Lão Thấp Của Tôi

Phiên ngoại Tiết Đoan Ngọ, lớp chúng ta cùng nhau điên cuồng đi ——

Lần đầu tiên trong đời cấp 3 ban 3 cầm cờ đi trước trong nửa học kỳ đầu này, đẩy bạt mấy lớp khác sang một góc... Cho nên, lão thấp quyết định thừa dịp tiết Đoan Ngọ đã đến, gói bánh chưng cho mọi người ăn.

Tiểu Quang đầu ngốc vù vù xòe móng vuốt: "Lão thấp, cầu túi hương!"

Tào Chí Vĩ xòe cái đuôi trơn bóng xinh đẹp: "Lão thấp, cầu thi đấu thuyền rồng!"

Vương Hoàn Vũ nheo mắt lại: "Cậu là sinh vật trong nước, chúng ta chỉ có hai chân, không thi với cậu!"

Tào Chí Vĩ mặc kệ: "Long Vương còn có thể ăn gian hơn tôi nhiều mà? Tự cậu ta có thể tạo thành một cái thuyền rồng!"

Long Vương = =?"..."

Tôi nằm cũng trúng đạn?

Sau khi cả lớp thảo luận, ban đầu từ ý tưởng của lão thấp mà đòi lão thấp phát túi hương, phát bánh chưng, tiếp theo ban 3 nhân dịp Long Vương đến Đông Hải đi thi đấu thuyền rồng, người cung cấp thuyền rồng là Thần vương cùng Ma vương Tây phương... thực ra là vợ.

Vì thế lão thấp biết gói bánh chưng, hàng năm không có chuyện gì anh gói vài cái ăn đỡ thèm, Nhiên khẳng định cũng sẽ giúp, nam nhân nhà anh rất toàn năng.

Nhưng mà... Túi hương thiệt tình sẽ không khâu!

Lão thấp đỏ mặt, yên lặng mà đem thành quả trông như cái tất rách cẩn thận nhét vào trong thùng rác.

Thêu thùa hoàn toàn không thể được, thử tay nghề thất bại.

"Tiểu Thương, đang làm cái gì vậy?" Hắc vô thường nghiêm mặt từ dưới lòng đất xông ra, nhìn ngón tay Khúc Thương Mang bị châm mấy lỗ kim chảy máu, hết sức không vui.

Nhiên cái đồ khốn kiếp kia bắt tiểu Thương làm chuyện lặt vặt này?! Xem ra lúc trước hoàn toàn không nên đem tiểu thương giao cho hắn!


Khúc Thương Mang 囧 囧, giải thích nhanh chóng nguyên nhân cho Hắc vô thường sắp bạo phát.

Hắc vô thường tìm trên người, lấy ra một cái túi hương xinh đẹp: "Vốn là muốn tặng cho em cái này."

Cho nên hắn chỉ mang một cái, không có dư thừa.

Khúc Thương Mang nhìn túi hương nho nhỏ xinh xắn thêu hoa văn, ánh mắt nhất thời sáng ngời: "Cảm ơn."

Nếu không phải mấy ngày gần đây kiểm kê phía dưới bề bộn nhiều việc, anh thật ra muốn đi cùng bọn Mạnh bà đi chơi hội.

Có điều xem xong tay nghề thêu thần sầu như này, mình hoàn toàn không thể bắt chước!

Khúc Thương Mang vẻ mặt đau khổ, tiễn Hắc vô thường đang rất muốn đánh nhau với Nhiên một chút.

Thẳng đến tối khi kích – tình kết thúc, lão thấp đỏ bừng mềm nhũn ngã xuống trong lòng nhánh cây, vô ý hỏi một câu, khiến lão thấp cảm thấy đời mình rộng mở trong sáng.

"Em nói em... Biết làm túi hương?" Đường đời thênh thang rộng mở!

Nam nhân nhà mình thật đa tài! Hiền lành lại đảm đang! (damdang)

"Vâng." Nhiên trả lời qua loa, sau đó đem lão thấp lật qua, tiếp tục công việc cày ruộng và làm cỏ!

"Từ từ đợi... Một chút!" Lão thấp hô đúng lúc trước khi cúc hoa bị công phá.

Thấy Nhiên ẩn nhẫn dừng lại động tác, đáy lòng có chút không yên tâm, quyết định nói ngắn gọn: "Cuối tuần là tiết Đoan Ngọ, em có thể làm cho tôi tầm 20 cái túi hương không?"

"Được." Nhiên sảng khoái đáp ứng, tiểu cúc hoa ấm áp lại trơn – nhuận, thật là thoải mái! Đừng nói là hai mươi cái, hai vạn cái cũng làm!

= = vì thế tối nay, nhóm nhánh cây nhất định không có thời gian nghỉ ngơi.

Ban đêm Khúc Thương Mang thức dậy đi WC, còn chưa đi đến cửa toilet đã bị nhóm nhánh cây đang xe chỉ luồn kim làm trợn tròn mắt, mà bản thể Nhiên đại thần, thì đang tựa đầu vào gối, ngủ đến là ngọt ngào.

= 口 = hóa ra nhánh cây biết làm những thứ này...

Vấn đề anh xoắn xuýt bao lâu, cuối cùng cứ giải quyết như này?

