Mùi máu tanh bắt đầu khởi động, trong dạ dày phiên giang đảo hải quấy lộn cực kỳ kịch liệt, kích thích lên niêm mạc dạ dày yếu ớt.
Khúc Thương Mang bất an rúc vào trên chiếc giường đơn nhỏ, chân răng lạnh lẽo, hai bàn tay mướt mồ hôi vô thức gắt gao níu chặt ga trải giường, rất nhanh, khớp xương trắng bệch, giống như làm vậy có thể khiến mình dễ chịu hơn một chút.
Hương vị của máu vừa xa lạ lại quen thuộc đối với Khúc Thương Mang, bao nhiêu năm rồi chưa từng khó chịu như vậy?
Anh đã không nhớ rõ.
"Khụ khụ ——" Khúc Thương Mang lại phun ra một ngụm máu, giọt máu đọng lại thành dòng trên khóe miệng, chảy lên áo, trong bụng nhất thời thoải mái hơn, làm hại anh rất muốn tiếp tục khụ thêm, xem xem có thể phun nốt máu ra.
Nhưng mà người luôn luôn chú ý tình huống của anh, lại không hy vọng vô duyên vô cớ anh đổ máu nhiều như vậy.
Đôi môi Khúc Thương Mang bị người dùng ngón tay nhẹ nhàng cạy mở, sau đó một loại xúc cảm vừa ấm áp vừa mềm mềm dụ dỗ anh uống vào thứ gì đó rất ngọt ngào, năng lượng cùng nhiệt độ rất nhanh có tác dụng, làm dịu dạ dày khô sáp khó chịu, dần dần xông vào tứ chi bách hải *, vì thế Khúc Thương Mang đần độn cứ thế ngủ mất.
Chỉ là trước khi mất đi ý thức, cảm giác môi của mình bị ai đó mút liếm vài lần.
Có lẽ là ảo giác đi.
Mọi người đều biết thể chất Khúc Thương Mang dị thường đặc thù, mỗi ngày đều đem Mạnh bà thang làm trà xanh bảo vệ sức khoẻ mà uống, cho tới bây giờ cũng không có xảy ra vấn đề gì.
Thân thể cường hãn như thế có thể bị gây sức ép đến không ngừng hộc máu, có thể thấy được cái bánh pudding vị xoài đó bị hạ độc ngoan tuyệt tột cùng đến cỡ nào.
Mặt Hứa Chính trắng bệch, hai mắt sung huyết, lo âu lại không dám đi vào phòng y tế, vài lần đều muốn phá cửa mà vào xem tình trạng lão thấp, đều bị Long Vương ổn trọng lớn tuổi nhất vả lại đã làm cha đứa trẻ ngăn lại.
Hứa Chính tự trách không thôi, lão thấp ăn đồ của cậu mới hộc máu: "Đều tại tôi, không có việc gì lại ngu ngốc đi tặng bánh pudding cho lão thấp ăn! Biết rõ lão thấp chịu không nổi sự hấp dẫn của đồ ngọt, tôi còn cố tình chạy tới hấp dẫn!"
"Được rồi lão Hứa, chúng ta cũng biết chuyện này không thể trách cậu. Hiện tại có lớp trưởng cứu lão thấp, chúng ta không cần quá lo lắng." Đây là bởi vì tín nhiệm cùng kính ngưỡng Nhiên.
Người ban 3 đã thành thói quen hễ có chuyện gì tìm lớp trưởng, xảy ra vấn đề lớp trưởng giải quyết các loại chuyện quỷ dị trong cuộc sống.
Phảng phất bắt đầu từ thật lâu trước kia, bọn họ đã như thế.
Hai tay ôm cào da đầu, Hứa Chính uốn mình tại cái ghế cạnh cửa, không nói được một lời rũ đầu xuống, rõ ràng cực kỳ im lặng, nhưng hai mắt như hung thần ác sát tùy thời có thể ăn thịt người lại làm cho cậu nhìn qua giống như dã thú bị vây bắt rơi vào đường cùng, tùy thời có thể đột phá.
"Đáng chết, tìm ta phiền toái còn chưa tính! Cũng dám thương tổn lão thấp ta trân quý nhất yêu mến nhất!" Việc này càng thống khổ hơn so với Hứa Chính tự mình trúng độc.
Nhưng mà thi ma vương Vương Kim Vũ tinh thông các loại độc lại nói: "Chỉ sợ không đơn giản như cậu nghĩ, tôi đã kiểm tra độc trong bánh, chỉ là một loại chất gây buồn nôn mệt mỏi rất bình thường trên tinh cầu Coleman, có tác dụng rất nhỏ đối với cơ thể."
"Hả? Vậy là chuyện gì xảy ra?" Tuy rằng Hứa Chính không đạt yêu cầu môn hóa, nhưng biết bình thường thuốc gây buồn nôn căn bản không có khả năng tạo độc tính mãnh liệt như vậy.
Lão thấp vì sao lại bị hộc máu?
Sắc mặt Vương Kim Vũ ngưng trọng, luôn luôn được xưng là người ngoan độc nhất bọn như cậu, tròng mắt xam xám hiện lên một đạo hàn quang: "Đây là bởi vì trong cơ thể lão thấp đã trúng độc, chẳng qua luôn luôn ẩn sâu không có bị phát hiện mà thôi. Cái loại thuốc nôn đó, chẳng qua vừa vặn đẩy nhanh tốc độ độc tố phát tác thôi."
"Hix..." Lúc nghỉ trưa không có một người nào, không ai ăn cơm, toàn bộ chạy tới cửa phòng y tế chú ý tình huống lão thấp đều hít vào một hơi.
Là ai có khổ đại cừu thâm hạ độc lão thấp! Hơn nữa làm bí mật như thế, làm cho bọn họ mấy ngày này luôn ở bên cạnh lão thấp làm sao chịu nổi!
Mẹ nó, dám đụng đến lão thấp của chúng ta!
Tào Chí Vĩ nắm chặt hai tay hỏi:"Là độc gì?"
Vương Kim Vũ phủi phủi cặn độc tố trên móng tay, thấp giọng nói: "Là một loại độc mãn tính cực kỳ hiếm thấy, thông qua da thấm vào cốt tủy. Kẻ hạ độc hẳn là người trong nghề, mỗi một lần độc tố nhập vào cơ thể đều thông qua tính toán liều lượng chính xác."
"Dựa vào! Lão thấp làm gì hắn! Lão thấp là người tốt!"
"Phải đó! Lão thấp sao có thể bị thương ngay dưới tầm mắt chúng ta? Nghe như chuyện sao Hỏa vậy! Tiểu Kim, nói tiếp."
"Đúng —— nói —— "
Khuôn mặt tuấn tú luôn nhíu chặt của bạn học thây ma thấy bộ dáng người trong lớp tức giận còn hơn cả họ bị trúng độc, hiểu ý cười giải thích nói: "Thân thể lão thấp vốn rất cường hãn, cho nên loại độc chất này có tốc độ xâm nhập rất chậm. Có điều..." Cụm từ "Có điều", thành công đem trái tim các thiếu nam treo lên cổ họng: "Có điều người nọ hẳn là quyết tâm muốn đưa lão thấp vào chỗ chết, độc cực kỳ thường xuyên, mỗi một lần ít nhất đều hạ gấp mười so với tiêu chuẩn."
Dừng một chút, cậu tiếp tục nói: "Lúc này đây ngoài ý muốn phát hiện lão thấp trúng độc, còn nên cảm tạ bánh pudding của Hứa Chính. Nếu chậm phát hiện thêm một tháng, lão thấp thật sự sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng."
Cả lớp đồng loạt chửi má nó ở trong lòng, hận không thể lập tức lôi kẻ hạ độc ra, bầm thây vạn đoạn.
Trong lòng Hứa Chính thay đổi rất nhanh, toát mồ hôi một phen vì lão thấp, lại có chút cảm giác may mắn sống sót qua tai nạn.
Bất kể nói như thế nào, trải qua sự giải thích của Vương Kim Vũ, Hứa Chính Tư Cơ xem như dễ chịu một ít, không hề tự trách đổ hết mọi tội lỗi lên người mình nữa.
Ánh mắt Thái tử gia thâm trầm, suy nghĩ trăm xoay ngàn chuyển, cân nhắc làm sao trộm vài loại linh dược từ trên trời xuống dưới cho lão thấp bổ thân thể.
Tào Chí Vĩ cũng bắt đầu thật sự tự hỏi, hay là nhanh chóng cố gắng "sinh" ra viên trân châu chưa đến tháng đem mài thành bột trân châu, để lão thấp pha nước uống mỗi ngày.
Tiếp tục làm trân châu xinh đẹp chỉ là bài trí, nếu mài nó thành bột có khả năng giúp đỡ lão thấp điều dưỡng thân thể, như vậy cũng coi như phát huy toàn bộ giá trị của nó.
Nguyên Âm có chút sốt ruột hỏi: "Vậy tại sao lão thấp hộc máu? Có phải độc phát tác hay không!"
Cả lớp hình như chỉ cậu là vô dụng nhất, gấp cái gì cũng không giúp được, nhận thức điều này Nguyên Âm tự trách vừa khổ sở vừa buồn bực.
Vương Kim Vũ vỗ vỗ bờ vai của cậu, lắc lắc đầu nói: "Nhóc con thành tích tốt như vậy, làm lớp chúng ta kiêu ngạo nhiều lần như vậy, lúc này cậu cũng đừng tranh với bọn ta. Lão thấp hộc máu... Khụ, lại nói cũng không tính là chân chính bị thương, nhổ ra máu tanh, tôi cho rằng thân thể lão thấp đang tự chủ rửa sạch độc tố."
Tục ngữ nói phun phun càng khỏe mạnh*, trái cây cùng Mạnh bà thang cũng không phải chỉ vào bụng cho no.
Nguyên Âm yên lòng, yên lặng cào đầu.
Mọi người cũng yên tâm hơn rất nhiều, bọn họ tin tưởng trong cơ thể lão thấp chỉ còn chút độc tố như thế tố, căn bản là không xi nhê gì so với lá cây của lớp trưởng.
Đúng vậy, sự thật quả thật như thế, huống chi Nhiên đối với lão thấp không chút do dự thể hiện giá trị của thân thể mình.
Lá cây tính là cái gì? Quả cây tươi mới nhất, căng mọng nhiều nước nhất, sinh trưởng lâu nhất, đều bị Nhiên ép thành nước trái cây, từng miếng từng miếng miệng đối miệng đút vào trong bụng lão thấp.
Nếu là người thường uống xong nhiều nước trái cây đứng đầu vạn vật như vậy, kém nhất cũng có thể thăng chức thành Thần quan Tiên tướng gì đó cai quản một cõi tiên giới.
Nếu là chủng tộc đặc biệt uống xong, lúc này sợ là đã thăng cấp thành Vương, mấy trăm năm công lực tăng trưởng không dứt.
Đương nhiên, đây đã là phỏng đoán chủ quan.
Nhiên nghịch thiên như vậy, nhưng tại sao không ai dám đánh chủ ý lên cậu, ngược lại đều đem mục tiêu đặt ở trên người lão thấp, muốn tìm cơ hội xuống tay?
Đây chính là vấn đề thực lực.
Cái này chính là đạo lý nếu thịt Đường Tăng cùng Tôn Ngộ Không đều có công dụng trường sinh bất lão, nhưng người muốn bắt Đường Tăng tuyệt đối đông đảo hơn so với đi bắt Tôn Ngộ Không.
Tăng trưởng tu vi là chuyện tốt, nhưng không có ai nguyện ý vì điều này mà chết.
Lão thấp uống xong nhiều "Thể – dịch" như vậy, có hiệu quả gì sao?
Có...
Ngoại trừ giải độc, làn da trở nên đẹp hơn.
Bạch Tuyết ấy à, cũng có thể hình dung lão thấp!
Sau đó thì sao?
Còn có cái gì sau đó? Không có! Cứ như vậy thôi!
Thời gian nghỉ trưa trôi qua mau, cả đám bị nhánh cây của Nhiên xua về phòng học đi học.
Buổi chiều tiết đầu tiên là Vật lý, tiết thứ hai là Hoá học, đều do Đường Suất dạy.
Mà tiết bơi lội cuối cùng do Long Vương tổ chức cho mọi người, đầu giờ chiều Khúc Thương Mang đã không có chuyện gì nữa, Nhiên trực tiếp ôm người về phòng ngủ của cậu.
Ừm, ký túc xá lão thấp không thể trở về, ai biết cái loại độc này bị hạ ở đâu?
Đương nhiên, coi như đã biết cũng không để quay về nữa.
Nhiên ôm lão thấp gần đây bởi vì ăn uống khá khẩm hơn, trên người có chút thịt thịt, dùng hai tay của chính mình cảm thụ đầy đủ độ ấm của thân thể người trong lòng.
Nhiên nghĩ thầm, đây là lần cuối cùng.
Một lần cuối cùng nhìn thấy em bị thương ngay trước mắt tôi.
Khúc Thương Mang, tôi sẽ không để em lâm vào bất kỳ tình huống nguy hiểm nào nữa.
Cũng như, tôi tuyệt đối sẽ không cho em cơ hội trốn tránh tình cảm của tôi nữa...
Đồng thời, trong phòng ngủ của Khúc Thương Mang phát sinh đại chiến của thú vật một cách oanh oanh liệt liệt.
Miêu Hựu thật ủ dột, cũng rất buồn bực.
Bổn đại gia tuy rằng bản thể là mèo, nhưng tốt xấu cũng là động vật hoang dã quý hiếm thời thượng cổ, giá trị con người phi phàm, năng lực trác tuyệt hơn hẳn thú vật.
Ngươi đen sì sì lại bộ dạng khó coi như vậy là muốn gì? Thế nhưng cũng tự xưng là miêu thú quý hiếm? Quả thực muốn đánh vào mặt lão tổ tông ta!
Tuyệt không khoan dung!
"Phá ——" ở trong phòng lão thấp hạ kết giới Miêu Hựu cũng không lo lắng sẽ phá hư đồ vật này nọ làm chủ nhân tức giận.
Nhưng đối phương rõ ràng đã quen đánh nhau tại địa hình trống trải, tại căn phòng diện tích có hạn này thi triển kỹ năng cũng không thể thoát, kế tiếp tháo chạy, bị Miêu Hựu đánh cho phi thường thê thảm, quơ móng vuốt gào khóc kêu to.
"Gọi ngươi đó cmm! Quỳ xuống cho chủ và thợ! Thế nhưng dám quấy rầy giấc ngủ của bổn đại gia!"
Miêu Hựu đại gia thực nóng nảy, cổ của nhóc ngứa ngáy khó nhịn, thật vất vả mơ mơ màng màng ngủ được, còn chưa làm ấm ổ chăn đã bị kẻ ngu ngốc này đánh thức.
"Nói đi, ngươi từ đâu đến? Súc sinh? Tới nhà của chủ nhân ta định giở trò khốn gì?!" Miêu Hựu xù bộ lông đen óng, từng bước một, cực có khí thế áp bách đi lên phía trước: "Ta minh xác nói cho ngươi biết, chủ nhân ghét nhất động vật trừ ta. Nơi này có ta ở, người ngoài đừng hòng bước vào!"
"Hức hức..." Bị đánh mặt mũi bầm dập đến ngay cả chính nó cũng không nhìn thấy gì, cũng rất sợ hãi Miêu Hựu.
Miêu Hựu ở cái thế giới này có địa vị cao giống như Bách thú chi vương trong vườn thú, hươu cao cổ á voi á mấy con vặt vãnh đó, gặp được Đại vương nhất định đều ngoan ngoãn đi đường vòng! Bằng không rất có thể bị xơi tái!
Miêu Hựu hộ chủ, tên kia đồng dạng cũng là có chủ, đúng là kẻ tính toán tập kích Khúc Thương Mang, hiện giờ không thể đánh lén, lại đổi phương pháp đến hại lão thấp.
Suýt nữa đã thành công, ai biết sẽ bị một người ngoài hành tinh thần kinh tặng bánh pudding gì đó hủy hoại trong chốc lát.
Làm sao bây giờ? Mạng nhỏ sẽ không thể bảo toàn!
Tên kia càng thêm ngoan độc, kéo lê cái thân tàn đánh móc sau gáy Miêu Hựu, lộ ra móng vuốt dài mảnh bén nhọn, chuẩn bị dùng đến giọt máu cuối cùng, cùng Miêu Hựu cá chết lưới rách.
"Ta và ngươi liều mạng!"
"Liều cái P—— cút ——" Miêu Hựu xoay người, chân sau nhẹ nhàng đạp một đạp, "Viu" "Bẹp", nó trực tiếp dính cứng ở trên tường, y hệt tư thế mỗi một lần nhóc bị Khúc Thương Mang đạp bay dính vào tường, ha ha ha ha! Hóa ra cảm giác đá người thích như vậy nha!
Súc sinh già mồm cãi láo, khí phách ngang ngạnh ở trước mặt Miêu gia cũng không có chỗ dùng.
Miêu Hựu xách tên đã bị đánh hôn mê kia lên, chạy tóe khói về phía trường học.
"Đánh nhau vui quá, meo meo! Thiếu chút nữa quên béng mất chủ nhân!"
Bọn súc sinh này ưa thích nhất dùng kế giương đông kích tây bám dai bám dẳng, làm sao lại quên mất!
Editor: Giải thích xíu:
Tứ chi bách hải: cụm từ hay dùng trong truyện tu tiên, ý nó là thông suốt toàn bộ cơ thể.-.Phun phun càng khỏe mạnh: nguyên văn: thổ thổ canh kiện khang: tôi chẳng biết nên giải thích như thế nào, baike toàn từ lạ lùng không ai hiểu. Nhưng mà câu này áp dụng cho bà bầu các mẹ ạ:v search hình ảnh ra một loạt ảnh bà bầu ốm nghén =))))) ôi dồi ôi chắc mị chớt =))))))Bonus cái FMV hẹn ước của 2 bạn trẻ Tôn Ngộ Không và Đường Tăng:3 tuổi thơ trong sáng của mị hoàn toàn biến mất rồi ahihi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...