Chương 190:Mệt mỏi quá
Hắn sau khi nói xong liền buông ra cổ cô,lần này hắn buông tay trong động tác mang theo chán nản nói không ra lời còn có thương tâm tuyệt vọng, hắn nhìn sang ánh mắt bình tĩnh của cô,ánh mắt hắn bình tĩnh tựa hồ đang nhìn một người xa lạ không quen biết,dáng vẻ này của hắn để Hứa Lưu Liễm cảm thấy xa lạ và sợ hãi,cô có chút bất an co rúm lại,hắn cuối cùng không nói gì đứng dậy phất tay áo rời đi.
Còn lại một mình cô thất thần ngã ngồi trên mặt giường lớn khách sạn mặt rơi đầy nước mắt.Giống như vì con họ vừa mới chết,hoặc vì tình cảm dây dưa giữa bọn họ rốt cuộc đi tới cuối,cũng giống như cô thoát khỏi giam cầm của hắn,lúc này ngay cả chính cô cũng không hiểu nổi cô rốt cuộc suy nghĩ gì.
*
Mà Lục Chu Việt vừa rồi vẻ mặt còn bình tĩnh sải bước ra khỏi phòng cô,sau khi cửa phòng đóng lại trên mặt nhất thời một mảnh đau lòng,bước chân cũng càng lúc càng nhanh,càng lúc càng nhanh,hai thủ hạ thấy hắn vậy cũng bị làm cho sợ đến ngẩn người không dám tiến lên,hắn đưa tay túm lấy chìa khóa xe một người trong đó xông ra ngoài.
Giờ này khắc này,hắn khẩn cấp cần một một nơi phóng thích đau khổ trong lòng.
Hắn chật vật vọt tới bãi đậu xe khách sạn,mở cửa xe chán nản ngồi trong xe,hai tay hắn siết chặt tay lái phía trước,trên mu bàn tay nổi đầy nổi gân xanh hắn cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân đè nén đau lòng,một lúc sau hắn đầu tựa vào trên tay lái,phát ra một tiếng trầm thấp và đau đớn nhưng ngay sau đó lại là tiếng khóc thê lương.
Hắn đau quá đau đến không chịu nổi nữa,không chỉ cô quyết tâm bỏ đi con bọn họ còn nữa cuối cùng hắn đã bật thốt hai chữ ly hôn.Kiên trì lâu như vậyhắn rốt cục thấy mệt mỏi,rốt cục vẫn phải chủ động buông tay. Hắn không bỏ cũng không có khí lực tiếp tục,cũng không có khí lực lại một lần nữa bị cô tổn thương.
Hắn lần đầu tiên cảm thấy những năm gần đây tình cảm hắn dành cho cô thật sự sai lầm,lần đầu tiên hoài nghi năng lực mình,ba mươi năm qua cuộc đời hắn chưa bao giờ thất bại như lần này,ngay cả năm đó Lục Phương Đình không cho hắn tiền học phí để cho hắn tự sanh tự diệt ở Mĩ Quốc hắn cũng không cảm thấy thất bại như bây giờ, ngay cả ban đầu hắn hai bàn tay trắng ở Mĩ Quốc tạo dựng Lục thị cũng không có thất bại,mà hôm nay tất cả đều được cô gái Hứa Lưu Liễm để hắn nếm thử.
Trái tim hắn đã chết,hắn sẽ không yêu ai nữa,cũng không để ai đến tổn thương hắn nữa.
*
Vì không để ình có một chút hối hận,ngày đó liền ngồi máy bay trở về Ôn Thành,thời điểm máy bay đáp xuống Ôn Thành đã là nửa đêm,khi Trác Thính Phong ở phi trường thấy vẻ mặt tiều tụy của hắn mà giật mình,trong đám bọn họ Lục lão đại luôn là người bình tĩnh nhất,giờ đây hắn cảm giác lão đại thoáng cái già đi rất nhiều.
Đợi Lục Chu Việt ngồi vào trong xe ,sau đó Trác Thính Phong nghiêng đầu hỏi.
“Lão Đại, đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Chu Việt không trả lời hắn,chỉ nhắm mắt lại nặng nề tựa tại trên ghế dựa nói.
“Tìm một chỗ uống vài chén!”
Bất quá mặc dù hắn cái gì cũng không nói,Trác Thính Phong từ ngữ khí và nét mặt hắn phát giác những thứ gì.
Bởi vì Đường Dục Hàn cùng Diêm Hạo Nam sau khi tham gia hôn lễ đều tự mình trở về địa bàn của mình,chỉ còn lại một mình Trác Thính Phong,cho nên dù hiện tại nửa đêm canh ba,lão Đại nhà hắn tâm trạng không tốt,hắn cũng phải phụng bồi.
Ai nói mượn rượu giải sầu buồn càng thêm buồn,lời này thể hiện ở trên người Lục Chu Việt càng thêm rõ ràng,mấy chén rượu mạnh xuống bụng Trác Thính Phong cảm thấy hắn không bớt buồn,ngược lại vẻ mặt càng thêm đau đớn,hắn nhớ dạ dày yếu ớt của người kia vội vàng ngăn lại ly rượu trong tay hắn,
“Lão Đại,anh có gì cứ nói,không phải chị dâu nhỏ chọc anh tức chứ?”
Không nghĩ đến mới nhắc tới Hứa Lưu Liễm vẻ mặt hắn luôn nhu hòa trở nên dữ tợn,đưa tay hất bàn tay cản ly rượu kia ra nhìn chằm chằm hắn tàn bạo mở miệng,
“Từ hôm nay trở đi,không được nhắc tên người phụ nữ này trước mặt ta,một chữ cũng không được!”
Hắn từng chữ từng câu đều nói quyết tuyệt lạnh như băng,còn Trác Thính Phong ở bên cạnh lo lắng,chỉ thấy hắn ngửa đầu một ngụm uống cạn sạch một ly Kê Vĩ Tửu được xưng rượu mạnh nóng nhất trong quán này,sau đó đứng dậy cất bước đi ra ngoài,song,hắn đi không có mấy bước bỗng nhiên chân mềm nhũn thân thể cao lớn thẳng tắp ngã xuống,Trác Thính Phong trong cơn say tỉnh lại,hoảng sợ chạy đến đỡ hắn.
Kết quả cuối cùng,cách hơn nửa năm sau Lục Chu Việt lần nữa bởi vì say rượu phải nhập bệnh viện,bất quá lần này tình trạng của hắn tương đối nghiêm trọng, dạ dày tổn thương cộng thêm tổn thương trong lòng,hai bút cùng vẽ mặc dù hắn đường đường là nam nhi bảy thước,cũng bởi vì … đả kích trí mạng mà bệnh nặng.
Đường Dục Hàn sau khi nghe ở trong điện thoại liên tiếp than thở,
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,đến nỗi làm lão Đại bị thương nặng như vậy?”
“Không biết,cũng không dám hỏi,đêm hôm đó cũng giận giữ nói sau này không được nhắc đến chị dâu nhỏ một chữ cũng không!”
Trác Thính Phong rất buồn khổ nhíu một đôi lông mày,Đường Dục Hàn và Diêm Hạo Nam thì khỏe,ở phía xa không nhìn thấy trạng thái mỗi ngày làm người ta lo lắng của Lục Chu Việt.
“Sau này một chữ cũng không được nhắc đến chị dâu nhỏ?”
Đường Dục Hàn suy nghĩ những lời này, sau đó do dự mở miệng,
“Tiểu Trác Tử,cậu nói đi. . . . . . Có phải . . . . . Lão Đại đã ly hôn với chị dâu nhỏ rồi?”
“Làm sao có thể?”
Trác Thính Phong không hề nghĩ ngợi liền gạt bỏ đề nghị của hắn,
“Lão Đại khổ cực lắm mới giữ được cô ấy,tại sao có thể nói buông tay là buông tay!”
Người khác có lẽ không biết,những năm này hắn vẫn cùng hắn ở Ôn Thành,từ ban đầu vào trường hắn làm lão sư cho đến bây giờ,những năm này hắn đối với Hứa Lưu Liễm một lòng một dạ,hai chữ ly hôn này không thể nào xảy ra trên người Lục Chu Việt .
Bất quá Trác Thính Phong mới vừa cúp điện thoại Đường Dục Hàn xoay người vào phòng bệnh Lục Chu Việt,đang ở ngoài phòng bệnh thấy Lục Chu Việt nói chuyện với luật sư,hắn trong lòng nảy lên một loại dự cảm xấu,vội vàng bước nhanh tới nói chuyện với Luật sư,sau đó hỏi hôm nay mục đích ông tới đây.Luật sư hữu lễ cười.
“Lục tiên sinh bảo tôi viết một phần hiệp nghị ly hôn,tôi tới đưa hắn xem qua!”
Trác Thính Phong sững sờ đứng im tại chỗ,thật đúng là để cho Đường Dục Hàn nói trúng,chẳng qua rốt cuộc vì sao?
*
Sau khi Lục Chu Việt bỏ đi ngày thứ hai Hứa Lưu Liễm trở lại Ôn Thành,trở lại cô liền tìm Hạ Vi Lương mướn giùm cô một căn hộ nhỏ ở chung tâm chợ,Hạ Vi Lương đã tính ở lại Ôn Thành,một nhà trọ nhỏ rất thích hợp với cô gái đơn độc như cô ở.
Hạ Vi Lương lái F0 của mình vui vẻ đi phi trường đón người bệnh về,sau khi nghe nói cô bỏ đứa con Hạ Vi Lương chẳng qua mím môi trầm mặc một hồi,sau đó nhìn cô lẳng lặng nói.
“Có lẽ quan hệ giữa hai người vô phương cứu chữa,đứa bé này quả thật không nên tới thế giới này!”
Làm một trong những người đứng xem,cô đã sớm nhìn thấu giữa bọn họ hiểu lầm nặng nề,mà cô trời sanh tính cố chấp hơn nữa hắn lại quản quá mức,còn cô thì không nền móng tình cảm với hắn,nếu như lúc này sinh ra một đứa con cô không trốn được,hắn không buông tay,cho dù cố gắng ở chung một chỗ cũng chỉ có hai bên càng thêm đau khổ,đến cuối cùng hai bên đều tổn thương.
Có lẽ tách ra hai người khôi phục quan hệ bình thường,tỉnh táo suy nghĩ lại đoạn tình cảm này,mới có thể suy nghĩ đoạn tình cảm này quan trọng hay không,dĩ nhiên đối với Lục Chu Việt mà nói nhất định là quan trọng,nhưng đối với cô mà nói quả thật cần thời gian suy sét.
Về chuyện bỏ đứa con cô chỉ trầm mặc,cô cảm thấy cô không có tư cách giải thích chuyện kia,dù sao đó là chuyện giữa cô và Lục Chu Việt,là con hai người bọn họ giữ lại cũng được bỏ đi cũng được,bất quá đó là đứa con này không có duyên với bọn họ mà thôi.
Hứa Lưu Liễm nước mắt thoáng cái chảy xuống,cong người năm trên ghế sofa nhỏ đau đớn khóc,thật ra sau khi xảy ra việc này cô cũng chịu áp lực tâm lý rất lớn, Hạ Vi Lương vội vàng tới đở cô đi vào phòng ngủ.
“Đừng khóc đừng khóc,tớ lúc trước viết tiểu thuyết có tra qua tài liệu,nói là phụ nữ sau khi sinh cùng sanh con ở cữ đều quan trọng giống nhau, cần điều trị cùng tu dưỡng thật tốt,nếu không sẽ còn mầm bệnh !”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...