Tết Đoan Ngọ ——

Ngoại trừ 16 mống trong lớp được tặng túi hương, còn có hiệu trưởng thổ địa công công, Miêu Hựu đeo bám nhân ngư tiểu vương tử, cùng với Đường Suất, phụ huynh học sinh, còn có Mạnh bà, Hắc Bạch vô thường, đầu trâu mặt ngựa Từ từ...

Chỉ cần Khúc Thương Mang quen ai, cũng tiện thể được nhận một phần.

Hoa văn vậy mà thêu bằng tơ vàng, đặc biệt quý khí!

Lão thấp tài đại khí thô, dù sao có nhánh cây! Nam nhân nhà mình có tiền!

Kế tiếp, lão thấp cùng Nhiên tự tay gói bánh chưng, dự tính mỗi người phát năm cái, có điều đủ ăn là được rồi.

Nhánh cây nhóm lại lâm thời chế tạo gấp gáp hơn ba trăm cái... Vâng, cuối cùng là tất cả ăn uống no đủ.

Lão thấp khoa trương nấc lên, được nhánh cây hầu hạ các loại xoa bóp thoải mái, rất muốn ngủ, nhưng mà càng muốn xem thi đấu thuyền rồng hơn.


Nhóm sinh vật trong đông hải tối nay nhất định không có chỗ xen ven, chủ yếu là bị cái đám ban 3 chỉ sợ thiên hạ không loạn can thiệp, đương nhiên, ban 3 có Long Vương cùng con của hắn, người ta là chủ nhân Đông Hải cũng chưa nói cái quỷ gì đâu, bọn chúng chỉ là con tôm cái tép bé xíu nào có một câu oán hận?

Xem náo nhiệt cũng rất tốt, ha ha ha... Còn có nhân ngư giống đực? Thật hiếm thấy oa oa oa.

"Lão thấp, chúng ta cần bắt đầu thôi!"

"Lão thấp, thầy đừng chối từ, thầy làm trọng tài chúng em đều yên tâm."

"Lão thấp, ngày hội vui vẻ!"

Trong góc nhỏ không tên ——

Cá con: "Thật đẹp, mục tiêu của mình tương lai đó, Tào Chí Vĩ đại nhân xinh đẹp động lòng người như vậy."

Tôm nhỏ: "Mình càng hy vọng giống Tào Chí Vĩ đại nhân, có mèo đi cạnh phục tùng!"

Cá con: "..." Đó là mèo đó!

Không thể yêu nổi tôm nhỏ thực vì chỉ số thong minh của bạn mà điên tiết!

Thi đấu thuyền rồng đội thắng có thưởng, được lão thấp hôn một cái! Bắt tay (cầm tay) nữa á! Hết sức hấp dẫn đúng không?

Nhưng mà tối nay lại có một người hết sức bất mãn.

Đúng đó là Nhiên! Cả lớp đều có quà của lão thấp, chỉ riêng cậu không có cái gì!

Nghẹn tới khi thi đấu thuyền rồng chấm dứt, Nhiên rốt cục nhịn không được chạy tới bên người trọng tài lão thấp, một tay ôm chặt người ta, cắn vành tai nhỏ non mịn của anh, bất mãn than thở: "Vì sao chỉ mình em không có."

"Em muốn cái gì? Đừng cắn nơi đó!"

"A." Nơi này là điểm nhạy cảm của lão thấp, Nhiên lại cắn một cái, hiếm khi không nghe lời!

Lão thấp cuống lên, rất muốn một cước đem người đá bay.

Nhưng thực hiển nhiên không có khả năng thành công, không đợi anh nhấc chân đã bị nhóm nhánh cây bọc đánh! Đặc biệt thê thảm bị Nhiên sàm sỡ, hai má hống phây phây, bị trêu chọc suýt nữa nổ tan xác.


Tiểu lão thấp đứng lên! Vỗ tay!

"Vì sao không có quà cho em?" Nhiên vẻ mặt táo bón.

Lão thấp hung hăng cắn răng, toàn thân đều bị nhánh cây lục soát sạch sẽ.

Mắt thấy thật sự giấu không được, liền trực tiếp đem ra: "Cho —— Cút đi, cách ta xa một chút."

Lão thấp thực tức giận, căm tức nhìn tiểu huynh đệ phía dưới. Lại dám trêu chọc mình trước mặt công chúng? Buổi tối đi mà ngủ giường trúc!

Thứ bị lão thấp giấu kín được lấy ra,trong lòng bàn tay cậu, mở ra, nháy mắt kinh ngạc, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.

Chỉ là một cái túi hương mũi khâu xiêu vẹo không đồng đều, không hề đẹp đẽ gì, ai cũng có thể nhìn ra đây là cái túi hương làm bằng tay của một tên gà mờ!

Con gà này, đúng là lão thấp.

"Tiết Đoan Ngọ vui vẻ."

Một giờ sau, cả lớp đồng loạt căm giận bất bình nhìn lớp trưởng chiếm lấy nụ hôn cùng vinh hạnh nắm tay nhỏ của lão thấp.

QAQ ngài mỗi ngày chiếm lấy lão thấp, không thể cho chúng ta chút cơ hội á!

Lớp trưởng: "Thầy là của ta."

Lão thấp = =!"Đêm nay em ngủ phòng khách đi!"

Lớp trưởng: "..."

Cả lớp: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui