Chương 133:Ngọt ngào xen lẫn đau lòng
Buổi trưa Hứa Lưu Liễm mới ra phòng làm việc tính cùng Lâm San Ni đến phòng ăn,lại thấy hắn tựa tại cửa thang máy chờ cô,cô có chút buồn bực,
“Buổi trưa có người mời ăn cơm sao?”
Lên được vị trí này của hắn,đương nhiên có nhiều người tranh nhau nịnh bợ hắn,bởi vì buổi tối luôn hẹn không được hắn,cho nên thật nhiều người đổi thành hẹn buổi trưa,cô nhớ được hôm nay dường như có ông chủ tập đoàn khác hẹn hắn cùng ăn trưa .
“Thôi,không muốn đi!”
Hắn nhìn cô miễn cưỡng nói,cô không thể làm gì khác hơn mở miệng hỏi,
“Vậy ngài buổi trưa ăn gì,nếu không tôi bây giờ sẽ đặt cho ngài?”
Quả thật là ông chủ lớn,có thể tùy tiện tựu từ chối lời hẹn.
“Cùng đến phòng ăn ăn chút gì đi “
Hắn xoa xoa trán, giơ tay lên ấn thang máy,cô chạy tới gạt tay hắn,
“Không phải chứ? Anh muốn cùng đến phòng ăn?”
“Xin anh đấy,anh không có việc thì đến dự mấy buổi tiệc lớn đi chứ đến phòng ăn xem náo nhiệt làm gì!”
Hứa Lưu Liễm sắp hỏng mất,cô dám cam đoan hắn vào phòng ăn tuyệt đối sẽ ngồi cùng cộng thêm làm nhiều việc mập mờ với cô, điều này cũng thôi đi, cô hiện tại lo lắng chính là nếu hắn vào phòng ăn sẽ khiến mọi người náo động,đám phụ nữ kia sẽ chẳng quan tâm ăn cơm chỉ lo nhìn hắn.
“Sợ anh đến phòng ăn vậy sao? Không phải lại muốn cùng tên Phương Đông Thần làm chuyện gì nữa chứ?”
Lục Chu Việt nheo mắt để sát vào cô,thật ra hắn cũng rất ghét đến phòng ăn,ánh mắt những cô gái kia quả thật làm cho hắn phiền,nhưng hắn còn cách gì,không phải vì quan tâm cô sao,không cho những nam nhân viên nhìn chằm chằm kia ngồi chung.
Hắn vừa nhắc tới Phương Đông Thần Hứa Lưu Liễm liền hiểu trong lòng hắn nhỏ nhặt,không khỏi tức giận trừng hắn,
“Lục Chu Việt,anh thật vô vị!”
Hắn vẫn nhếch môi cười như hồ ly giảo hoạt nói,
“Vậy em cho anh chút phúc lợi đi,cho chút phúc lợi anh liền không đi!”
Hứa Lưu Liễm thật hận không được cho hắn một đấm,đánh nát nụ cười trên mặt hắn,bây giờ đang bên ngoài phòng làm việc,hơn nữa hiện tại đã đến giờ tan sở Lâm San Ni tùy thời đều có thể đi ra ngoài,hắn lại yêu cầu cô như thế,cô mặc kệ hắn,hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Ngang hông bỗng nhiên bị lực mạnh kéo lại,cô không kịp tránh né đã bị hắn ôm vào trong ngực,làn môi ấm áp theo sát phủ lên,đem tiếng thét chưa kịp tràn ra miệng toàn bộ ngăn trong cổ,sau đó quấy chiếc lưỡi đinh hương ép cô và hắn răng môi cùng múa.
Thật ra thì Lục Chu Việt không có từ chối bữa tiệc kia,bất quá vừa lúc gặp cô đi ra ngoài cho nên muốn trêu chọc cô,thấy cô giận hắn cũng không muốn trêu chọc cô nữa, nhưng suy nghĩ muốn hôn cô trong đầu lúc một khắc cô xoay người thoáng cái điên cuồng phát sinh,cho nên hắn không để ý có bị bắt gặp hay không,vươn ra cánh tay ôm cô vào lòng hôn lên.
Lúc Lâm San Ni từ trong phòng làm việc đi ra nhìn thấy chính là một bức ảnh triền miên lưu luyến,hắn ôm cô gái ấy thật chặc trong ngực thâm tình hôn cô,trên khuôn mặt anh tuấn tất cả đều là say mê cùng vui vẻ,thậm chí còn có mơ hồ kích tình,hơi thở ham muốn,hắn như vậy ngay cả cô ở bên cạnh hắn nhiều năm cũng chưa bao giờ thấy qua.
Cô chậm rãi lui trở về lại không cẩn thận đụng phải văn kiện góc bàn,một đống lớn văn kiện rầm rầm rơi lả tả xuống,cô vội vàng xoay người lại nhặt,một giọt nước mắt lộp bộp một tiếng rơi xuống tờ giấy trắng tinh,cô dùng sức hít hít lỗ mũi,phải trước lúc người bên kia phát hiện cô phải giấu đi nước mắt,sau đó dùng những văn kiện khác đắp lên trang giấy dính nước mắt cô.
Cô rút lui không phải bởi vì thua,mà là bởi vì cô đã hiểu.
Mà người bị Lục Chu Việt nghiêm túc ôm vào trong ngực hôn choáng váng đầu hoa mắt Hứa Lưu Liễm đột nhiên nghe tiếng động,lập tức lúng túng đẩy hắn ra, thấy Lâm San Ni đang khom lưng ở nơi đó nhặt văn kiện cô vội vàng chạy tới giúp cô ấy,Lâm San Ni lúc này đã biến mất tất cả cảm xúc,nhìn cô dịu dàng nói,
“Cám ơn!”
Hứa Lưu Liễm rất lúng túng, Lâm San Ni mới vừa rồi nhất định thấy hắn hôn cô,nghĩ tới đây khuôn mặt đỏ hồng,quay đầu lại căm tức nhìn chằm chằm tên đầu xỏ khuôn mặt như không xảy ra chuyện gì.
Lục Chu Việt làm bộ như không thấy ánh mắt của cô,giơ tay ấn nút thang máy thản nhiên nói,
“Các người đi ăn đi,tôi đi ra ngoài!”
Sau đó như không có chuyện gì bước vào thang máy rời đi,Hứa Lưu Liễm giận đến muốn hộc máu.
Đỏ mặt cùng Lâm San Ni vào phòng ăn,mới vừa vào liền nghe được có người đang gọi cô,
“Hứa Lưu Liễm,một lát đến mua cơm rồi ngồi bên này!”
Cô giương mắt nhìn sang phát hiện là Phương Đông Thần,cô liền nhớ tới tên bá đạo kia tính lên tiếng cự tuyệt,nhưng không đợi cô mở miệng, Phương Đông Thần đã nói,
“Tôi thật ra đã đến sớm giành nơi tốt cho cô,quá nhiều người đoán chắc không dễ tìm được nơi tốt,ngồi ở đây được rồi!”
Phương Đông Thần nhiệt tình như vậy cô nhất thời không thể cự tuyệt,mua cơm xong ngồi xuống bên đó,Lâm San Ni biết điều đi qua đám người ngồi bàn khác,ngồi ở chung quanh Phương Đông Thần đều là nam đồng nghiệp cùng phòng thiết kế,mọi người mập mờ cười nhìn cô,cô không thể làm gì khác hơn chào hỏi với bọn họ,bọn họ kéo dài thanh âm cười đáp lại cô,
“Tiểu mỹ nữ,chào cô——”
Phương Đông Thần nhìn ra cô lúng túng liền không vui trừng bọn họ, bọn họ lúc này mới im lặng,Hứa Lưu Liễm lễ phép nói cám ơn,
“Cám ơn anh giúp tôi giành chỗ!”
“Lưu Liễm,hai chúng ta đều là bạn học trung học đệ nhị cấp đồng,em không cần quá khách khí!”
Phương Đông Thần cười ôn hòa ,nụ cười của hắn có loại ma lực để người an tâm,giống như làn gió ấm áp mùa xuân,Hứa Lưu Liễm trong lòng vốn có nhút nhát thoáng cái tiêu tán.
Hai người coi như vừa vui vẻ ăn vừa trò chuyện,đến thời gian ăn được một nữa,Phương Đông Thần bỗng nhiên muốn nói lại thôi,
“Lưu Liễm,em. . . . .”
“Chuyện gì?Anh muốn nói chuyện gì?”
Cô không hiểu lắm nhìn Phương Đông Thần,Phương Đông Thần nhíu mày giống như cố lấy hết dũng khí mới mở miệng,
“Em và Trần Thanh Sở. . . . . . Hiện tại thế nào?”
Sắc mặt của cô hiện lên tối tăm rất rõ ràng,rũ mắt xuống nhìn cơm trong chén không nói chuyện,Phương Đông Thần nhất thời hiểu mấy phần, vội vàng giải thích
“Không có gì,tại tôi nghe cậu ấy trở về,nên hỏi một chút. . . . . .”
Lần trước họp mặt tại Ôn Thành hắn không có tham gia,cho nên không biết Trần Thanh Sở làm chuyện gì,càng không biết cô và Trần Thanh Sở đã đến mức độ nào, hắn chỉ muốn biết cô phải quen lại Trần Thanh Sở,nếu như bọn họ không tiếp tục liên hệ thì hắn quyết định thật tình theo đuổi cô.
“Chúng tôi. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm hít một hơi thật sâu ép đi chua xót trong lòng,giương mắt nhìn Phương Đông Thần nhàn nhạt cười,
“Đã không có bất kỳ liên quan rồi!”
Phương Đông Thần lông mày nhíu lại càng sâu,mặc dù cô vừa cười vừa nói những lời này nhưng cười vô cùng miễn cưỡng.Hắn không biết Trần Thanh Sở tổn thương cô sâu không,hắn chỉ biết nhìn cô cười buồn,tim của hắn rất đau,hắn âm thầm nghĩ,nếu có một ngày cô có thể thuộc về hắn,hắn nhất định không cho cô chịu chút xíu ủy khuất.
Bởi vì Phương Đông Thần nói đến Trần Thanh Sở,nên Hứa Lưu Liễm cảm thấy ăn bất kỳ món nào cũng không có vị,vội vã ăn vài ngụm rồi nói tạm biệt với Phương Đông Thần,Phương Đông Thần ảo não thở dài,biết vậy hắn nên trước cẩn thận hỏi thăm các bạn học mới quyết định,nếu biết trước nhắc tới Trần Thanh Sở cô sẽ đau khổ như vậy,hắn thà chết cũng sẽ không nói .”Ơ ơ,Đông Thần,cậu có phải có ý với Hứa thư ký không?”
Mấy đồng nghiệp của hắn thấy Hứa Lưu Liễm đi,lại thấy hắn ảo não,ầm ĩ vây quanh hỏi hắn.
Hắn vốn tâm phiền ý loạn,hôm nay bị bọn họ vừa hỏi thì càng phiền,bỗng nhiên đứng dậy bình tĩnh nói,
“Tôi chỉ có ý với cô ấy,tôi còn yêu thầm cô ấy sáu năm!”
Sau đó phất tay áo rời đi,để lại mọi người bị lời của hắn làm kinh sợ.
Phương Đông Thần thuộc loại người khiêm tốn ôn hòa ,cho nên quan hệ giữa các đồng nghiệp vô cùng tốt,hắn bỏ đi tất cả mọi người không có buồn, ngược lại cao hứng giùm hắn,bọn họ luôn cảm thấy trong lòng hắn cất giấu một người,chẳng qua không nghĩ tới hắn cuối cùng đã chờ được quả thật không uổng thời gian.
Hứa Lưu Liễm trở về phòng làm việc của mình không khỏi cảm thấy phiền não,bắt đầu mở máy vi tính liều mạng việc,cô muốn dùng việc này tới xua đuổi lo lắng trong lòng,nhưng bất kể cô làm ình bận rộn ra sao,trong lòng vẫn buồn bực cộng thêm xao động bất an,trong đầu không ngừng hiện lên ba chữ Trần Thanh Sở.
Thật sự không có cách nào,cô không thể làm gì hơn đành đứng dậy đi pha một chung trà để uống,hắn vừa mới ăn trưa về từ trong thang máy ra,dường như thấy sắc mặt cô không tốt,hắn hơi nhíu mày rậm đi tới đưa tay muốn sờ mặt cô,trong miệng còn nói,
“Tại sao ăn một bữa cơm sắc mặt lại khó coi như vậy?”
Song,tay của hắn còn chưa chạm được mặt cô,đã thấy trong mắt lướt qua một tia bài xích,sau đó cô thoáng cái né tránh,hắn vươn tay ra cứng ngắc dừng lại giữa không trung,hồi lâu hắn mới trầm mặt thu hồi tay mình, Hứa Lưu Liễm đã nhận ra không khí đè nén,vội nói nhanh,
“Em không sao!”
Sau đó cằm chung trà của mình đi lại phòng làm việc,Lục Chu Việt khẽ nheo mắt nhìn nơi cô biến mất hồi lâu,sau đó thu hồi tầm mắt cất bước trở về phòng làm việc của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...