Một kẻ gầy teo vác một kẻ càng gầy teo hơn trên lưng, bởi vì không ngừng bổ sung năng lượng, bước đi mới có thể bảo trì vững vàng.
Khúc Thương Mang cứ cõng Nguyên Âm gần như lâm vào trạng thái hôn mê làm tứ chi mỏi nhừ, trở lại phòng học, đem người ổn định tại chỗ ngồi chuyên dành cho giáo viên của mình, rồi cũng lăn ra nghỉ ngơi.
Học sinh lâm vào trạng thái này, không thể đưa đến phòng y tế.
Ghế của giáo viên dĩ nhiên là khác biệt rất nhiều so với ghế học sinh, không chỉ có trang bị đệm ngồi mềm mại, còn có chỗ tựa lưng bằng da rất thoải mái, tay vịn bọc nhung v...v.
Đệm ngồi và vải nhung do Lý Hạo đặc biệt tìm những chú sói nhỏ non nớt có bộ lông thượng đẳng đang thay lông lấy ra, do Tào Chí Vĩ khéo tay tỉ mỉ chế ra.
Da chỗ tựa lưng chính là vật liệu giả da, do Lý Long Vọng phụ trách mua sắm nguyên vật liệu.
Ai bảo con hàng này là đứa có tiền nhất trong lớp, ăn bổng lộc trợ cấp của ông trời, không hắc hắn hắc ai!
Mỗi lần bọn trong lớp đi ra ngoài ăn liên hoan, kẻ chuyên ở lại cuối cùng tính tiền là Long Vương – nhân viên công vụ Thiên giới, ngẫu nhiên Lý Hạo cũng sẽ quét thẻ trả tiền, dù sao người ta cũng là tộc trưởng, của cải phong phú.
Lại nhìn sang Nguyên Âm và Kỳ Kỳ loại người không hộ khẩu, hoàn toàn không có thu nhập đồng ra đồng vào nào, mọi người trong lớp cũng rất quan tâm chăm sóc.
Có điều giá trị vũ lực Kỳ Kỳ rất cao, đối với nhân loại mà nói toàn thân đều là đại sát khí, có thể tiếp nhận nhiệm vụ ngầm kiếm tiền nuôi gia đình, tài khoản dần dần có một lượng nhất định gửi ngân hàng, cuộc sống cũng không phải đến nỗi quẫn bách đau khổ.
Tào Chí Vĩ là một đứa thân phận long đong khác, huyết thống cao quý, chủng tộc đã bị diệt sạch, điều kiện sinh tồn từ từ kém đi, nhưng tiểu vương tử mỹ nhân ngư, có một năng lực đặc biệt dễ dàng kiếm ra tiền.
Sau mỗi đêm trăng tròn, cậu đều có thể thai nghén ra một viên trân châu thượng hạng.
Mà lúc này đây bởi vì bị mấy người phát điên đánh thê thảm, phun ra viên trân châu cực lớn, có thể nói xưa nay chưa từng có.
Tào Chí Vĩ đã quyết định sau khi gia công sẽ đưa cho lão thấp, làm quà tặng đặc biệt thể hiện tâm ý.
Ngày mai là ngày giáo viên chỉ có mỗi năm một lần.
Thái tử gia tinh thông y thuật bắt mạch cho Nguyên Âm, ánh mắt trộm nhìn qua tiểu mỹ nhân họa bì đang lo lắng, hắng giọng một cái lập tức nói: "Lão thấp, chỉ là bệnh cũ của Nguyên Âm."
Cũng không biết nếu mình bị thương, tiểu Sâm có lo lắng như vậy hay không.
Hứa Chính có nghiên cứu một chút về y học cũng đồng ý nói: "Đúng đấy... Cho cậu ấy uống nhiều nước, cố gắng vài ngày đừng ăn cơm, kiên trì qua giai đoạn thì tốt rồi."
Đương nhiên cậu nói là tốt, nếu Nguyên Âm sống không qua được mấy ngày này, như vậy thật sự rốt cuộc không chịu được nữa.
Từ trường của người đến từ tương lai không thể sinh ra cộng hưởng cùng Địa Cầu, gien coi như không bình thường, tế bào não Nguyên Âm có trình độ sinh sôi quá mức nghịch thiên.
Mà tồn tại nghịch thiên, sớm hay muộn cũng bị diệt vong.
Cậu ta bất đồng với Kỳ Kỳ toàn thân trên dưới đều bị cải tạo, Kỳ Kỳ không phải là nhân loại, mà Nguyên Âm, vẫn là một người không hơn không kém.
Sinh hoạt phí của Nguyên Âm phần lớn đến từ các loại tiền thưởng thi đấu, lượng tiền tự nhiên không thể sánh cùng mấy đứa bàng môn tà đạo kia.
"Như vậy sao." Nhìn bọn học quen thuộc xoay quanh Nguyên Âm làm đủ thứ, trong lòng Khúc Thương Mang biết, nhất định đứa nhỏ này không phải lần đầu tiên bị như vậy.
Chuyện này trì hoãn không được, bị anh ghi tạc trong lòng: "Đừng uống nước, tôi có thứ này... loại quả này có thể giúp thanh lọc cơ thể, thay đổi thể chất, Nguyên Âm, ăn thử 2 quả xem sao."
Tuy rằng cũng không nhất định có tác dụng, nhưng cũng mạnh hơn những thứ khác.
"Cũng đúng, cho Nguyên Âm thử xem đi." Long Vương cùng Lang Vương liếc nhau, cũng từ trong mắt nhau thấy được vẻ kinh ngạc cùng bất đắc dĩ.
Trái cây kia...
Lão thấp à, sao thầy lại đem tiên quả ngay cả thần tiên đều thèm nhỏ dãi cứ thế lấy ra cho tiểu tử thúi Nguyên Âm này ăn!
Lão thấp đến tột cùng có thân phận hiển hách như thế nào bọn họ càng ngày càng hiếu kỳ.
Khúc Thương Mang cũng lặng yên thu hết tâm tư của bọn nhỏ vào trong lòng, tỉnh bơ kiểm tra bài tập.
Muốn biết mình có thân phận gì? Thật đúng là làm chúng nó thất vọng rồi.
Anh chỉ là một nhân loại thể chất hơi đặc thù thôi, không có bất kỳ phong hào nào, càng không có cái gọi là địa vị cao ăn trên ngồi trước.
Bởi vì ngày mai là lễ giáo sư, buổi chiều trường học bắt đầu cho nghỉ, tổ chức cho toàn thể giáo viên đi nhà hàng lớn gần trường ăn một bữa hải sản, cho nên tiết bơi lội mỗi tuần tạm thời chuyển tới buổi chiều thứ tư.
Tình trạng của Nguyên Âm luôn luôn không có chuyển biến tốt đẹp, Khúc Thương Mang nổi danh thương yêu học trò, tự nhiên không bỏ được tiết thể dục – cơ hội tốt nâng lên thể năng của học sinh.
Nhưng là, thành tích biểu hiện của tiết bơi lội lại trực tiếp ảnh hưởng tổng điểm cuối kỳ, vắng mặt thì 0 điểm.
Không đến năm phút đồng hồ, Khúc Thương Mang dứt khoát bất cứ giá nào, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang giết tới văn phòng chủ nhiệm, trải qua một phen kịch liệt cò kè mặc cả, anh cuối cùng cũng đem quyền giảng bài tiết bơi lội cũng hãm tới trên người mình.
Tảng đá vẫn luôn đè nặng trong lòng xem như rơi xuống đất, Khúc Thương Mang thở phào một cái, lơ đãng nhìn thấy biểu tình vừa lòng lại vui mừng của giáo vụ chủ nhiệm, nhất thời quay đầu liên tục cười khổ.
