Lão sư! Buông tha tôi đi

Chương 208:Lục thị Trần thị

Đợi đến khi tiếng đóng cửa vô tình truyền đến,cô không nhịn được nữa ngẩng lên đưa tay che mặt gục giường thất thanh khóc,cô cảm giác mình rơi nước mắt hai ngày này nhiều hơn hai mươi năm cô sống trên cuộc đời,cô trời sanh tính không phải mềm yếu hay thích khóc nhưng hai ngày qua những lời tổn thương của  hắn thoáng cái phá hủy tất cả kiên cường của cô.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của Phương Đông Thần.
“Lưu Liễm,em dậy rồi sao? Cùng nhau xuống ăn điểm tâm đi?”
Cô lúc này mới hoàn hồn,giơ tay lên lau nước mắt trên mặt lấy tinh thần nhìn Phương Đông Thần nói.
“Em còn chưa sắp xếp xong,anh đi trước đi chút nữa em xuống”
Sau đó cô bắt tay sắp xếp quần áo,đêm qua hoan ái từng chút từng chút hiện lên trong đầu,cô không biết mình làm sao rời khỏi giường,thời điểm xuống giường cả người mệt mỏi đau buốt làm cho đùi cô mềm nhũn té lăn trên mặt đất,mặc dù trên mặt đất có lót thảm dàu nhưng cô cảm thấy xương cả người đều đau,cô lần nữa rơi  nước mắt.
Cô không có xuống ăn điểm tâm,trong tình trạng này cô làm gì còn tâm trí để ăn?Phương Đông Thần thấy cô không có sức,chỉ muốn nhanh đưa cô thoát khỏi mảnh đất thị phi.
Thời điểm tới Ôn Thành cô đã kiệt sức,Hạ Vi Lương gọi điện thoại nói đến đón bọn họ,thuận tiện cảm ơn bọn họ mua đồ giúp cô,cô trực tiếp cự tuyệt,cô bây giờ chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi,không riêng gì thân thể cần nghỉ ngơi,tinh thần cũng cần nghỉ ngơi.

Với lại nửa đêm bỗng nhiên bà dì chạy đến,bụng cô thật đau hành hạ hơn nửa đêm cũng không ngủ được,ở trên giường đau lăn qua lộn lại đột nhiên nhớ đến hắn trước khi đi bảo cô uống thuốc tránh thai,giờ bà dì đã đến trong lòng cô rơi xuống một tảng đá lớn rồi lại có chút trống trải.
Ở nơi này tinh thần cùng thân thể đồng thời chịu áp lực làm cô ngủ không ngon,thế cho nên ngày hôm sau đến công ty,cô tiều tụy làm tất cả mọi người sợ hết hồn, ông chủ bọn họ vui rạo rực gọi cô và Phương Đông Thần vào phòng làm việc,sau đó thấy dáng vẻ cô không khỏi nhíu lông mày.
“Tiểu Hứa này,lần này làm cô mệt nhọc tôi cũng khó chịu!”
Hứa Lưu Liễm định nói không có gì,đã thấy ông chủ bọn họ nói.
“Như vậy đi,tôi nói xong hai đề án này cho các người,cô trở về nhà nghỉ ngơi ,hôm nay cũng không cần đến đi làm!”
Trong lòng cô rất biết ơn bởi vì cô cảm thấy mình chống không nổi nữa,cảm mạo chưa khỏe,công tác mỏi mệt,bà dì đại giá quang lâm,tâm trạng buồn bực,liên tiếp chuyện đặt lên người cô,cô cảm giác mình chưa bao giờ mệt đến như vậy.
Ông chủ bọn hộ đầu tiên khen cô và Phương Đông Thần từ Paris ôm giải thưởng lớn trở về,nói gì sau này Trung Hoà phải dựa vào hai người bọn họ, có hai người bọn họ chống Trung Hoà ông sẽ hoàn toàn không lo lắng tiền đồ Trung Hòa,cuối cùng ông lấy ra hai phần văn kiện,vẻ mặt tràn đầy chờ đợi ý hai bọn họ.
“Hai phần thiết này,một phần là Lục thị,một phần là Trần thị ,chia ra giao cho hai người các ngươi chịu trách nhiệm,làm ơn cô gắng giữ hai vị khách lớn kia,nhất là Lục thị!”
Hứa Lưu Liễm sắc mặt thoáng cái cứng ngắc,hai công ty này công ty nào cô cũng không muốn làm,bên Lục thị hắn hiện tại đã trở về trong nước nhưng cô cũng không muốn trêu chọc hắn, kể từ lần Paris trở về cô thề đời này không muốn có bất kỳ liên quan đến hắn.
Trần thị thì càng không cần phải nói,nếu như cô cầm lấy thiết kế của mình đến Trần Thanh Sở nhất định không nói hai lời ký cho cô,cô dĩ nhiên không  thiếu tình người vậy.

Nhưng hôm nay ông chủ bọn họ lại ném cho cô một nan đề thật đúng người định không bằng trời định,chẳng lẽ nói đây chính là mạng của cô? Cô khó xử nhưng cũng hiểu,công việc này cô không thể cự tuyệt.
Một là thật vất vả mới có được công việc kiến trúc sư cô không muốn mất đi,hai là ban đầu ông chủ bọn họ đã cho cô cơ hội,trong lòng cô thủy chung rất cảm kích ông,cho nên hôm nay nhìn khuôn mặt chờ đợi cùng tín nhiệm của ông,cô làm sao không biết xấu hổ nói ra hai chữ kia?
Cô còn đang do dự ông chủ bọn họ đã cười híp mắt đem phần văn kiện Lục thị nhét vào trong tay cô,
“Tôi mấy ngày trước cùng cùng quản lý nhà thầu Lục thị ccùng nhau ăn cơm,thám thính bọn họ tương đối thích phong cách thiết kế của cô,cho nên Lục thị để cô chịu trách nhiệm ,tôi đã bắt chuyện với bọn họ,với lại cô xuất sắc như vậy cho nên chúng ta làm cả hai chắc không có vấn đề!”
Hứa Lưu Liễm lúc này đâm lao phải theo lao,Phương Đông Thần có chút lo lắng nhìn cô,đối với hắn mà nói hắn nhận hết cũng không có gì nhưng cô lại khác, hắn biết giữa cô cùng Lục Chu Việt và Trần Thanh Sở dây dưa lẫn nhau,cho nên thấy cô ở thế khó xử liền cầm lấy hai phần văn kiện trong tay cô.
“Ông chủ,ông cũng thấy đấy,Lưu Liễm gần đây thân thể không tốt lắm,sợ rằng chịu không nổi đề án lớn,nếu không cả hai để tôi nhận,tuy có chúng mệt nhưng tôi sẽ đem hết toàn lực làm thật tốt!”
Ông chủ bọn họ nhìn thoáng qua sắc mặt tiều tụy của cô,đành phải gật đầu.
“Cũng được! Bất quá tiểu Hứa này,vậy cô cũng đừng trách tôi không cho cô cơ hội,tôi đây muốn cho cô lên những sân khấu lớn hơn nữa,cô nhìn xem cô hết lần này tới lần khác bị bệnh!”
Cô như trút được gánh nặng cười tươi.

“Ông chủ, cám ơn ông !”
“Được rồi,vậy em về nhà nghỉ ngơi đi!”
Ông chủ phất tay đồng ý với bọn họ,cô cảm kích gật đầu cùng Phương Đông Thần đi ra ngoài,không đợi cô mở miệng Phương Đông Thần đã cắt đứt lời cô.
“Không cần nói cảm ơn,anh biết em khó xử,em nhanh về nghỉ ngơi đi!”
Cô bất đắc dĩ cười nhìn bóng người Phương Đông Thần biến mất trong phòng làm việc,cô xoay người ra khỏi công ty. Thời điểm xuống lầu dưới cô bị ma xui quỷ khiến chạy đi mua báo,lại bị trang đầu tờ váo hấp dẫn  ánh mắt,là hình hắn cùng Ôn Phó Doanh ra khỏi phi trường.
Cô và Phương Đông Thần tối hôm qua trở về Ôn Thành,xem bộ dạng hai người kia tựa hồ sáng hôm nay mới trở về,không nghĩ tới sớm như vậy cũng có ký giả vây quanh.
Dưới tấm ảnh các ký giả đang phỏng vấn bọn họ,có hai chữ làm mắt cô chua xót.Các ký giả nói Lục thị trưởng khen không dứt miệng Ôn tiểu thư ,ý là hi vọng cô có thể trở thành nữ chủ nhân Ôn gia.Mà lần này hắn đi xa Mĩ Quốc,Ôn tiểu thư cũng ngàn dặm xa xôi đi theo làm bạn,lần này hai người cùng nhau trở về nước có phải  tính kết hôn hay đính hôn hay không?
Đính hôn,kết hôn,hai từ này khiến mắt cô đau nhói,cô có chút bối rối vội vàng nhìn xuống,muốn biết câu trả lời của hắn nhưng không thu hoạch được gì.Hắn đối với truyền thông thủy chung duy trì tác phong nhất quán:Cũng không mở miệng chứng minh.Có chuyện cũng chỉ thông qua 《 Tô 》 để công bố,trừ lần đó chính hắn ở khách sạn công bố quan hệ với cô.Các ký giả vừa hỏi tới Ôn Phó Doanh,Ôn Phó Doanh chẳng qua thẹn thùng nhìn hắn sau đó nói tất cả theo hắn an bài.Cô cầm lấy phần báo đứng ở nơi đó không rời đi,đồng thời chặn ngang người phía sau muốn mua báo,ông chủ tiệm bán báo nhìn cô như đang suy nghĩ ho khan một tiếng,cô lúc này mới hoàn hồn,sau đó xấu hổ lên tiếng xin lỗi vội vàng cầm lấy tờ báo vội vã chạy đi.
*
Lục thị.Buổi sáng,hoàn cảnh cảnh công việc bận rộn.
Lâm San Ni vừa lật xem văn kiện làm trong ngày vừa vội vã từ  phòng làm việc đi ra ngoài,vừa ngẩng đầu thấy Lục Chu Việt từ trong thang máy đi ra ,không khỏi lắp bắp kinh hải,liên tiếp hỏi rất nhiều vấn đề.

“Lục, Lục tổng? Ngài tại sao trở về rồi? Trở về lúc nào? Tại sao trở về cũng không  thông báo một tiếng,để tôi an bài tốt?”
“Sáng nay!”
Lục Chu Việt tiện tay kéo cà vạt của mình,vẻ mặt mỏi mệt đi vào phòng làm việc của mình.
“Giúp tôi pha một ly cà phê ,sau đó lại đem lịch trình sáng hôm nay đưa cho tôi xem!”
Ngày hôm qua cô ấy ngồi máy bay trở về,hắn trước đã đặt hai tấm vé,một Mĩ Quốc,một Ôn Thành,từ nay về sau không bao giờ … muốn gặp cô ấy,nhưng khi đến phi trường hắn như bị ma quỷ xui khiến đi chuyến bay về Trung Quốc.Hắn cũng không biết tại sao,hắn muốn trở về
Cho nên hắn căn bản chưa kịp báo cho Lâm San Ni hay bất luận kẻ nào,máy bay hạ cánh tài xế nhận được điện thoại liền đưa hắn trở về nghỉ ngơi,nhưng hắn vẫn kiên trì đến công ty xem một chút.
Lâm San Ni pha ly cà phê đem vào cho hắn,sau đó nhìn hắn có chút do dự không biết nên hay không nên đưa lịch trình làm việc cho hắn xem.
“Cái kia. . . . . . Lục tổng. . . . . .”
Sáng hôm nay tầng cao nhất hoạt động chính là thảo luận vấn đề chọn nhà thiết kế nào của Trung Hoà tham gia công trình,mà tên nhà thiết kế được in ba chữ to Hứa Lưu Liễm trong tài liệu,cô cho rằng hắn hiện tại không muốn nhìn thấy cái tên này.
“Sunny,cô từ lúc nào trở nên ấp a ấp úng?”
Lục Chu Việt  nheo lại con ngươi sắc bén, Lâm San Ni khẽ cắn môi đem tài liệu đưa cho hắn,hắn nhìn một tờ sau lập tức trầm mặc lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui