn hối hận khóc rống mà chẳng còn nước mắt.

Bọn hắn không phải đã chết sao, a a a! Vì sao bị đánh còn đau như vậy! Bọn hắn không phải đã thành quỷ rồi sao, oa oa! Còn sống cũng chưa từng được gặp quốc vương, không nghĩ tới sau khi đã chết lại có may mắn chiêm ngưỡng quốc vương bệ hạ?


Có điều đây chẳng phải chuyện tốt quái gì, quốc vương xuống tay cũng quá độc ác a a a... Chúng ta muốn đi Địa phủ cáo trạng!

Khúc Thương Mang dừng tay một chút: "Cáo trạng... là..."

Trước kia ở trên địa cầu cũng có tiền lệ như vậy, quỷ đầu thai trước tố cáo lên ban lãnh đạo tại Địa phủ, sẽ mang đến phiền toái không nhỏ cho người dẫn hồn. Đương nhiên, anh và bọn Hắc vô thường quan hệ tốt, chẳng ai dám ho he.

Quốc vương hoàn toàn không thèm để ý, phiêu nhiên thổi sáo trúc, hiện giờ đã biến thành vũ khí cực mạnh: "Không sao hết, toàn người quen." Phía dưới hiện giờ người cầm quyền là tiền nhiệm quốc vương, cũng chính là ông nội của hắn.

Khúc Thương Mang mím môi cười, đây thật đúng là tin tốt lành.

Bên kia ——

Hứa Chính ôm máy liên lạc khóc lớn lên, cậu không liên lạc được với mẫu thân và phụ thân, sắp tới giờ kích hoạt bom rồi, làm sao bây giờ? A hu hu hu...

Mình thật vô dụng, lão thấp nếu xảy ra chuyện không hay thì làm sao bây giờ!

Tào Chí Vĩ đánh bại Long Vương, đang đắc ý đến kỳ cục, bỗng nhiên nhìn thấy Hứa Chính vẻ mặt táo bón cùng cực, hỏi người bên cạnh: "Này, không nói cho Hứa Chính thật sự không thành vấn đề sao?"

Quốc vương kỳ thật sớm đã tới rồi, thậm chí còn hỏi han tình hình học tập của bạn nào đó.

Lý Hạo liếc mắt một cái: "Không có việc gì, ngay cả cha mình đến đây cũng không biết, con hàng này đã hết thuốc chữa."

Editor:

Có thể bạn biết rồi:

Đấu địa chủ: Tra mãi mà chỉ biết nó rất phổ biến bên Trung =x=, tôi không tìm được cách chơi.Về cơ bản, trò chơi bài Đấu địa chủ có 3 cách chơi: 3 người 1 bộ bài, 4 người 2 bộ bài và 6 người 3 bộ bài, nhưng cách chơi phổ biến hơn cả vẫn là 4 người 2 bộ bài.Về độ kịch liệt và tính hấp dẫn thì trò chơi bài Đấu địa chủ hơn hẳn trò chơi Mạt chược.Trò chơi Đấu địa chủ mang đến cảm giác phân lớp cao, khí thế, căng thẳng, trí tuệ, hơn nữa còn nuôi dưỡng cho người chơi ý thức hợp tác tốt.Kết cấu bài trong trò chơi Đấu địa chủ rất nghiêm ngặt, sắp xếp khoa học, quy mô lớn, căng thẳng, khí thế, cảm giác phân lớp cao, kĩ thuật đánh biến hóa đa dạng, yêu cầu người chơi có tố chất tốt, thậm chí nó còn được cho là thượng phẩm trong các trò chơi Poker. Trò chơi Mạt chược thì lại có tính hòa bình cao hơn, tính kịch tính khó có thể so sánh với trò chơi Đấu địa chủ.Poker: Tôi cứ tưởng trò này đơn giản ai dè chưa đọc đã thấy nó phức tạp vậy 

đứa não cá vàng lại còn số nhọ như mình chắc chỉ luẩn quẩn chơi mấy trò tiến lên, tấn, phỏm với ba cây thôi:v hứng thú với cách chơi thì vào đây xem nhé =)))))Tôi không chắc là phim/truyện gì đó bạn Vương Hoàn Vũ xem có đúng là Hunter x Hunter không, paste cả cụm FJ 的 《 全职猎人 》vào GG search hình ảnh thì ra nó. Nhưng mà mình nhớ ngày xưa xem truyện có liên quan gì đến chơi bài đâu nhỉ? =x=

Hunter × Hunter là một manga của Yoshihiro Togashi.

Tác phẩm manga được đón nhận rộng rãi, tính đến tháng 1 năm 2008 đã bán hơn 44 triệu bản ở Nhật.

12 năm trước khi câu chuyện bắt đầu, Ging Freeccs để lại đứa con trai của mình, Gon Freecss, với dì của Gon, Mito ở Đảo Cá Voi. Cả cuộc đời này, Gon đã được kể rằng cha mẹ cậu đã qua đời, cho đến khi cậu phát hiện ra từ một học nghề của Ging, Kite, là cha cậu vẫn còn sống và đã trở thành một Hunter thực thụ. Hunters là những thành viên ưu tú của nhân loại, được chứng nhận qua cuộc thử thách đầy khắc nghiệt. Hunter được hưởng rất nhiều ưu đãi, đa phần đều giàu có, có thể giúp đỡ cho xã hội hoặc ngược lại, hoạt động bất chấp luật pháp ngoại trừ 10 điều luật của Hunter. Gon rời nhà của mình để trở thành một Hunter giống như cha cậu bằng cách tham gia cuộc thi Hunter.Trong cuộc thi, Gon gặp và kết bạn với ba trong số những người tham gia của cuộc thi:

Kurapika: Người cuối cùng của bộ tộc Kurta – mong muốn được trở thành một Hunter để trả thù cho bộ tộc của mình và tìm lại những đôi mắt đỏ của bộ tộc mình, đã bị chiếm đoạt bởi một băng cướp có tên Ryodan (Băng Nhện).

Leorio: ước mong trở thành 1 Hunter để có tiền chữa bệnh cho người nghèo giống như người bạn đã chết của cậu.

Killua Zoldyck: một cậu bé 12 tuổi, một cậu bé sinh ra trong một gia đình có truyền thống làm nghề sát thủ, vì cảm thấy cuộc sống nhàm chán nên trốn nhà tìm thử thách mới.

À, nhắc lại sợ các đồng chí quên, tôi không sai chính tả nhé: Miêu Hựu gọi bạn Thương là trù nhân (tiếng Trung đọc na ná chủ nhân) vì bạn Thương là chủ nhân cũng là sen phục vụ cho nó ăn:v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui