Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Kỳ thực, có rất nhiều lần Trầm Hoa Tân muốn đem Tần Nặc ra uốn cong, thậm chí muốn dùng cách quấn lấy không buông. Nhưng mỗi khi cậu nhìn thấy người đàn ông này ngày thường ôn văn nhĩ nhã lại cực kỳ bận rộn trong cuộc sống thường nhật, thì cậu lại do dự.
20′ sau, Trầm Hoa Tân thành công đưa cha con Tần Nặc đến bệnh viện trung tâm thành phố.
“Thực sự cám ơn cậu, ở đây không thể để xe được, cậu về trước đi.” Nhìn sắc trời đã không còn sớm, nghĩ đến Trầm Hoa Tân còn muốn giúp mình dạy thay, Tần Nặc liền càng thêm áy náy.
“Không có việc gì, em ở đây chờ anh.” Trầm Hoa Tân nhìn đồng hồ tay một chút. “Lớp của anh tới 9h30 lận, kịp mà.”
“Cái này … Thật cám ơn! Vậy anh vào cấp cứu trước đây.” Tần Nặc lo lắng thân thể bảo bối nhà mình, cũng không khách khí với Trầm Hoa Tân nữa, ôm Tần Điển vào trong bệnh viện.
“Anh ôm bé không tiện đâu, để em đi cùng anh.” Không đợi Tần Nặc mở miệng từ chối, Trầm Hoa Tân liền mạnh mẽ xuống xe, leo qua đầu xe, đứng trước mặt Tần Nặc, cười nói: “Em thấy anh đã rối rồi, lúc này không được hoảng loạn quá, nào, tới phòng cấp cứu thôi.”
Tần Nặc ôm Tần Điển đi theo phía sau Trầm Hoa Tân, hắn đột nhiên phát hiện, học trò này của mình lại có thân thể vĩ ngạn như vậy, đứng ở trước hắn, có thể ngăn hơn phân nửa đường nhìn của hắn.
Tuy nói đã sớm biết Trầm Hoa Tân đáng tin cậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn chân chính lãnh ngộ được hiệu suất làm việc của Trầm Hoa Tân.
Trước cửa sổ đăng ký khám gấp đều đứng đầy người, Trầm Hoa Tân bén nhạy phát hiện cửa sổ khám gấp dành cho bệnh nhi, liền cầm sổ khám bệnh mà Tần Nặc đưa cho cậu, Trầm Hoa Tân đi tới trước cửa sổ đăng ký thành công lấy được số, do chỉ có mỗi Điển Điển là bệnh nhi cần phải khám gấp, nên khiến mấy bệnh nhân lớn hơn nhường chỗ vào trong “Chỗ phân chẩn dành cho bệnh nhân khám gấp” để tiến hành kiểm tra sơ bộ để phán định chẩn chứng, bỏ qua được bước chờ đợi kêu số.
Điển Điển một đường thông suốt thấy được bác sĩ khoa nhi, đo nhiệt độ cơ thể, làm một ít kiểm tra, bác sĩ cho rằng tình huống Điển Điển ổn định, chỉ là bị cảm lạnh nên phát sốt tí thôi, cho vài viên thuốc liền cho họ về.
Lúc này Tần Nặc mới thở phào nhẹ nhõm.
Ôm lấy Điển Điển sau khi kiểm tra xong đã ngủ say, Tần Nặc dùng hai mắt đầy tơ máu nhìn Trầm Hoa Tân, môi hơi cong lên: “Hôm nay thực sự rất cám ơn cậu.”
“Anh có thể nói ít lời cảm ơn chút được không?” Trầm Hoa Tân giả bộ không vui. “Khách khí như vậy, khiến em lần sau không muốn giúp anh nữa.”
“Sao được chứ? không phải là anh khách khí, chỉ là thực sự cảm thấy đã làm phiền cậu quá mà thôi.” Tần Nặc có chút ngượng ngùng.
“Nhìn anh nãy giờ cứ ôm Điển Điển miết, tay mỏi chưa? Để em giúp anh ôm cho?” Trầm Hoa Tân cẩn thận tỉ mỉ chú ý tới tay của Tần Nặc.
“Hả? Không cần không cần.”
“Xem đi, vậy mà nói không khách khí?” Trầm Hoa Tân nhíu mày.
“Cái này …”
Tần Nặc đúng là mỏi tay, “Vậy coi như lại làm phiền cậu,” Tần Nặc đưa Điển Điển vào trong lòng Trầm Hoa Tân.
“Woa, thật là trùng hợp ha, lúc này ngay tại chỗ này lại có thể gặp được thầy Tần!” Thanh âm quen thuộc từ phía sau Tần Nặc truyền đến, khiến hắn một thân đổ mồ hôi lạnh.
Trời đất! Cái này …
Đây không phải thanh âm của Chiêm Lệ hay sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...