Tỉnh Tinh không may mắn như vậy, phụ nữ nên sức cũng yếu. Ngay khi tàu bắt đầu một đột chao đảo mới, Tỉnh Tinh liền chật vật ngã xuống.
Tư thế ngã lại còn rất khó coi lăn tới gần chân bọn họ.
Cung Phàm, “…”
Tỉnh Phi, “…”
Tỉnh Tinh nỗ lực bò dậy, nhưng thử mấy lần cũng không thành công.
Tỉnh Phi nắm lấy cánh tay Cung Phàm, hỏi, “Anh, còn chị ta thì sao?”
Cung Phàm lười nhìn Tỉnh Tinh, “Kệ cho cô ta lăn đi, không cần quan tâm!”
Cung Phàm nhỉn ra bên ngoài một chút, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, từng hạt từng hạt rơi xuống biển rộng, bên tai vang lên tiếng sấm rền. Liếc mắt một cái, độ cao của sóng biển càng ngày càng tăng. Tàu như sắp bị lật ngược. Sắc mặt Cung Phàm rất khó nhìn, “Phi Phi, em đợi ở chỗ này không được di chuyển!”
Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm cởi dây thừng trên cổ tay, cầm lấy tay anh không chịu buông, quát to, “Anh muốn đi đâu?!”
“Tìm vài thứ! Thuyền sắp lật rồi!” Cung Phàm hét, Tỉnh Phi nghe không rõ, hai tay ôm chặt lấy eo Cung Phàm không cho anh đi. Cung Phàm hôn nhẹ trán cậu, gỡ cánh tay của cậu ra, đem tay còn lại của cậu quấn vào cột trụ.
“Anh làm gì đó!” Tỉnh Phi không ngừng giãy dụa.
Cung Phàm nhìn thấy cậu căng thẳng bất an, ghé vào lỗ tai cậu nói lớn, “Ở đây chờ anh!” Tỉnh Phi còn không kịp nói chuyện, Cung Phàm đã chậm rãi di chuyển, anh đem trọng tâm cơ thể hạ xuống thấp nhất. Mặc dù như thế thân thể anh vẫn là bị sự rung lắc của tàu làm ảnh hưởng.
Tỉnh Tinh hiện tại giống như một quả bóng cao su, tuy không chết, nhưng đúng là sống không bằng chết.
Tỉnh Phi cũng không dễ dàng, không có Cung Phàm làm chỗ dựa, cậu bị lung lay va đập khắp nơi, cảm giác ngũ quan cũng sắp bị va cho bằng phẳng luôn.
Điện thoại di động cầm không chắc, Tỉnh Phi cũng không quan tâm đến việc quay phim nữa, đôi mắt chỉ tập trung vào Cung Phàm.
Cung Phàm đi xuống khoang tàu, Tỉnh Phi chỉ còn nhìn thấy đầu của anh, bên ngoài không có chỗ bám, một con sóng lớn ấp đến, che mất đỉnh đầu Cung Phàm, sóng lớn như giặc cướp xông tới, giày Tỉnh Phi ướt đẫm, có mấy con cá bị sóng đánh đang nhảy tới nhảy lui trên tàu.
Trong giây phút Tỉnh Phi nhìn thấy đỉnh dầu Cung Phàm bị nhấn chìm, cậu cảm giác như trời long đất lở.
“Anh —— “
Sau đó không có ai đáp lại. Thế nhưng Tỉnh Phi không dám từ bỏ, từ bỏ chính là chấp nhận. Lại một cơn sóng lớn nữa kéo tới, so với lần trước thì cơn sóng này còn mạnh hơn, không ho he một tiếng đã mang đi rất nhiều linh kiện trên tàu cùng xuống biển.
“Anh ơi! Anh Phàm ——” Tỉnh Phi không chịu được rốt cuộc cũng gào khóc, cậu giãy dụa để giật sợi dây thừng do Cung Phàm buộc.
“Anh!” Tỉnh Phi không cam lòng gào lên, sóng lớn lại một lần vọt tới, Cung Phàm không ở bên cạnh, cậu rốt cục cũng biết đến uy lực của bão là như thế nào.
Phía chân trời mây đen ngùn ngụt, mặt biển như miệng quái thú đang gầm gào, tiếng gió bị tiếng sấm lấn át.
Cung Phàm buộc một nút chết, so với Tỉnh Tinh còn chuyên nghiệp hơn, Tỉnh Phi giãy mãi không ra. Sóng lớn lần lượt ập vào khoang tàu, Tỉnh Phi bị kéo ngã sấp xuống.
“Phi Phi!”
Tỉnh Phi từ trên sàn tàu chật vật bò lên, nước mắt trên mặt đã sớm bị nước biển thay thế. Cậu mờ mịt cố chấp nhìn chiếc cửa nho nhỏ kia. Trên thế giới luôn có rất nhiều kỳ tích, tại sao không thể phát sinh trên người cậu dù chỉ một cái?
Tỉnh Phi tan nát cõi lòng gọi, “Anh —— “
Âm thanh mới vừa gọi ra, liền bị sóng biển nuốt hết. Tiếng sấm tại vang lên bên tai. Trong đầu Tỉnh Phi vang lên một câu nói, khi không có ai thương yêu cưng chiều, ngươi lúc đó rất mạnh mẽ, mạnh mẽ mà lại yếu đuối. Cậu không để ý tới sấm sét, không để ý tới sóng biển, tất cả những thứ này cũng không còn là gì ở trong mắt cậu nữa. Trời tối sầm…
“Phi Phi. Ôm chắc… Cây cột…”
Tỉnh Phi ngẩn người, giống như nghe thấy tiếng của Cung Phàm. Nhưng nước mắt ấm áp nơi khóe mắt không lừa dối cậu, Cung Phàm vẫn còn bên cạnh mình.
Cung Phàm vươn đầu lên. Tỉnh Phi vui mừng đến mức gào thét loạn xa, bên ngoài khoang tàu, xa xa một cơn sóng lớn lại ập đến. Tim Tỉnh Phi thắt lại, như bị người khác bóp ở trong lòng bàn tay, đè ép, đè ép, mãi đến khi không còn một giọt máu…
“Anh, lên đây nhanh! Lên đây!” Tỉnh Phi như người điên sợ hãi rít gào, âm cuối còn mang theo run rẩy và khản đặc. Đầu óc trống rỗng, cậu đã quên mất Cung Phàm đã trói cậu vào cột, cậu phát điên muốn chạy về phía Cung Phàm, lại bất lực đứng yên một chỗ, nửa bước khó đi.
“Anh —— “
Cung Phàm liếc nhìn Tỉnh Phi, anh lảo đảo bò lên trên khoang tàu, mọi thứ trong khoang thuyền đều bị sóng biển đánh trôi tứ tung, Cung Phàm cố gắng bò thật nhanh chóng, đóng lại cánh cửa nhỏ kia, sóng biển đụng vào trên cửa, thân tàu hơi ngửa ra sau, Cung Phàm không thể khống chế bị lăn về phía sau.
Cơn sóng này qua đi, ngoài khơi thoáng khôi phục yên tĩnh, giống như đang ấp ủ làn sóng tiếp theo. Đúng lúc cho Cung Phàm thời gian. Cung Phàm từ dưới đất bò dậy, toàn thân anh đều ướt đẫm, trên tóc còn có một vài con cá nhỏ, anh cầm thiết bị cứu hộ đi tới bên người Tỉnh Phi. Tỉnh Phi như một chú cún con, cọ, liếm Cung Phàm, Cung Phàm hôn lên trán cậu một cái.
“Có sợ hay không?” Cung Phàm cởi dây, thân tàu lại bắt đầu lắc lư.
“Sợ…” Tỉnh Phi xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một mảnh đen thui, giống như nơi này đã không phải là trái đất, bọn họ lạc tới một nơi xa lạ, mọi thứ ở đây đều vượt qua sự khống chế của con người.
Ánh mắt Cung Phàm tối tăm không rõ, anh hôn Tỉnh Phi một cái, “Sợ thì ôm lấy anh.”
Tỉnh Phi ôm Cung Phàm, phát hiện toàn thân anh cũng đang run rẩy giống như mình. Cung Phàm tròng vào người cậu một chiếc phao cứu hộ, “Lúc ở phía dưới anh cũng rất lo lắng em sẽ bị sóng đánh trôi mất. Thế nhưng nghĩ em đã được anh trói vào cột không thể rời khỏi anh, nhưng mà anh vẫn không nhịn được lo lắng.”
Tỉnh Phi nghe xong, lại bắt đầu không nhịn được đau lòng.
“Anh ơi…”
Tỉnh Phi được xoa dịu sau khi sợ hãi, ý thức mới bắt đầu quay trở lại, nhìn thấy mình được mặc thêm phao cứu hộ, cậu giãy dụa.”Anh, anh mặc nó đi. Sau đó buộc tay chúng ta lại với nhau. Anh trôi tới đâu, liền kéo theo em tới đó. Như vậy sẽ vĩnh viễn không xa rời nhau.” Tỉnh Phi mê mang nỉ non bên tai Cung Phàm.
Cung Phàm nhìn cậu một chút hắn, sau đó ôm lấy, “Em mặc phao cứu hộ. Anh buộc hai tay chúng ta lại với nhau, lúc đó em trôi đi đâu đều mang anh tới đó, như vậy em sẽ không còn sợ hãi nữa.”
Lời Cung Phàm nói giống như tiên tri, vừa dứt câu, từng đạo từng đạo sấm rền lại vang lên bên tai, lỗ tai Tỉnh Phi ù cả đi, ong ong, cái gì cũng nghe không rõ ràng. Bên ngoài cửa sổ vẫn như vậy, mãi đến tận khi cậu và Cung Phàm ngã về sau, cậu mới ý thức được lần này sóng biển còn ập tới lạnh lùng hơn, nó như muốn che trời lấp biển, cắn nuốt mình và Cung Phàm, cũng cắn nuốt cả thuyền tàu.
…
Cảm giác mát mẻ trên mặt khiến Cung Phàm dần dần tỉnh lại, bên tai có tiếng chim hải âu tiếng kêu. Anh mở mắt ra, nhìn thấy bầu trời xanh lam, giống như mới vừa được gột rửa.
Đau đớn trên thân thể khiến Cung Phàm khôi phục tỉnh táo, anh ngồi dậy thật nhanh, nhìn dây thừng trên cổ tay, lại nhìn cánh tay ở đầu dây bên kia, trắng nõn, không có huyết sắc. Anh nhìn về phía xuồng cứu hộ. Tỉnh Phi đang trôi nổi trên mặt nước, ngủ say như một đứa trẻ.
Cung Phàm bơi qua ôm lấy cậu, run rẩy hôn lên môi cậu. Ngay khi cơn sóng to kia ập tới, anh đã mang theo Tỉnh Phi nhảy khỏi khoang tàu…
“Phi Phi?” Cung Phàm dùng râu cọ cọ lên khuôn mặt Tỉnh Phi, tuy nhiên Tỉnh Phi đã lâm vào hôn mê.
Cung Phàm ôm eo cậu, quan sát xung quanh một chút, dây thừng quấn ở trên một tảng đá, cho nên nửa người anh cũng bị tấp lên bề mặt tảng đá, nên anh chỉ bị ngất chứ không chết đuối. Cách đó không xa hai người có một bãi cát. Bên trên có cây cọ, cây dừa, nhìn thế nào cũng thấy khốn cùng.
Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi một chút, bước xuống nước, mở ra dây thừng bị cuốn. Tỉnh Phi còn chưa tỉnh lại. Cung Phàm mang theo cậu bơi về phía bãi cát gần đó. Tuy rằng khoảng cách không xa, nhưng vì cỏ biển quá dày đặc cản lại cũng làm cho khoảng cách ngắn ngủi trở nên vô cùng khó khăn.
Cung Phàm cảm giác thể lực của mình bắt đầu giảm xuống nhanh chóng, anh quay đầu lại nhìn Tỉnh Phi, lại bắt đầu trượt đi.
Không biết trải qua bao lâu, Cung Phàm nhìn bầu trời càng ngày càng nắng chói chang, chim hải âu càng ngày càng nhiều. Gió thổi hiu hiu. Cung Phàm lại chẳng còn sức để cảm thán gió thổi rất sảng khoái.
Mang theo Tỉnh Phi lên bờ. Cung Phàm nằm ở trên bờ cát thở dốc từng ngụm, lồng ngực phập phồng kịch liệt, anh nhìn xung quanh một chút, xung quanh đều là biển, bọn họ có vẻ đã trôi tới một đảo nhỏ biệt lập.
“Phi Phi.” Cung Phàm đem xuồng cứu hộ từ trên người Tỉnh Phi lấy xuống, lại nhấc quần áo của cậu lên tỉ mỉ kiểm tra có vết thương hay không, sau khi tìm thấy sau đầu Tỉnh Phi bị sưng một cục, Cung Phàm hốt hoảng, nghĩ tới cậu đụng phải đá ngầm.
“Phi Phi.” Cung Phàm nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt cậu. Trên mặt không kìm nén được lo lắng.
Âm thanh Cung Phàm run rẩy, một loại cảm xúc sợ sệt từ lòng bàn chân lan tràn.”Dậy thôi, Phi Phi.”
Tỉnh Phi sau khi được Cung Phàm kêu gọi cả một tiếng đồng hồ, rốt cục tỉnh lại. Cậu mê mang nhìn bầu trời, sắc trời màu lam… Cậu quay về mặt đất rồi…
Tỉnh Phi vô thức ôm chặt Cung Phàm, âm thanh chim hải âu xa xa truyền đến, gió thổi nhẹ nhàng, lá cây lay động.
“Phi Phi…”
“Anh. Chúng ta…”
“Đại nạn không chết. Chúng ta trôi đến một đảo biệt lập.” Cung Phàm đỡ cậu dậy.
Sắc mặt Tỉnh Phi hơi tái, sau khi áp xuống sợ hãi, ký ức cũng có chút mơ hồ.
Cậu mân mê miệng, nhích vào trong lồng ngực Cung Phàm, “Có Robinson không ạ?”
Cung Phàm ôm lấy cậu, để cậu ngồi ở trên chân mình, “Không có Robinson, nhưng có anh của em.”
Tỉnh Phi cười ha ha, “Có Phàm ca, có cả thiên hạ.”
Cung Phàm tùy ý cậu, thừa dịp hiện tại nhiệt độ cao, đem quần áo của mình cùng Tỉnh Phi cởi ra đặt ở trên bờ cát hong khô. Nhiệt độ trên biển thông thường ngày đêm đều chênh lêch rất lớn.
“Anh, chúng ta học Robinson khỏa thân hả?” Tỉnh Phi chọc chọc cơ bụng Cung Phàm. Cung Phàm giật giật, mặc kệ cậu sờ tới sờ lui.
“Thân thể còn đau chỗ nào hay không?” Cung Phàm lật qua lật lại thân thể cậu giống như chiên cá.
“Sau gáy đau.” Tỉnh Phi sờ sờ sau gáy. Sưng lên một cục khá lớn, sờ vào cũng đau.
Cung Phàm nắm lấy tay cậu, “Không nên sờ vào.”
“Ồ. Anh, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Tìm chỗ nào đó kín gió để nhóm lửa.”
“Đốt lửa tín hiệu ạ? Cần đốt cả rừng luôn không?”
“… Sưởi ấm, phòng ngừa thú hoang mà thôi… Hiện tại không có ai biết chúng ta mất tích, cần phải qua hai tư giờ, chờ đến khi tìm được nơi chúng ta mất tích, cũng phải mất mấy ngày, cho nên trong quá trình chờ đợi thì trước phải tự cứu mình đã.”
Tỉnh Phi nắn nắn tay Cung Phàm, “Em cảm giác anh không có lo lắng chút nào khi trôi vào đảo hoang nha.”
“Trước kia là người thám hiểm.” Âm thanh Cung Phàm rất nhẹ, Tỉnh Phi không nghe rõ. Mà âm thanh bình thản mạnh mẽ của Cung Phàm làm cho cậu rất có cảm giác an toàn.
“Em cầm quần áo, anh cõng em.” Cung Phàm nhặt quần áo lên đưa cho Tỉnh Phi, sau đó cõng cậu đi tìm chỗ kín gió.
“Người nguyên thủy tiến lên…”
“Chơi vui không?”
“Chơi không vui, thế nhưng dáng người anh dễ nhìn…”
Hết chương 76.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...