Vu thiếu gia mở cửa chính, thay dép lê, tự nhiên thả chìa khóa vào túi mình.
Cậu nghênh ngang vào nhà, dạo quanh phòng khách, lại trộm một quả đào trong bếp cắn ăn, mới chuyển hướng sang cửa phòng sách của Lục Diệp.
Trên đó treo ổ khóa sắt to tướng trông hơi ngớ ngẩn.
Vu thiếu gia thở dài, rồi lấy ra đoạn dây thép, thành thạo cạy khóa, vào trong.
Sách luật hình sự và tư pháp chất trên kệ gỗ như thành lũy, bàn làm việc đối diện cửa sổ, Notebook còn mở được, bong bóng nổi lên trên màn hình khóa.
Phối trí nội thất quy củ nghiêm chỉnh.
Vu thiếu gia lục lạo lung tung một đợt, chẳng thu hoạch được gì.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể hậm hực khóa phòng lại, sang phòng ngủ chính tắm rửa.
Tắm xong, Vu Lạc đánh ngáp chui vào ổ chăn của cục trưởng Lục, nghe mùi hương sạch sẽ, cả người đều nhộn nhạo thiếu điều văng ra dải ngân hà.
“Ha….
Lục Diệp……” Vu thiếu gia ủn chăn, mềm mại nằm ụp xuống.
Vươn tay luồn vào quần, Vu thiếu gia vô cùng đáng khinh muốn tuốt súng trên giường cục trưởng Lục để tự thỏa mãn cơn đói của bản thân.
Nhưng lại sợ nếu làm dơ sẽ bị cục trưởng Lục ghét bỏ, e thẹn xoắn xuýt, ánh mắt láo liêng trái phải.
Chợt mắc lại tại điểm nào đó.
Két sắt khảm ở ngăn tủ dưới cùng, chẳng hề thu hút bị phủ đầy bụi bặm.
Vu Lạc chạy qua, nhìn mắt khóa.
Nạy không được.
Xem ra cái này đòi hỏi chỉ số thông minh.
Cậu móc di động, nhấn gọi Trương Bạch Dương.
“Ba Vu, ngài có việc chi?” Trương Bạch Dương chậm rề rề tiếp điện thoại.
Vu thiếu gia rất gấp gáp: “Tao là Vu Lạc, không phải ba tao!”
Trương Bạch Dương cười lạnh: “Ngài là ba con! Nói đi, ba ba, không lo đòi sống chung đòi chết chùm với chồng ba mà gọi cho con trai ba làm cái quái gì?”
Vu thiếu gia cười ruồi: “Bạch Dương ơi, có chuyện nhờ anh.”
Ám ảnh do bị đè đầu cưỡi cố bao năm hậu tri hậu giác đã thấm sâu trong máu, Trương Bạch Dương rùng mình, rụt rè: “Lão Vu, tụi mình có gì mày cứ từ từ nói, đừng manh động……”
(Hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra/ là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra)
Vu thiếu gia lạnh nhạt ra lệnh: “Tao đang cố phá két sắt nhà Lục Diệp, mày đoán coi ảnh đặt mật mã gì.”
“Tao có phải vợ anh ta đâu sao tao biết?!” Trương Bạch Dương nhức đầu.
Vu thiếu gia càng lạnh hơn: “Ai là vợ ảnh?”
“Mày!” Trương Bạch Dương cảnh giác, “Mày là vợ của Lục Diệp! Bà Lục!”
Vu thiếu gia hừ lạnh: “Mật mã chỉ cho nhập ba lần, sai là khóa cứng luôn, đoán lẹ.”
Trương Bạch Dương mãnh liệt khát khao lôi đầu thằng bạn từ trong điện thoại ra rồi nắm bả vai lắc cho mấy chập mà chửi, hỏi thử xem mày có nghe thấy thanh âm biển cả mênh mông chăng.
Tuy nhiên, đứng ở lập trường đứa trẻ đáng thương đội nồi chuyên nghiệp, vẫn tận chức tận trách khuyên: “Sao lại thế? Hai người cắt đứt rồi, mày tính cuỗm toàn bộ gia sản của anh ta bỏ trốn? Tao nói này, thằng lái Porsche như mày so đo với người lái con xe hạng phổ thông như cục trưởng Lục cái gì….”
“Tao muốn coi văn kiện về chuyện ảnh đi Tây Bắc.” Vu thiếu gia ngắt lời.
“Ai lại cất mấy tài liệu đó vào két sắt? Mày kiếm ở phòng làm việc coi.” Trương công tử hết sức đau đớn cho chỉ số thông minh của Vu thiếu gia.
Vu thiếu gia khó lòng chấp nhận nổi Trương công tử bại não: “Tao bị ngu hả? Tao thử rồi, không có.
Tao nghĩ chắc chắn ở trong két rồi.
Mày thông minh, kiểu gì cũng đoán trúng, tao tin mày.”
Trương Bạch Dương quả thực muốn khóc lóc thảm thiết.
Từ cái miệng chó của Vu thiếu gia nhả ra được ngà voi đúng là không dễ dàng.
Trương công tử nông cạn bị ngà voi mê hoặc, mạnh dạn ý kiến: “Mày thử sáu số cuối thẻ căn cước của anh ta đi.”
Vu thiếu gia kích động, quả nhiên khác hẳn với những kẻ yêu diễm thiểu năng chỉ toàn đoán sinh nhật ngoài kia!
Thế nhưng sai rồi.
Két sắt báo một chuỗi tích tích chói tai, tặng Vu thiếu gia hai chữ trào phúng viết hoa thật vô tình.
Trải nghiệm đau đớn biết chừng nào.
Vu thiếu gia trầm mặc, Trương Bạch Dương đổ mồ hôi hột: “Ba chữ số sinh nhật anh ta thêm ba số cuối mã số cảnh sát.”
Chính xác! Lục Diệp là kẻ cuồng công việc, tuyệt đối giữ cảm tình rất đặc biệt với mã số cảnh sát! Không sai! Quá đúng luôn!
“Tích tích——–!”
Trương Bạch Dương siết chặt di động, cảm nhận được tiết trời lạnh lẽo ngày đông.
“Không thì…..
Thử sinh nhật mày?”
Vu thiếu gia từ tốn: “Sinh nhật tao có bốn số thôi.”
“Vậy vậy vậy…..” Trương Bạch Dương gãi sắp rớt cả da đầu, tế bào não tựa tre già măng mọc cấp tốc tử vong, đột nhiên nghe được âm thanh, “Tích—– cùm cụp!”
Cửa mở rồi.
“Đệt! Sao có thể chứ lão Vu! Thâm tàng bất lộ quá, thua cái…..”
Điện thoại bị cúp rồi.
Thua cái gì?
201025
Ngày 25 tháng 10, Vu Lạc 20 tuổi, tỏ tình với Lục Diệp.
Tác giả có lời muốn nói: Sắp hết chương dự trữ rồi QAQ…..
Đêm nay bệ hạ tới mà chưa kịp cày xong, 给该死的狗比学校写了几千字实习月志,狗比作者要猝死了_(:з」∠)_
Khúc này em không hiểu, chỉ biết là tác giả than mệt hơn cả viết báo cáo thực tập hằng tháng cho trường thôi, nên để nguyên ạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...