Lão Thấp Của Tôi

Thứ Hai đột kích.

Đối với các giáo viên Nguyên Hưng mà nói, ngày này mỗi tuần chính là đặc thù nhất trong cuộc sống.

Bởi vì yêu cầu đầu tiên tham gia nghi thức kéo cờ chính là ăn mặc chỉnh tề, các giáo viên nhất định phải mặc vào đồng phục trường học phát, quần đen, sơ mi trắng, còn có một cái nơ màu sắc đặc biệt tươi đẹp như Conan.

Các học sinh cũng phải mặc đồng phục, của nam sinh là quần vàng nhạt, áo sơ mi ngắn tay màu trắng, nữ sinh là váy dài vàng nhạt, áo sơ mi ngắn tay màu trắng có dải nơ màu xám khéo léo thắt trên cổ áo.

Tối hôm qua Kỳ Kỳ lưu tại phòng lão thấp, ở dưới sự "tri kỷ khai đạo" của lão thấp dần dần lâm vào ngủ say.

Mơ mơ màng màng tựa hồ còn nghe được lão thấp tận tình khuyên bảo... Lần sau nếu gặp lại phần tử phạm pháp mang theo ác ý, tuyệt đối không thể nhân từ nương tay...

Trong ký túc xá giường lớn duy nhất nhường cho học sinh, lão thấp mặc dù ở trên ghế sa lon chịu đựng một đêm, nhưng buổi sáng lúc thức dậy trạng thái tinh thần phi thường không tồi, từ lúc Miêu Hựu chiếm được hai con cá có thể nhìn ra, tâm tình Khúc Thương Mang cũng rất tốt.

"Trù, chủ nhân..."

"Đừng gào khóc, nhóc kiêng ăn tôi sẽ đem cá cho Kỳ Kỳ."

"Ăn, em ăn!" Miêu Hựu bởi vì thân hình cao lớn cho nên chỉ có thể mặc áo khoác tắm của lão thấp, hắn ôm cá thẳng đến ban công, sợ bị thu hồi, tốc độ ăn cơm nhanh như bay.

"Lão thấp, em trở về phòng ngủ đổi đồng phục."

Thứ Hai buổi sáng trường học thực nghiêm khắc, người không mặc đồng phục sẽ bị điểm danh phê bình trong nghi thức kéo cờ.

"Được, đi đi." Xem thời gian, anh cũng nên chuẩn bị xuất phát.

Đây là lần đầu tiên Khúc Thương Mang mặc chế phục của giáo viên, lúc trước báo lên là size L, kết quả hàng về tới tay mới phát hiện, quần hơi bó, sau khi mặc vào cứ sát bên người, thậm chí anh hoài nghi nếu như mình ngồi xổm xuống, đường chỉ sau mông có thể bục hay không...

Cuối cùng, Khúc Thương Mang bại bởi cái quần cùng cái nơ cute, cứ như vậy căng thẳng mặc vào đi đã, nghĩ thầm chẳng qua ở trong trường học chú ý một chút, chờ đến buổi trưa không có tiết học tìm một chỗ đổi quần đi.

Khi anh đi đến cửa trường học, đụng phải Đường Suất tinh thần phấn chấn đang cầm cặp công văn, Khúc Thương Mang kinh ngạc phát hiện, Đường Suất không có mang cái nơ ngây thơ kia.

Đường Suất nói: "Xác thực mà nói, vật này các giáo viên cũng sẽ không đeo đâu, tiểu Thương, cậu có thể bỏ nó xuống được rồi đấy."

"Hóa ra là như vậy." Khúc Thương Mang căn bản không đợi đến văn phòng, lập tức tháo nơ.

Mình cuối cùng trông cũng bình thường, khóe miệng anh nhẹ nhàng nhếch lên.

Lại không chú ý tới lúc này, Đường Suất vốn đang muốn nói cái gì đó khơi mào không khí, ánh mắt thẳng tưng chiếu vào cặp mông mềm mại đầy đặn, theo khe mông thẳng xuống, là cặp chân tuyệt đẹp được bó sát.

Ôi mẹ nó chứ... Vậy mà chưa từng phát hiện, cái bộ chế phục giáo viên ngu ngốc này được cậu ấy mặc vào lại mang cảm giác hấp dẫn nhường ấy?


Tiểu Thương, cậu muốn làm cho người phạm tội sao?

Lại hướng lên trên, sau khi lấy nơ xuống cúc áo sơ mi trắng tinh tùy ý mở ra hai nút, cổ áo nề nếp cũng không loạn, nương xuống phía dưới xem, từ độ cong hầu kết, một đường nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo.

"Tôi, tôi... Tôi không được! Tiểu Thương, Đường ca có việc gấp, một mình cậu đi trước đi."

"A?"

Không đợi Khúc Thương Mang kịp phản ứng, Đường Suất đã bịt mũi trốn chạy nhanh như chớp.

"Lão thấp buổi sáng tốt lành!"

"Lão thấp sớm!"

"Mọi người sớm." Khúc Thương Mang không hiểu ra sao, vừa đi vừa nhận được rất nhiều lời chào hỏi han ân cần.

Khúc Thương Mang cho là hiệu quả của chế phục, tuần trước anh luôn luôn mặc thường phục, đi đường bị người hiểu lầm thân phận là học sinh cũng nên.

Nhưng vì sao ngay cả một học sinh lớp mình cũng chưa gặp được đây?

Khúc Thương Mang đi vào văn phòng, khởi động máy tính cho toàn bộ giáo viên trước, tưới các bồn hoa trên cửa sổ, thay đổi hai cái túi rác, lúc này mới đi vào trong phòng học.

Tới phòng học, sắc mặt Khúc Thương Mang cũng không quá tốt.

Bởi vì trong phòng học, chỉ có ba người.

Một người là Nhiên, tự nhiên không cần phải nói, lớp trưởng cho tới bây giờ đều là tới sớm hơn so với lão thấp, Khúc Thương Mang không có gì ngoài ý muốn.

Người kia là Kỳ Kỳ mặc đồng phục nữ sinh, làm Khúc Thương Mang có chút đau đầu là đứa nhỏ này lại mặc lại nữ trang.

"Kỳ Kỳ, sao lại thế này?"

Kỳ Kỳ cực kỳ hờ hững ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú chưa trang điểm lên: "Lão thấp, em không có đồng phục nam sinh."

Khúc Thương Mang: "Nhưng..."

Kỳ Kỳ: "Không có việc gì, lão thấp, chỉ mặc một ngày không có vấn đề gì." Mặt khác: "Lão thấp thầy xem... em không mang ngực giả."

Khúc Thương Mang xoa nhẹ huyệt thái dương: "Được, tôi đã nhìn ra, em đừng nhấc áo lên nữa."


Kỳ Kỳ: "A, mắt thầy thật tốt."

Khúc Thương Mang: "..."

Kỳ Kỳ: "Đúng rồi lão thấp, quần lót của em quên ở nhà thầy."

Khúc Thương Mang: "..."

Tốt lắm, bởi vì câu này, tầm mắt hai người còn lại trong lớp kia thống nhất chiếu trên người Khúc Thương Mang, một là Nhiên, nguyên bản luôn đắm chìm trong sách vở, vô thanh vô tức nhìn lên. Người kia là kẻ vừa chiếm được một quyển sách bài tập, mải miết khắc khổ, làm hết đề tháng sau siêu nỗ lực – Nguyên Âm.

Nguyên Âm là một kẻ đến từ tương lai, Địa Cầu năm trăm năm sau, khi mọi người quá dựa dẫm vào tài nguyên, vì sinh tồn mà tự phá quê hương thành mảnh nhỏ, bởi vì cậu ta nhặt được một món đồ cổ kỳ lạ mà quay về thời đại hiện tại.

Dù đã trải qua rất nhiều sự tàn khốc cùng thống khổ người bình thường đều không thể lý giải, nhưng không thể không nói, Nguyên Âm có lối suy nghĩ hình thức gần gũi nhất với người hiện đại.

Nguyên Âm kinh ngạc: "Kỳ Kỳ, cậu qua đêm ở nhà lão thấp sao?"

"Ừm, lão thấp vô cùng..." Kỳ Kỳ dừng một chút, tốc độ đại não nhanh chóng vận chuyển nghĩ ra từ ngữ của nhân loại: "Lão thấp thực săn sóc, thực ôn nhu."

Nguyên Âm há to miệng.

Ngoài ý muốn được học trò "khích lệ", Khúc Thương Mang đỏ mặt lên: "Khụ, về chuyện này, chờ toàn bộ mọi người trong lớp đến đủ tôi sẽ nói sau. Nguyên Âm em đang làm đề gì vậy?"

Khúc Thương Mang đi tới phía dưới lớp, đối với cậu học sinh luôn bài xích mình, anh sẽ không buông tha cơ hội trao đổi này.

Hiếm thấy là Nguyên Âm chỉ hơi hơi khẩn trương, đã không còn vẻ chán ghét cùng bất mãn rõ rệt như lúc ban đầu nữa.

Khúc Thương Mang âm thầm kinh ngạc, nhưng diện vô biểu tình:"Là bài này? Sách luyện đề rất kinh điển, có điều đáp án đằng sau có chỗ không tỉ mỉ chi tiết, nếu có cái gì không rõ, lúc nào em cũng có thể hỏi tôi."

"Thật sự?" Nguyên Âm đối Khúc Thương Mang có nhận thức mới, biết anh không giống như những kẻ làm chủ nhiệm ngu ngốc trước đây thu được ưu đãi liền chẳng thèm quan tâm lớp mình nữa. Nhưng do sĩ diện ngại mất mặt, lúc này lão thấp chủ động bắt chuyện, cậu tự nhiên cũng không muốn buông tha cơ hội hòa hợp như vậy: "Đề này... Khụ, xem mà không hiểu đáp án."

Nói đến cùng, chỉ là một đứa nhỏ có tâm phòng bị người xung quanh quá nặng mà thôi.

Khúc Thương Mang cảm thấy vui vẻ, dứt khoát ngồi ở cái bàn phía trước Nguyên Âm, giúp cậu phân tích quá trình một cách đơn giản, Nguyên Âm cũng không phải củi mục, gợi ý một chút liền biết liên hệ các điều kiện của bài tập, phi thường lưu loát làm ra đáp án.

"Cảm ơn lão thấp." Nguyên Âm cầm chặt cây bút, nhỏ giọng nói.

Khúc Thương Mang chỉ làm như mình cái gì cũng không nhận ra: "Ừ, không có việc gì, nền tảng của em rất vững chắc, những điều kiện này thực ra là bẫy nhỏ nhiễu loạn, kỳ thật vẫn không ly khai công thức cơ bản."


"A... Cái kia..."

"Làm sao vậy?" Khúc Thương Mang đang lật trang sách bài tập, chỉ cho Nguyên Âm các điểm trong hình học, cho nên không thấy được ánh mắt có chút lo lắng của cậu, càng không phát hiện, các bạn nhỏ trong lớp bất tri bất giác, cũng đã đến đông đủ từ lúc nào.

"Lão thấp buổi sáng tốt lành!"

"Chào buổi sáng lão thấp!"

"Lão thấp!"

Thanh âm nhao nhao đồng loạt, giống như tiếng sấm.

Khúc Thương Mang hết sức mê mang ngẩng đầu, bọn nhỏ đến đây lúc nào?

Tiểu lão thấp nhỏ gầy đường nét cơ thể lại đẹp đến bất ngờ, biểu tình ngơ ngác như cừu nhỏ lạc đường, lại càng làm cho những đứa con trai trong lớp thấy manh (moe) đến chết mất.

Hứa Chính là kẻ sớm đã "ôm ấp ý đồ đen tối" với lão thấp, ánh mắt lòe lòe nhìn thẳng như muốn lồi ra, nhưng đã bị mấy nhánh cây đâm chọc đến tỉnh, mà vừa lúc này tiếng chuông vang lên báo hiệu sắp đến giờ Chào cờ.

Khúc Thương Mang có chút kỳ quái về thời gian, hình như chuông sớm hơn năm phút đồng hồ?

"Tôi đi trước xem sao lại thế này, chốc lát lớp trưởng mang mọi người đi xuống, chú ý kỷ luật trong hành lang."

"Dạ."

Sau khi lão thấp xuống lầu, ánh mắt mọi người trong lớp, đều nhìn về phía người đang ngồi ở hàng cuối cùng kia.

"Lớp, lớp trưởng... chuông..."

Ánh mắt Nhiên không mặn không nhạt, cùng lúc đó nhánh cây chòng ghẹo nút bấm chuông trong phòng thu phát của trường giây lát biến mất: "Đừng quên, tối nay là đêm trăng tròn."

Rất nhiều người đều không tự giác buộc chặt thần kinh.

Đêm trăng tròn... Không nghĩ tới lại đến nhanh như vậy.

Không ít người thực lo lắng nhìn Kỳ Kỳ: "Thân thể vẫn khỏe chứ?"

Kỳ Kỳ gật gật đầu: "Tôi rất khỏe, ít nhiều nhờ có lão thấp."

Tiếp theo mọi người lại đem ánh mắt tụ ở trên kẻ đang bình tĩnh thu thập bàn học Nguyên Âm, cứ việc người này miệng độc lại nhiều chuyện, nhưng lại là bạn học cùng lớp: "Nguyên nhóc con, cậu..."

"Tôi không sao, tạm thời còn không chết được." Nguyên Âm nhìn qua thực bình tĩnh, nhưng mà đầu ngón tay run rẩy, lại tiết lộ điều gì sắp xảy ra.

Nhiên đem ba cái nhánh cây xanh mượt giao cho Kỳ Kỳ: "Tạm thời dùng dầu cây."

Kỳ Kỳ lại lắc lắc đầu: "Lớp trưởng, lão thấp dùng trái cây trên người ngài làm ra đồ vật có chút không bình thường."


Rất nhiều người đều lẳng lặng nghe, không nói gì.

Nhiên: "Cậu muốn nói cái gì."

Kỳ Kỳ: "Lão thấp, hắn hẳn là... Không phải người thường."