Nếu không phải lo lắng thành tích Nguyên Âm bị ảnh hưởng, lo lắng Tào Chí Vĩ sơ ý dễ dàng lộ ra cái đuôi ở trong tiết bơi lội chẳng hạn, hù đến lão sư dạy bơi...
Anh đây cần bán mạng như thế sao! Đột nhiên rất muốn lật bàn a!
"Yên tâm đi tiểu Khúc lão sư, tôi đã đề cập với phó hiệu trưởng, chờ tháng sau qua thời gian thử việc, sẽ tăng tiền lương." Nói xong chủ nhiệm còn sờ sờ cái trán hói có thể đếm ra mấy cọng tóc, cười híp mắt hoa chân múa tay với anh.
Ý là —— ít nhất có thể thêm ba trăm đồng tiền.
Có ba trăm đồng tiền ấy à, hứ!
Khúc Thương Mang buồn bực, cũng không đủ tiền mua cá tươi cho Miêu Hựu.
Hiện tại giá hàng tăng cao, ba trăm đồng tiền có thể mua cái cọng lông ấy.
Thêm tiền lương cũng chỉ có tác dụng làm yên lòng, bao nhiêu tiền không sao cả, thắng ở ý nghĩa trong đó.
Từ từ, tại sao là tháng sau đã qua thời gian thử việc.
"Chủ nhiệm, thời gian thử việc của tôi không phải ba tháng sao?"
"Đây chính là đặc cách của phó hiệu trưởng, tiểu Khúc a, bằng không cậu cho là có thể mang thẻ công tác nhanh như vậy sao?"
Khúc Thương Mang: "......"
Trước kia còn nghe đồn trường học tư nhân có thể không có khuôn phép, Khúc Thương Mang còn không tin đâu, hiện tại hoàn toàn tin.
Từ trong lời nói chủ nhiệm không khó nghe ra trường học hoàn toàn bỏ quên thành tích của ban 3 rồi, đương nhiên nếu đổi lại là bất kỳ một trường công nào, đều không dám làm trắng trợn như thế.
Quá kiêu ngạo, thế nhưng một chút biện pháp anh cũng không có.
Cố chấp chống đỡ khuôn mặt tươi cười từ trong văn phòng giáo vụ chủ nhiệm cười gian ác đi ra, Khúc Thương Mang hung hăng nắm tay.
Có đôi khi nhóm sinh vật kỳ dị luôn hi vọng ở chung hòa hợp với nhân loại, thậm chí trở thành bằng hữu, đáng tiếc trong lơ đãng cự tuyệt cùng né tránh, thành ranh giới vĩnh viễn không thể vượt qua giữa bọn hắn.
Quên đi, có một số việc nhiều lời vô ích.
Gánh nặng đường xa, mỗi người lớp chúng ta còn cần không ngừng cố gắng.
Nguyên Âm không muốn vắng tiết bơi lội, quật cường từ ghế lão thấp bò lên, chuẩn bị cùng mọi người đi vào phòng thay quần áo của bể bơi.
Hai chân cậu run run rẩy rẩy cố hết sức đứng lên, cuối cùng tất cả mọi người nhìn không được, vẫn là Nhiên ra tay, cực kỳ có chừng mực dùng nhánh cây đem người đánh ngất xỉu, do bạn học Long Vương chạy trốn bằng đường thuỷ, đem cậu trở về phòng ngủ tu thân dưỡng thần.
Tào Chí Vĩ còn ngẫm nghĩ nói: "Thật sự không được, tôi sẽ phân thân, thay Nguyên Âm điểm danh."
Tiểu hòa thượng đã hấp thụ đủ oán khí đổi đi đổi lại mấy cái quần bơi như mấy miếng vải rách chắp vá thành, vẻ mặt khinh bỉ: "Cậu phải có đủ nước hoặc sương mù mới được a, tiểu Tào! Tôi nói này làm sao cậu còn theo đuổi bức ảnh đó? Tôi cũng quên hết người chết chôn dưới đất rồi!"
Tào Chí Vĩ có chút lo lắng nói: "Tôi, luyến tiếc nhị thiếu."
Tuy rằng hiện tại nội dung vở kịch thật cẩu huyết, hoại tử logic, nhân vật sụp đổ, hết thảy đều hướng tới phương hướng phát triển không thể dự tính mà đi, nhưng là từ nhỏ đã bắt đầu theo đuổi a, không phải dễ dàng có thể buông.
Nhìn ra có gợi ý mới, nhịn không được muốn đi chà!
"Tiếp tục chà liền băm đuôi ra!" Tuy rằng mỗi lần hắn đều uy hiếp mình, nhưng hiệu quả rất nhỏ.
Đầu bóng lưỡng bất đắc dĩ lắc lư cái đầu, cái thứ phân thân bằng nước kia, căn bản chỉ là truyền thuyết xa xôi được chứ, ngay cả Long Vương đều không thể làm ra đâu.
"Tôi cảm thấy, chuốc thuốc mê cho giáo viên còn hữu hiệu hơn cái phân thân vớ vẩn kia."
"Nói cũng đúng."
Tóm lại, binh đến tướng chặn, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp xử lý giáo viên dạy bơi!
Ngoại trừ Nguyên Âm và lớp trưởng Nhiên mỗi lần trình diện điệu thấp, 13 người còn lại khác đã sôi nổi thay xong quần bơi, tập hợp tại bể bơi trong nhà của trường.
Tuy rằng Tào Chí Vĩ rất muốn cởi bỏ cái quần sát mông nhảy vào trong nước vui sướng bơi vài vòng vùng vẫy đuôi, tuy rằng Long Vương rất muốn chui xuống đáy bể bơi ngủ một giấc, thư giãn gân cốt... Tuy rằng... Tuy rằng...
Nhưng mà... Nhưng mà...
Tào Chí Vĩ véo bắp đùi mình, nghiêm khắc cảnh báo mình cần nhẫn nhịn! "Tào Chí Vĩ mày là con gấu!"
Long Vương thì dứt khoát đeo miếng che mắt lên, mắt không thấy lòng yên tĩnh.
Bằng không cậu thật sự sợ mình nhịn không được, ầm một cái chui vào trong nước, khôi phục long thân rong chơi.
Thực khổ bức, nhìn thấy nhiều nước như vậy, còn không nên dùng hai cái đùi ra vẻ đáng thương.
Đột nhiên, Lý Long Vọng linh quang chợt lóe: "Bằng không, chúng ta dứt khoát đánh ngất xỉu lão thấp!"
"Mệ nó chứ —— Lão Long cậu ra tay đi, chủ ý này không tồi! Chờ đến lúc trước khi tan học cứu tỉnh!"
"Cậu ấy, đi canh cửa đi, vạn nhất người vào đến cửa rồi thì sao?"
"Hoặc là tôi dùng thuật cách không phong kín cửa!"
"Nhiệm vụ đánh ngất giao cho ai?" Lý Long Vọng vui sướng khi người gặp họa, hoàn toàn không chú ý tới trong đội ngũ đột nhiên có thêm hai người.
Một là lớp trưởng Nhiên đã thay xong quần bơi màu xanh nhạt, lộ ra thân hình hữu lực, vân da rõ ràng.
Mà người kia, thì khiến cả lớp không tự chủ được kẹp chặt cúc hoa.
"Ai muốn đánh ngất tôi?" Khúc Thương Mang nhíu mày thật sâu, mặc quần bơi nhỏ màu đen trường học thống nhất phát cho giáo viên, kháp chặt eo, tựa tại cạnh cửa không biết nghe đã bao lâu.
Thân thể trải qua vô số lần gột rửa bởi canh thần quả tiên, khí chất trắng thuần trong veo làm cho người ta có xúc động quỳ lạy, nhìn gần có thể cảm giác chạm vào làn da có cảm xúc tốt đẹp cỡ nào.
Nhất là hai điểm đỏ bừng mê người trước ngực, hơn nữa trong lúc vô tình anh bày ra tư thế lười nhác, đã hình thành một phong cảnh tự nhiên tươi đẹp.
Làm cho nhiều... bạn học chính trực "thanh niên trai tráng mạnh khỏe", lăn lộn hầu kết theo bản năng.
Tuy rằng gầy, nhưng là trắng che trăm xấu lời này tuyệt đối không giả.
Lão thấp cũng quá trắng rồi, dáng người thon gầy nho nhỏ có thể coi như yêu kiều khả ái, cằm hơi nhọn (V-line), do lúc thay đồ có tắm rửa một chút, sợi tóc ướt át dán chặt lấy da đầu, vài sợi còn ôm sát hai má, làm nổi bật gò má vô cùng mịn màng...
Không kỳ quái tại sao mỗi đêm Miêu Hựu luôn bị đánh, mà vẫn cố chấp leo lên giường canh lúc anh ngủ chiếm tiện nghi nữa chứ.
Vài cái nhánh cây hợp thời "Bộp bộp bộp" đánh tỉnh mấy đứa háo sắc ngợp trời, máu mũi chực phun, sau lưng đều hiện ra dấu roi đỏ rõ rành rành.
Một đám đau đến hốc mắt chua xót, lại còn cố gắng mỉm cười, không để lão thấp nhìn ra dị thường.
Khúc Thương Mang cũng không biết ý nghĩ của những đứa học sinh này, căm giận bất bình nhìn một đám ít nhất cũng cao hơn mình một cái đầu.
Nguyên Âm cao bằng mình vắng mặt, Khúc Thương Mang đột nhiên có ý muốn bỏ của chạy lấy người. *
*Nguyên văn: phất tay áo chạy lấy người
Quào quào! Mấy đứa cao giỏi lắm sao?
Các bạn học ban 3 vô tội bị trừng dữ dội.
Có điều mọi người quên mất một thứ, lão thấp tại sao lại xuất hiện ở nơi này!
"Tập hợp!" Khúc Thương Mang sắc mặt lạnh xuống, cũng không tới gần, đương nhiên khoảng cách cũng không quá xa: "Nghỉ, nghiêm! Hiện tại điểm danh."
"Khụ —— "
"Khụ khụ —— "
"Khụ khụ khụ —— "
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ —— "
"Đồ đần!" Bạn học thi ma vương bạt đầu tiểu Quang đầu một cái: "Cậu sai rồi đầu đất."
Tiểu Quang đầu Vương Diệu Quang che cái gáy bị đánh hồng, rưng rưng rống to: "Đau răng không được hả? Cậu cho rằng tôi nguyện ý khụ nhiều lần như vậy chắc?"
Khúc Thương Mang: "......"
Mỹ nhân họa bì bị thái tử gia "chiếm tiện nghi" thổn thức: "Cậu xác định là đau răng chứ không phải đau họng không?"
Tiểu hòa thượng giận trừng mắt: "Tôi đau toàn thân cậu quản được tôi à!"
Hứa Chính Tư Cơ cười đáng khinh: "Đau hoa cúc sao?"
Tiểu hòa thượng tức đến sắc mặt đỏ lên: "Cút —— "
Lão thấp sắc mặt âm trầm: "Tất cả im miệng cho tôi, hiện tại khởi động chạy quanh bể bơi!"
"Dạ ——" ai dám kêu rên? Đều thành thật bắt đầu chạy lạch bạch.
"Kỳ Kỳ bước ra khỏi hàng."
"Lão thấp?" Kỳ Kỳ mặc quần bơi kim loại, cũng không biết làm sao biến ra, phía trước còn có khóa kéo, đầu khóa kêu "đinh đương" theo từng bước chân cậu.
"Ặc... Khụ, thân thể của em bơi lội không thành vấn đề sao?" Thân thể Kỳ Kỳ hẳn là khắp nơi toàn tài liệu bằng kim loại, gặp nước có bị tổn hại linh kiện không?
Kỳ Kỳ ấm áp trong lòng, lần đầu tiên có người quan tâm kỹ càng với mình như vậy: "Không sao lão thấp, chỉ cần không cởi khóa là có thể bơi lội bình thường."
"Ừ, vậy em đi đi, chớ miễn cưỡng." Khúc Thương Mang yên tâm lại, dứt khoát thả Kỳ Kỳ đi theo người trong lớp chạy cùng nhau, chuẩn bị hoạt động.
Kỳ Kỳ khom người chào anh, chạy nhanh ra ngoài.
Nhìn thấy các nam tử hán chạy từng vòng từng vòng không ai thở dốc, Khúc Thương Mang đột nhiên hơi chờ mong đại hội thể dục thể thao mùa thu của trường học.
Thời anh đến trường, trong lớp hàng năm lấy đệ nhất đếm ngược. Hiện tại làm giáo viên có thể kỳ vọng một chút người trong lớp có thể không chịu thua kém?
"Lão thấp."
"Làm sao vậy?" Khúc Thương Mang vừa quay đầu lại, phát hiện Nhiên chẳng biết lúc nào đứng ở phía sau mình.
Không chú ý dưới chân trượt một phát, theo bản năng anh bắt lấy vật gì đó ổn định thân mình, hai tay vung lên, kết quả bắt được cánh tay cường tráng của Nhiên.
Trời đất như đảo lộn, anh đã bị Nhiên ôm vào lòng.
Khúc Thương Mang biến sắc, đột nhiên mặt hồng đến dọa người.
"Nhiên... ưm..."
"Lão thấp làm sao vậy?" Bộ dáng thống khổ của người trước mắt khiến lòng mình đau xót, Nhiên dứt khoát bế kiểu công chúa người ta lên, nhánh cây xúc tu sau lưng rục rịch múa may quay cuồng.
Chợt nghe Khúc Thương Mang cứng rắn thốt lên: "Chân, trật..."
Lúc này, những nhánh cây sớm có ý định rục rịch chờ phân phó, rốt cuộc không an phận bò lên mắt cá chân bóng loáng, lực đạo vừa phải lượn lên trên.
Nhiên: "......"
Khúc Thương Mang: "......"
Lúc này cả đám chạy vòng quanh, sôi nổi che mặt tỏ vẻ nói: "Chúng tôi đều không có nhìn thấy gì hết."
"Thời tiết hôm nay thật đẹp! Trăng thật tròn!"
"Lá lá lá, la la la, tôi bán trà dưa leo hoa cúc!"
"Ai hát?"
"Đánh hắn!"
"Các huynh đệ lên!"
3.Lời editor:.Thời gian trong truyện có lẽ tôi bị hỗn loạn thế nào ấy, cứ thấy sai sai... kiểm tra lại cho thuận mà vẫn băn khoăn, nguyệt là tháng thiên là ngày đổi đúng thứ tự rồi mà.-.
Rõ ràng trong mấy chương đầu có một câu ai đó nói với bạn Nguyên Âm:"Đây là năm 2012, không phải năm 2512"
-_-? Đi tra lịch đổi ngày âm sang ngày dương không khớp.-.
Ngày dương lịch là Thứ Hai 10 – 9 – 2012 là ngày 25 tháng 7 năm 2012 âm lịch. Theo Can chi: Ngày Giáp Tuất Tháng Mậu Thân Năm Nhâm Thìn
Theo truyện: thứ 3- khai giảng, thứ 6- hội lớp, Chủ nhật đáng ra là ngày trăng tròn 15 QAQ, thứ 2 ngày 10/9 là ngày Nhà giáo? Mà rằm tháng 7 ở Việt Nam cũng là ngày xá tội vong nhân, lễ Vu Lan, bên Trung còn có truyền thuyết ma quỷ gì đó thì cũng không rõ lắm.
Rồi thứ 4 dạy bơi là lúc nào QAQ
Thôi cứ coi ngày tháng là vậy đi *chui vào góc trồng nấm*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...