Chương 206: Anh uống say
Mắt cô đã rưng rưng nhưng cắn chặc hàm răng quật cường chịu đựng,hắn nhếch môi cầm một cup khác đưa Phương Đông Thần sau đó kết quả người chủ trì ngay sau đó bảo bọn họ phát biểu cảm nghĩ,Phương Đông Thần nói muốn ưu tiên phái nữ để cô trả lời trước,cô hít một hơi thật sâu ép chua xót trong lòng khó khăn mở miệng.
“Cám ơn người cho tôi cơ hội này cám ơn người sau lưng ủng hộ tôi——”
Cô nói đến đây thoáng cái nghẹn ngào nói không được nữa,bởi vì … một khắc đứng ở nơi này được toàn bộ thế giới nhìn vào cô mới phát hiện thì ra cô có được tất cả đều là hắn cho,phần vinh quang bây giờ,cuộc sống giàu có yên tĩnh trước đó, thậm chí trở lại thời điểm trước đó ở trung học đệ nhị cấp cô đau khổ vì Trần Thanh Sở rời đi cũng chính hắn buộc cô tĩnh lại.
Là hắn giúp cô trải qua những khó khăn trên đường đời,là hắn chăm sóc lúc cô ngã bệnh,là hắn cứu cô trong lúc cô đau khổ nhất.Nếu như không có hắn cũng sẽ không có cô ngày hôm nay.
Nhưng tại sao thời điểm cô hát hiện hắn là người quan trọng trong đời cô,hắn lại nói hắn từng yêu cô?
Cô nghĩ tới đây khổ sở đến muốn ngồi chồm hổm khóc lớn một trận,nhưng cô không thể cô biết nơi này là trường hợp nào,nhưng cô thật không nói ra lời,Phương Đông Thần ở bên cạnh nhìn cô tâm trạng thất khống,vội vàng chạy đến đỡ lấy eo cô,lễ phục cô lộ vai hắn không thể làm gì khác hơn đưa tay đặt lên eo cô sau đó ngắn gọn nói mấy cảm tưởng sau đỡ cô đi xuống.
Sau lễ trao giải có một bữa tiệc chúc mừng,đối mặt với ống kính truyền thông cô chỉ có thể vừa rơi nước mắt vừa lấy tinh thần giải thích ình.
“Xin lỗi,tôi quá kích động được giải thưởng này nên có chút không kìm được”
Trường hợp này bởi vì kích động mà rơi nước mắt đó là chuyện thường xảy ra,cho nên các ký giả không có truy cứu. Chỉ có chính cô biết,trong lòng cô vì sao đau đớn,nhìn qua thấy hắn và Ôn Phó Doanh tự nhiên hào phóng trò chuyện với nhau,cô cảm thấy tim bị xé rách từng mảnh.
Phương Đông Thần thấy cô như vậy,quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông cách đó không xa thở dài nói với cô.
“Anh đưa em về trước?”
Cô có chút hoảng hốt gật gật đầu,theo Phương Đông Thần cùng nhau ra ngoài. Thời điểm chờ xe đến cô nghe trong đại sảnh truyền đến tiếng hoan hô, rũ mắt xuống cúi đầu lẩm bẩm.
“Đông Thần,em thật khổ sở,có phải em rất không hiểu chuyện,khi hắn yêu em em không biết quý trọng,để giờ mất hắn em mới. . . . . .”
Phương Đông Thần cũng không biết nên mở miệng thế nào an ủi cô .
“Nếu như em muốn khóc,bờ vai của anh sẽ cho em mượn!”
Trên đời có thể hành hạ người chính là tình yêu,hắn yêu cô nhưng cô yêu người khác.
Lúc Lục Chu Việt phía sau đuổi theo ra tới,đã thấy cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Phương Đông Thần,hắn hừ lạnh một tiếng xoay người trở về đại sảnh, sau đó một ly tiếp một ly rượu.
Sau khi trở lại khách sạn Phương Đông Thần vẫn không yên lòn,cô giương cao khóe miệng để hắn yên tâm.
“Vừa rồi anh cho em mượn bả vai để khóc giờ tâm trạng em đã tốt,anh không phải có hẹn với người khác sao? Nhanh đi đi,thật vất vả mới đến được Paris. . . . . .”
“Được! Vậy em cũng sớm nghỉ ngơi,đừng quên sáng mai chúng ta phải ngồi máy bay về nước!”
Phương Đông Thần dặn dò cô mấy câu sau mới rời đi.
Cô trở lại gian phòng,lẳng lặng lấy dây truyền trên cổ cùng một ít trang sức xuống,sau đó cẩn thận đặt vào trong hộp,cô có chút tự giễu nghĩ,làm sao trả lại cho hắn đây? Lúc trả lại cho hắn không biết có bị hắn chê cười nữa không?
Vật này tuy hắn tặng nhưng cô không thể lấy,thứ nhất. . . . . . quá quý trọng, thứ hai. . . . . . Chính hắn cũng đã nói,quan hệ bọn họ chỉ là từng yêu,nói chính xác hơn bọn họ là người xa lạ,cô làm sao có thể lấy món đồ mắc vậy ?
Rút đi lễ phục,tẩy trang,cô ngâm người trong bồn tắm lớn nhắm mắt lại để mình bình tĩnh lại.Nhưng thời điểm cô vứt bỏ tất cả ầm ĩ bên ngoài đi,trong đầu bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ đáng sợ: Hứa Lưu Liễm,mi đã yêu hắn,vậy mi có dám đi vãn hồi không?
Bất quá cô mới nảy lên ý nghĩ ,đã nghe bên ngoài truyền đến thanh âm binh binh có người gõ cửa,cô vội vàng từ bồn tắm ra ngoài lau khô thân thể mặc quần áo vào,cô cảm thấy người bên ngoài cửa chắc chắn không phải Phương Đông Thần, Phương Đông Thần từ trước đến giờ ôn hòa mà tiếng gõ cửa lúc này giống như muốn phá hỏng cánh cửa.
Từ lỗ nhỏ cô nhìn ra bên ngoài,người bên ngoài quả nhiên không phải là Phương Đông Thần mà là Lục Chu Việt! Bàn tay cô đặt tay vặn cửa trên không khỏi do dự, nhất là thấy sắc mặt hắn khó coi,cô lại càng không có dũng khí đối mặt hắn.
“Hứa Lưu Liễm,mở cửa nhanh! Anh biết em ở bên trong!”
Chất giọng không vui của hắn truyền đến,cô co rúm lại nghe hắn nói tiếp
“Chẳng lẽ em muốn người cả tầng lầu nghe anh gọi em sao? Mở cửa!”
Hắn vĩnh viễn biết nhược điểm của cô ở đâu,cô quả thật không muốn bị người toàn bộ tầng lầu nghe được hắn và cô dây dưa không nõ nên mở cửa,chỉ là cô mới vừa nới lỏng khóa cửa hắn đã xông vào,sải bước đi thẳng vào trong phòng,một thân mang theo mùi rượu.
Cô hoàn toàn không nghĩ hắn cậy mạnh xông vào,cau mày hỏi hắn.
“Anh làm gì?”
Hắn tìm tòi hết cả căn phòng cô sau mới hừ lạnh một tiếng quay đầu lại nhìn cô
“Xem trong phòng em có giấu đàn ông hay không!”
“Anh ——”
Cô tức trừng hắn,vừa định mắng hắn lại gửi thấy trên người hắn truyền đến mùi rượu,liền đè ép hỏa của mình quay đầu ra ngoài tay chỉ ra cửa.
“Anh uống say,nếu như không có chuyện gì xin mời rời đi!”
“Anh say?”
Hắn lạnh lùng hỏi ngược lại cô một câu,tiến lên một bước ép cô đến bên tường,trong giọng nóivừa có chê cười vừa có chứa tức giận.
“Em cảm thấy anh uống rượu say mới có thể làm ra chuyện này sao?”
Hứa Lưu Liễm không muốn gây lộn với hắn vào lúc này,cô tối nay bị hắn tổn thương đã đủ hơn nữa cô cũng chưa hết cảm,lúc này bị hắn ầm ĩ cảm thấy sắp nhịn không được,liền nhìn xuống đất mở miệng
“Em hơi mệt,nếu anh không có việc gì xin mời đi trước,a —— ưm——”
Lời cô còn chưa nói hết đã hoảng sợ mở to mắt,bởi vì hắn bỗng nhiên nắm hai vai cô cúi đầu xuống cắn môi cô hung hăng hôn,hơi thở hắn mang theo rượu đỏ tinh khiết và thơm khuấy lấy ngọt ngào trong miệng cô,cô bối rối bất lực vùng vẫy,hai tay theo bản năng đẩy hắn ra.
Hai tay hắn trợt xuống bắt được hai tay cô hơi chút dùng lực đã thành công đem tay đưa lên trên tường,sau đó tìm môi cô không chút khách khí tiếp tục tàn sát bừa bãi,vừa nãy hắn nhìn dáng vẻ cô phục tùng rũ mắt lãnh đạm đã nổi giận,không khống chế được trực tiếp cúi đầu ngăn chận cánh môi lạnh lùng khép khép mở mở.
Không nghĩ đến càng hôn càng muốn ngừng mà không được,hắn đã lâu không có nếm mùi vị cô? Chia tay ba tháng,hơn nữa khoảng thời gian lúc trước hai người quan hệ tan vỡ ầm ĩ muốn ly hôn,hắn đã sắp quên cảm giác hôn một người ngọt ngào cùng vui vẻ ra sao,giờ phút này hôn cô hắn mới phát hiện mình khát vọng cô khát vọng đến cả người đau .
Bàn tay to có chút khẩn cấp mở rộng áo ngủ dò xét đi vào,tay bắt lấy hai vú mềm mại đẫy đà xoa nắn,thân thể to lớn tiến lên một bước ép cô sát vách tường cùng cô chặc chẽ tiếp xúc,làm cho cô cảm nhận rõ hắn đang muốn cô đến cỡ nào.
Hứa Lưu Liễm bị các động tác liên tiếp của hắn khiến cho toàn thân run rẩy,nhưng cô không phải vui vẻ mà là khổ sở tức giận ,hắn không phải nói bọn họ hiện tại chẳng qua từng yêu thôi sao,hắn không phải đã có bạn gái xinh đẹp sao? Vậy hắn tại sao có thể không chịu trách nhiệm muốn làm chuyện này với cô?
Cho nên nghĩ tới đây cô không khỏi mở miệng cắn mạnh vào hắn,hắn nhất thời bị đau buông lỏng cô ra,môi sưng vù cau mày tức giận nhìn chằm chằm cô,nhưng thân thể không có bỏ qua cho cô,vẫn cùng cô chặc chẽ dán hợp chung một chỗ,cứng rắn nóng rực chọc vào bụng làm cô muốn gào thét.
Nhất là nghĩ đến hắn cùng Ôn Phó Doanh cũng đã làm những chuyện thân mật như vậy,trong mắt cô kìm không được bị lây chán ghét, trong mắt rưng rưng nhìn chằm chằm hắn.
“Lục Chu Việt,chúng ta đã ly hôn,anh không thể đối với em như vậy!”
Hắn hai tròng mắt cứng lại chăm chú nhìn cô,một cái chớp mắt cũng chưa từng dời đi,tựa hồ cố gắng muốn nhìn thấu cảm xúc trong mắt cô,hắn muốn nhìn xem trong mắt cô có một tia khát vọng hắn nhớ thương hắn,nhưng hắn nhìn thấy chỉ có tức giận cùng chán ghét,hắn nản lòng ôm cô lạnh lùng cười.
“Ly hôn thì thế nào? Lục Chu Việt muốn một phụ nữ còn quan tâm thân phận họ ra sao ư?”
“Anh——”
Cô bị lời thô tục của hắn chọc giận đến một câu đều nói không ra,hắn tiếp tục vung khóe môi cười lạnh,
“Dù sao anh trong mắt em đã là người hèn hạ vô sỉ không chừa thủ đoạn nào,vậy anh cũng không ngần gắng lên người một tội danh mới,ít nhất như vậy em sẽ hận anh,sẽ vĩnh viễn nhớ được anh ——”
“A ——!”
Tiếp theo hắn nghiến răng nói xong,cô đau hét lớn một tiếng bị hắn ôm lên thô lỗ vứt mạnh trên giường,cô vùng vẫy muốn đứng dậy đã bị hắn từ phía sau lưng ôm lấy,thân thể của hắn từ phía sau phủ lên người,hôn vành tai của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...