Cả lớp sắc mặt đều có chút vi diệu, Kỳ Kỳ a, chẳng lẽ bây giờ cậu mới phát hiện điểm ấy sao = 口 =

Người có thể đem Miêu Hựu làm sủng vật tùy ý sai bảo, sao có thể là người thường a moah!

Lý Long Vọng trở lại vỗ vỗ bả vai người nào đó: "Lý Hạo, đêm nay chúng tôi sẽ coi chừng cậu."

Lý Hạo lại lắc đầu: "Chỉ cần lớp trưởng đem tôi trói chặt lại là không sao, các cậu vẫn là trông coi Vương Kim Vũ đi, tiểu Quang đang giận dỗi cùng cậu ta, lúc này có thể hơi phiền toái."

"Còn có Vương Kim Vũ cũng thật là... Ai, quên đi, sao tôi lại có dự cảm không tốt chứ!" Thi Lương Sâm buồn bực vò đầu, mỗi lần đêm trăng tròn đến đã định trước đều là như thế này.

Trăng tròn a, đối nhân loại mà nói là cảnh đêm rất mỹ lệ, đối với lớp bọn họ mà nói, chắc chắn là một ác mộng không cách nào tránh khỏi!

Tào Chí Vĩ bất đắc dĩ vỗ bàn: "Thi Lương Sâm, còn chưa tới buổi tối đâu, cậu phát xuân cái gì! Khó chịu, cái bàn sắp bị cậu cọ đụng ngã chổng vó."

"Mẹ nó, hoa cúc ngứa tôi sẽ nói cho cậu biết sao? Cẩn thận buổi tối tôi đói khát quá mức đem cậu xơi tái."

Lý Long Vọng nghe được lời cậu ta nói, đột nhiên vui vẻ:"Hai bé thụ, ai có thể thượng ai a."

Nhân ngư tiểu vương tử vs họa bì mỹ nam công tử đều nổi giận:"Cút —— ngươi là kẻ bất lực trốn con trốn tới trường học!"

(0^◇^0) bảo (0^◇^0) hộ (0^◇^0) tứ (0^◇^0) xuyên (0^◇^0) (0^◇^0) phân (0^◇^0) cách (0^◇^0) tuyến

"Nghi thức kéo cờ học kỳ một đến đây chấm dứt, tiếp theo tổng kết, cũng tuyên bố điểm thi đua của các lớp."

Thầy giám thị đi lên cái bục nói chuyện cao cao, hắng giọng một cái, ánh mắt tạm dừng vài giây đồng hồ tia đến hàng lớp 11 ban 3, sau đó mới bắt đầu tổng kết tuần trước: "Tuy rằng chỉ có bốn ngày, nhưng là học kỳ mới đã đến đến, không thể lơi lỏng, không thể khinh thường blablabla... Tuần trước, tổng thể mà nói mọi người biểu hiện cũng không tệ, càng vượt trội chính là lớp 11 ban 3, được thầy chủ nhiệm mới Khúc lão sư nghiêm khắc yêu cầu, hiện tượng đánh nhau, đi muộn về sớm đã ngăn cản sạch, các phương diện biểu hiện rất tốt... Hiện tại tôi tuyên bố, lớp ưu tú nhất tuần là lớp 11 ban 3, điểm thi đua là ______, mời thầy chủ nhiệm đưa đại biểu lớp lên sân đấu lĩnh cờ đỏ lưu động."

Khúc Thương Mang: "..."

Đi muộn về sớm, đánh nhau?

Cả lớp: "..."

Lớp chúng ta được cờ đỏ lưu động? Xác định không phải cờ hàng sao?

Chờ đã... Thầy giám thị vừa mới nói cái gì cơ? Điểm thi đua đứng nhất?

Điểm thi đua đứng nhất = chủ trì nghi thức kéo cờ = ngay cả hội lớp đều tự làm mất mặt không cần mất mặt trước toàn trường đâu = lão thấp rất có thể lại muốn bão nổi n n n n+1= lớp trưởng, ngài có thể đưa trái cây trước lấy lòng lấy lòng lão thấp không a QAQ

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nguyện ông trời phù hộ Tứ Xuyên, đừng gây sức ép nơi đó nữa. Hôm nay là chủ nhật, liền sớm một chút, sau khi quyết định đem Cập Nhật trước tiên bố trí ở bốn giờ chiều, bằng không các ngươi tổng thúc giục thúc giục thúc giục, ta cảm giác vịt lê thật lớn. Vội hoàn này đoạn ta sẽ thêm càng, ngoan vậy, cuối tuần có hai cái cuộc thi, phỏng chừng hội đoạn một ngày đi, đã thi xong ta sẽ bổ sung, nhiều bổ một ít cho các ngươi xem vậy, đừng nóng vội a, đêm trăng tròn, đại cao – triều muốn tới!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui