Lão Nương Em Chạy Không Thoát [ Hiện Đại ]
"Cô đã đi đâu vậy?" Uyển Tây ngay lập tức thu lại nét mặt khó coi của mình, thay vào đó là một nụ cười ngây ngô.
"Hả? Chờ cô bắt có chiếc taxi mà cũng lâu nên tôi quyết định kêu bác tài đi dạo một chuyến, nào ngờ đi dạo thế mà lại tốn hết tiền của tôi rồi, vậy nên tôi mới qua đây ngồi với cô nè." Nguyệt Lang nói, đôi mắt sáng như gặp tiên.
"À, ừm..." Uyển Tây cũng cạn lời rồi. Không ngờ người con gái trông xinh đẹp, tao nhã như này mà lại là con người mặt dày vô sỉ đến thế !
Chẳng mấy chốc, chiếc taxi đã nhanh chóng dừng lại ở trước công ty xxx, Nguyệt Lang đeo kính râm bước xuống xe, vô cùng oanh oanh liệt liệt.
Uyển Tây cũng theo sau cô mà bước xuống, khác với Nguyệt Lang, khí chất của cô gái này hơn hẳn Nguyệt Lang, nét đẹp tuy không thể sánh bằng nhưng nó là một vẻ đẹp đơn điệu, thuần khiết khiến ai nhìn vào liền một mực muốn che chở.
Uyển Tây cắn răng trả tiền xe cho cả hai người, giá tiền này đúng là muốn giết cô rồi ! Cô đem theo tổng cộng chỉ 300 tệ, mà rốt cuộc trả tiền xe tốn 150 tệ! Số tiền cô cất công dành dụm cả năm trời trong một khắc lại bay đi như gió, Uyển Tây thầm khóc ròng.
"Đi nhanh lên ! Bổn nương không rảnh cả ngày đợi cô đâu!" Nguyệt Lang gấp rút thúc giục.
"A, ừm ừm" Uyển Tây nhanh chân đuổi theo cô.
Cả hai người bước vào công ty trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người. Nguyệt Lang vốn dĩ đã quen với việc bị mọi người nhìn chăm chăm vào mình, còn Uyển Tây thì e e thẹn thẹn chỉ biết lẽo đẽo đi theo sau cô.
"Ôi, hai mỹ nữ làm gì ở đây thế? Lẽ nào lại là 419 với phó chủ tịch sao?" Một nhân viên nam tiến gần đến chỗ cô và Uyển Tây.
"Mắt anh có mù không đấy? Bản bảo bảo xinh đẹp, sang chảnh thế này mà lại thèm 419 với tên phó chủ tịch yếu sinh lí nhà các người!? Ha, mơ tưởng đấy à?" Nguyệt Lang rất đỗi tức giận quát.
E hèm, để bổn nương đây nói cho các người biết, cái tên lang băm phó chủ tịch ấy chính là nam chính của cuốn tiểu thuyết này đấy.
Gia thế giàu mạnh, IQ cao bẩm sinh, không chỉ vậy lại còn là động vật sống bằng nửa thân dưới, khiến không biết bao cô gái mê đắm mê đuối. Bao gồm cả nguyên chủ đây. Nhưng mà tên phó chủ tịch này sau khi 419 với nữ chính thì lại đâm ra cuồng cơ thể của cô ấy, cuồng những tiếng rên rỉ mà ngày đêm đều mất ăn mất ngủ.
Sau khi sai người điều tra thì mới biết được Uyển Tây là một nhân viên làm việc trong một bộ phận nho nhỏ bé bé của công ty. Còn việc hắn làm gì tiếp theo không cần nói thì ai ai cũng biết.
"Yế- yếu sinh lí!?" Tên nhân viên ấy gương mặt vô cùng hốt hoảng la to.
"Đúng, đúng!" Nguyệt Lang nhắm mắt gật gù nói.
Bỗng từ đằng sau một cánh tay to lớn túm lấy cổ áo nhấc bổng cô lên.
"Cô nói ai yếu?" Giọng nói người nam nhân ấy vừa phát ra thì tất thảy mọi người đều nín thin thít. Nguyệt Lang có thể cảm nhận phía sau cô là một tảng băng cực kì lạnh.
Toi rồi ! Đùa có chớn, cô đây là mất chớn nên đùa lố rồi, nhưng mà ai ngờ hắn lại nghe được đâu chứ?!
"Ấy, đại ca à, tôi đâu có nói anh. Tôi thì quen biết với rất nhiều phó chủ tịch ấy, phó chủ tịch mà tôi đang nói tới là phó chủ tịch làm việc ở trong một bộ phận nhà thờ mà tôi hay đi thôi! Amen, amen. Ahaa" Nguyệt Lang cố gắng tươi cười giải thích với bức tường thép trước mặt mình.
"Ồ? Thật vậy sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...